Editor: Hannah
Nhan Tú Hòa bị dọa tới mức kêu thét thảm thiết, không khỏi cầu xin sự cứu giúp của Vân thị: “Dì cứu con, dì cứu con.”
Vân thị dù thế nào cũng không ngờ được, Cố Thanh Trúc thế mà lại không thèm để tâm tới hình tượng trước mặt bà. Nếu nàng là một kẻ lòng dạ thâm trầm thì tuyệt đối không thể mắc sai lầm như vậy. Nếu như nàng muốn thì hoàn toàn có thể chờ Huyên nhi trở về, để Huyên nhi ra mặt làm lớn chuyện, có thể tạo được hiệu quả tương đương nhưng không hề làm “sứt mẻ” hình ảnh của bản thân.
Vân thị biết bản thân mình là người không có chủ kiến, cả tin nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng bà không biết suy xét, chỉ biết để người ta “dắt mũi” lôi đi. Bà đúng là không thích sự thoải mái phóng khoáng của Cố Thanh Trúc nhưng bà cũng không phải không nhận ra cách Nhan Tú Hòa dùng lời nói dẫn dắt nha hoàn kia. Thứ bà muốn chỉ là thái độ của Cố Thanh Trúc mà thôi.
“Đủ rồi!”
Tiếng kêu thét của Nhan Tú Hòa ầm ĩ bên tai không dứt khiến Vân thị không chịu nổi. Bà đập bàn, quát: “Còn ra thể thống gì.”
Ngón tay Nhan Tú Hòa cựa quậy để kẹp rơi xuống nhưng Cố Thanh Trúc lại không muốn để nàng ta thoát. Nàng cầm kẹp, tóm chặt một bàn tay Nhan Tú Hòa, dùng dây kẹp quật lên mu bàn tay nàng ta vài lần rồi mới buông ra.
“Á!”
Nhan Tú Hòa bị dây kéo quật vào phần xương ở mu bàn tay, đau đến mức kêu gào, sau đó nằm ngã ra trên ghế, không dám nhúc nhích thêm. Cố Thanh Trúc đứng trước mặt nàng ta như một ác quỷ bò lên từ địa ngục, sắc mặt sầm sì hung tợn, trong tay cầm kẹp như thế sắp nhào tới đập vào đầu nàng ta ngay lập tức.
Nhan Tú Hòa không dám nhìn vào mắt Cố Thanh Trúc. Ngày hôm nay, nàng ta đã xui xẻo chọc phải người nàng ta không nên chọc, vốn tưởng rằng có Vân thị chống lưng thì nàng ta có thể ức hiếp nha hoàn của Cố Thanh Trúc một chút, lúc sau Cố Thanh Trúc biết được, dù có tức giận cũng sẽ không vì một nha hoàn mà tới tìm phiền toái với Vân thị. Đương nhiên, nếu nàng dám tìm đến Vân thị gây phiền toái thì càng tốt, có thể để Vân thị trực tiếp dạy cho nàng một bài học.
Ai ngờ Cố Thanh Trúc căn bản không quan tâm tới hình tượng của mình trước mặt Vân thị, thật sự quá hung hãn. Cả người Nhan Tú Hòa run rẩy, ôm lấy bàn tay phải bị Cố Thanh Trúc đánh, trong đầu nghĩ nếu biết trước sẽ thế này thì đã không làm.
Sau khi dạy dỗ Nhan Tú Hòa, Cố Thanh Trúc quẳng cái kẹp trên tay xuống đất, cúi đầu chỉnh lại váy áo của mình, ung dung nói:
“Ngươi đụng tới người bên cạnh ta thì chính là đụng đến ta. Nếu còn có lần sau, ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy đâu.”
Sau khi nói xong với Nhan Tú Hòa, Cố Thanh Trúc lại đi tới trước mặt Vân thị, hành lễ với bà rồi nói:
“Mẫu thân, sau này nếu người có gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp hỏi con là được. Dù cho người không tin con thì cũng nên tin những người làm nhiệm vụ do thám cho Kỳ gia, đừng học theo mấy ả đàn bà ăn không ngồi rồi ở hậu viện, thật sự quá nhàm chán. Huống hồ, dù cho người bên cạnh con thực sự phạm lỗi thì cũng nên do con tự quyết định xử phạt như thế nào. Dù thế nào người là do con mang theo tới Kỳ gia, người khác có quyền gì mà tra tấn, bức cung bọn họ? Mẫu thân cảm thấy con nói như vậy có lý hay không? Nếu người thấy có lý thì sau này xin mẫu thân nhất định phải rửa mắt nhìn cho rõ, đừng để bị mấy kẻ tiểu nhân ‘khẩu phật tâm xà’ lừa dối, làm tổn hại tới hòa khí mẹ chồng nàng dâu giữa chúng ta.”
Cố Thanh Trúc nói tới đây, dừng lại một chút rồi lại nói:
“Bất kể người thích hay không thích thì con cũng đã gả vào nhà tay. Còn về việc vì sao con lại gả vào Kỳ gia, nếu người còn chưa biết rõ nguyên nhân thì có thể đi hỏi con trai bảo bối của người. Cố gia là ‘cánh tay’, Kỳ gia là ‘cẳng chân’, cánh tay không lay chuyển được cẳng chân, điều này con chấp nhận, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, không muốn tranh đoạt quyền lợi của ai hay ngáng đường ai. Giữa con và mẫu thân cũng không có thâm cừu đại hận, không đáng phải giở chiêu xấu sau lưng. Con là một đại phu, Nhân Ân Đường là do con mở đã được hai năm, sẽ không vì việc con gả vào Kỳ gia mà đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Chỉ cần trong phủ không có việc gì thì mỗi ngày con đều sẽ tới Nhân Ân Đường, nếu mẫu thân không yên tâm, cảm thấy con ở bên ngoài không ai quản chế thì có thể phái một thân tín tới giám sát con, con không thấy có vấn đề gì. Nhưng xin người đừng bao giờ ra tay với người bên cạnh con một lần nữa. Bọn họ theo con hầu hạ đã nhiều năm, đối với con giống như người nhà vậy, con tuyệt đối sẽ không bỏ mặc bọn họ.”
Vân thị bị những lời nói khảng khái này của Cố Thanh Trúc làm chấn động. Cố Thanh Trúc còn can đảm hơn so với trong tưởng tượng của bà, thế nhưng không thể phủ nhận, nàng cũng cực kỳ điềm nhiên, đối với hành động của mình không có chút thái độ chột dạ.
Cố Thanh Trúc nói xong, xoay người đỡ Hồng Cừ đang sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch lên, không ngoái đầu lại, rời khỏi phòng khách.
Nhan Tú Hòa tủi thân, quỳ xuống bên cạnh Vân thị, nức nở: “Dì, người nhất định phải lấy lại công bằng cho con. Người nhìn tay con xem, chỉ e… chỉ e là bị phế mất rồi.”
Vân thị vẫn còn đang khiếp sợ, chưa lấy lại tinh thần, dường như không nghe được lời Nhan Tú Hòa nói khiến nàng ta rất không cam lòng. Nhan Tú Hòa đưa tay kéo kéo ống tay áo của Vân thị, làm bà hoàn hồn. Vân thị rút tay áo mình ra khỏi tay Nhan Tú Hòa, sắc mặt nghiêm khắc nói:
“Lấy lại công bằng cái gì? Ngươi không biết đổ oan cho thế tử phu nhân là tội gì sao? Ngay đến chứng cứ còn không có mà ngươi lại dám nói thế tử phu nhân dan díu với người đàn ông khác, còn bức cung nha hoàn của nó ngay trước mặt ta. Ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?”
Nhan Tú Hòa rùng mình, vội vàng cúi đầu. Kỳ Vân Chi bước lên, đỡ Vân thị rồi nói: “Mẫu thân bớt giận. Dù cho chúng ta ra tay với nha hoàn bên cạnh tẩu tẩu nhưng tẩu tẩu cũng không nên nói chuyện với mẫu thân vô lễ như vậy. Từ sâu thẳm trong lòng tẩu ấy không hề kính trọng người.”
“Câm miệng.”
Tâm trạng Vân thị lúc này đang rất phức tạp, tính cách cả tin vốn có không có chỗ phát tác, ngược lại còn lạnh lùng quát Kỳ Vân Chi, không cho nàng ta nói những lời công kích Cố Thanh Trúc.
“Từ nay về sau, hai người các ngươi không được phép đứng trước mặt ta nói về Cố Thanh Trúc nữa. Phải trái trắng đen, tự bản thân ta thấy được. Hai người các ngươi về đóng cửa ăn năn đi. Lui xuống.”
Sau khi tống cổ hai cô nương kia đi, Vân thị thấy đầu mình đau như muốn nứt ra. Bà là người không có chính kiến, gặp phải những chuyện cần động não lập tức luống cuống chân tay, cũng may vẫn còn giữ được chút lý trí, biết tỉnh táo trở lại, khống chế hành động của bản thân. Chỉ cần bình tĩnh lại, bà vẫn còn có thể phân biệt được đúng sai.
Mấy ngày nay, Vân thị đúng là hành sự nóng vội, thứ nhất là do không hài lòng với người con dâu Cố Thanh Trúc, thứ hai là cảm thấy con trai bị Cố Thanh Trúc mê hoặc, thứ ba là do tâm tình rối rắm của một người mẹ bình thường. Bà vẫn cảm thấy con trai sau khi cưới con dâu liền quên đi mẹ mình, muốn dùng một số cách để con trai thấy rằng suy nghĩ của bà là đúng, do đó che giấu cảm xúc phức tạp của mình.
Thế nhưng những lời Cố Thanh Trúc nói hôm nay giống như sét đánh ngang tai, cho tới tận bây giờ, hình như bà vẫn luôn sai rồi. Bà cảm thấy là Cố Thanh Trúc quyến rũ Huyên nhi, là nàng khiến cho Huyên nhi mất đi lý chí, đi tới trước mặt Hoàng thượng giúp nàng xin thánh chỉ ban hôn. Nhưng hình như bà đã sai rồi. Bà chưa từng nghĩ tới, có lẽ con gái nhà người ta căn bản không hề muốn gả cho Kỳ gia.
Nghe nói trước đó Cố Thanh Trúc đã có hôn ước, nếu có lòng mê hoặc Huyên nhi thì sao nàng ấy có thể đính hôn cùng người khác, không sợ “trộm gà không được còn mất nắm gạo” sao? Nhưng nếu nàng thật lòng muốn đính hôn với người khác vậy thì Huyên nhi đã xuống tay chia rẽ uyên ương, “tiền trảm hậu tấu”, cướp dâu, cầu hôn sau đó lại vào cung xin thánh chỉ ban hôn, tất cả đều do chàng đơn phương tình nguyện, ra tay bức ép. Thế nên Cố Thanh Trúc mới nói Kỳ gia là “cẳng chân”, Cố gia là “cánh tay”. Nàng gả vào Kỳ gia hoàn toàn là do bị ép buộc?
Muốn nghĩ thông suốt điểm này, đối với Vân thị mà nói không phải là điều dễ dàng.
Dù sao trong mắt bà, con trai mình luôn là người ưu tú nhất, phóng mắt nhìn khắp kinh thành, dù có là con cháu hoàng gia cũng chưa chắc xuất sắc được như con trai bà. Vậy nên, theo bản năng, bà liền cảm thấy trên đời này không có người con gái nào lại không thích con trai mình. Nhưng giờ ngẫm lại, suy nghĩ này của bà có lẽ đã sai ngay từ đầu rồi.
*****
Ở Ích Thọ Cư, Dư thị nghe Quế mama thuật lại chuyện xảy ra ở viện chủ. Bà ngồi nghiêng trên trường kỷ, một bàn tay gõ gõ lên sạp.
“Chuyện chính là như vậy. Thế tử phu nhân nổi nóng một hồi rồi dẫn theo nha hoàn của nàng rời khỏi viện chính.”
Dư thị nheo mắt, nói: “Đúng là một chút thiệt thòi cũng không nhịn.”
Quế mama cười trừ, nói: “Cũng không hẳn. Có điều việc làm của phu nhân hôm nay đúng là không thỏa đáng. Phu nhân là người cả tin, những lời đúng đắn đều nghe không lọt tai. Vị Nhan tiểu thư kia lại nhắm đúng tính cách này của phu nhân mà xuống tay, ‘thêm mắm dặm muối’, châm ngòi ly gian, phu nhân đúng là nhất thời bị lừa gạt. Cũng may là thế tử phu nhân trở về kịp thời, nếu không sợ rằng đôi tay của nha hoàn kia cũng không thể giữ nổi.”
Dự thị nhướng mày, không bình luận gì. Quế mama lại hỏi: “Lão phu nhân bây giờ cảm thấy vị thế tử phu nhân này có đáng để cho người gặp mặt không?”
Dư thị do dự, không còn khăng khăng như trước, đáp: “Có cái gì hay ho mà gặp. Chỉ là một con nhóc nóng nảy hữu dũng vô mưu. Nếu nó thực sự có bản lĩnh thì đâu có tự mình ra mặt chống đối với mẹ chồng.”
“Nô tỳ lại không nghĩ vậy. Có lẽ đây là do thái độ của thế tử phu nhân đối với người bên cạnh mình. Nô tỳ cũng là người hầu kẻ hạ, có thể hiểu được tình cảnh đó. Vậy nên nô tỳ cảm thấy thế tử phu nhân là người lương thiện, nhân nghĩa, nếu không, sao lại có thể không biết cân nhắc lợi hại như vậy cứ. Chỉ vì một nha hoàn mà đắc tội với mẹ chồng đúng là không lý trí, nhưng cũng càng khiến cho người khác kính nể, không phải sao?”
Đối với sự tôn sùng mà Quế mama dành cho cháu dâu của mình, Dư thị cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không chút dao động. Cách nhìn nhận con người của bà chưa từng dựa theo lời người khác nói, bà chỉ tin vào trực giác của bản thân, tin vào đôi mắt cùng đôi tai của mình. Cô nương này hoặc là một người khảng khái vô mưu, hoặc là một kẻ lòng dạ thâm trầm. Bất kể loại nào cũng đều không phải kiểu người mà Dư thị thích.
Thế nên, bất kể trong mắt ai hình tượng người cháu dâu của bà có đẹp đến thế nào, Dư thị cũng không thay đổi cách nhìn về nàng. Còn phải quan sát thêm mới được.
*****
Khi Kỳ Huyên về phủ, Cố Thanh Trúc đã dẫn Hồng Cừ về Thương Lan Cư, tự mình điều chế thuốc bôi cho nàng ta. Kỳ Huyên kéo Cố Thanh Trúc lên, xoay người nàng quan sát ba vòng, làm Cố Thanh Trúc sốt ruột đẩy chàng ra. Nàng nói:
“Ta không sao. Là Hồng Cừ.”
Kỳ Huyên từ bên ngoài nghe nói về chuyện xảy ra trong phủ, ngựa không dừng vó chạy về, chỉ sợ mình trở về quá muộn, nhỡ đâu Cố Thanh Trúc bị mẫu thân ức hiếp thì phải làm sao.
Mười ngón tay của Hồng Cừ đều đang phải băng bó, đã bôi thuốc xong, trong lòng cảm thấy phức tạp. Nàng ta có mấy lời muốn nói với Cố Thanh Trúc nhưng thế tử lại đang ở bên cạnh, nàng ta cũng không thể giả vờ không thấy, tiếp tục ở lại làm “vật cản đường”, chỉ đành đứng dậy hành lễ với hai người, chuẩn bị lui xuống.
“Sau khi về đừng chạm vào nước. Vết thương không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi, nhưng mà vẫn phải lưu ý một chút.”
Cố Thanh Trúc dặn dò Hồng Cừ từng li từng tí. Sau khi tự mình xem xét vết thương cho Hồng Cừ, nỗi lo treo trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống. Tay Hồng Cừ xem như được bảo toàn, chuyện mà nàng ta đã phải trải qua kiếp trước sẽ không lặp lại nữa.
Hồng Cừ cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống cung kính dập đầu lạy Cố Thanh Trúc ba cái, sau khi được nàng đỡ dậy mới xoay người, rời khỏi phòng khách.
Kỳ Huyên thấy dáng vẻ Cố Thanh Trúc lo lắng cho Hồng Cừ, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nghĩ về kiếp trước, chàng đã không còn nhớ rõ chuyện này, chỉ biết năm đó Hồng Cừ đi theo Cố Thanh Trúc gả vào Kỳ gia nhưng về sau đột nhiên lại bị Cố Thanh Trúc đưa ra khỏi phủ, nói là cho chút bạc để nàng ta về nhà. Khi ấy, Kỳ Huyên không có hứng thú với chuyện của một nha hoàn, cho nên cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Cố Thanh Trúc lại căng thẳng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...