Editor: Hannah
Hồng Cừ quỳ rạp xuống đất, bị hai mama giẫm chân lên lưng, hai cánh tay cũng bị bẻ quặt ra sau. Nàng ta không thể động đậy, trơ mắt nhìn mười ngón tay của mình bị móc vào kẹp, lúc này mới hiểu ra Hầu phu nhân muốn làm gì với mình.
Kỳ Vân Chi đứng sau lưng Vân thị không đành lòng, nói:
“Tiểu nha đầu này, người hà tất phải vì người chủ nhân kia mà chịu đựng tra tấn như vậy. Thứ kia nếu kẹp vào tay sẽ đau lắm.”
Hồng Cừ sao có thể không biết thứ này, những gia đình giàu có muốn trừng phạt nô tỳ không nghe lời có rất nhiều cách, kẹp ngón tay là một trong số đó, thế nhưng Hồng Cừ thực sự không hiểu, rốt cuộc bản thân mình đã làm gì sai mà phải chịu cực hình như thế này.
“Nô tỳ không hiểu. Nô tỳ không làm gì sai, vì sao phu nhân lại đối với nô tỳ như vậy?”
Câu hỏi của Hồng Cừ khiến Nhan Tú Hòa hừ lạnh một tiếng, mắng:
“Ngươi không làm gì sai sao? Hành vi của thế tử phu nhân không hợp lẽ, ngươi thân là nô tỳ bên cạnh nàng ấy không những không khuyên bảo ngược lại còn cổ vũ. Đây chính là sai phạm!”
Vân thị nhìn Hồng Cừ, hỏi:
“Nếu ngươi đã biết sai thì nói một tiếng là được. Chỉ cần ngươi nói phu nhân nhà ngươi có quan hệ cùng hai người ở y quán thì có thể miễn hình phạt.”
Đây là lần đầu tiên Vân thị dùng hình phạt này. Tính cách bà ta ôn hòa, đã nhiều năm nay trong phủ cũng không có ai dám chọc giận bà, không ngờ cô con dâu mới về nhà chỉ trong thời gian ngắn đã khiến bà nổi cơn thịnh nộ. Tuy rằng bà không thật sự có ý định dùng cực hình với con nhóc dưới kia, chỉ muốn hù dọa nàng ta một chút thôi chứ không định làm thật, nhưng nếu có thể “moi” ra một ít thông tin từ miệng của con nhãi đấy thì coi như cũng có chút tác dụng.
Hồng Cừ liên tục lắc đầu, nói: “Thế tử phu nhân trong sạch, xin phu nhân minh giám.”
Vân thị nhíu mày, cảm thấy con nhãi này có vẻ thành thật, không giống như đang nói dối, không lẽ bà ta thực sự nghi oan cho Cố Thanh Trúc rồi. Gần đây bà ta bị Cố Thanh Trúc làm cho đầu óc mê muội, lại nghe lời của hai đứa nhỏ Kỳ Vân Chi và Nhan Tú Hòa, cảm thấy Cố Thanh Trúc đúng là không biết kiêng dè, thế nên mới đồng ý cho gọi nha hoàn bên cạnh Cố Thanh Trúc tới để hỏi chuyện. Thấy nha hoàn này mạnh miệng, bà vốn chỉ định hù dọa nàng ta, không ngờ nha đầu này đối mặt với sự sống chết vẫn không dao động, đủ thấy lời nàng ta nói là thật.
“Ngươi nói thật sao?” Vân thị hỏi Hồng Cừ.
“Vâng, những điều nô tỳ nói đều là thật, không dám dối gạt. Thế tử phu nhân thực sự chỉ tới y quán để khám bệnh, tuyệt đối không có gì xấu xa như biểu tiểu thư đã nói.”
Trong lòng Hồng Cừ căm hận ả đàn bà Nhan Tú Hòa này, nhìn bề ngoài yếu đuối, vô tội nhưng trên thực tế ả ta lại là kẻ xấu xa nhất. Nhan Tú Hòa thấy Vân thị có ý tha cho Hồng Cừ, không đợi Vân thị lên tiếng đã đứng lên, chỉ vào mặt Hồng Cừ, quát:
“Ngươi còn dám bôi xấu ta? Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nếu phu nhân đã muốn hành hình thì mau động thủ đi.”
Hai vị mama liếc nhìn nhau, khom lưng, kéo dây kẹp về hai hướng ngược nhau, kéo vài lần đã nghe tiếng kêu la thảm thiết của Hồng Cừ truyền ra ngoài: “A! Phu nhân xin tha mạng, xin phu nhân tha mạng.”
Cố Thanh Trúc đang vội vàng chạy tới viện chính, đúng lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hồng Cừ, lập tức chạy nhanh, không đợi người vào báo tin đã trực tiếp xông vào. Thấy Hồng Cừ đang bị đè xuống đất hành hình, Cố Thanh Trúc không chút đắn đo, xông tới đây một mama bên cạnh đi, không màng hình tượng của mình, cao giọng chất vấn:
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Trong giọng nói của nàng lộ ra sự tàn nhẫn khiến Vân thị hoảng sợ. Khi nãy Vân thị mới bị câu hạ lệnh hành hình của Nhan Tú Hòa dọa một một trận. Nha đầu phía dưới kêu la thảm thiết, làm Vân thị càng thêm run nhưng chưa kịp quát bảo ngưng lại thì Cố Thanh Trúc đã xông vào trước. Thấy dáng vẻ hung hăng vấn tội của nàng, Vân thị mất hết sự cảm thông, trở nên tức giận như trước. Bà quát:
“Ta còn muốn hỏi ngươi đó. Ngươi đang làm gì? Có còn quy củ nữa hay không?”
Cố Thanh Trúc đẩy hai mama hành hình ra, đỡ Hồng Cừ dậy, không thèm để tâm tới lời nói của Vân thị. Nàng gỡ kẹp ra khỏi ngón tay Hồng Cừ, ngón tay Hồng Cừ hơi đỏ lên, Cố Thanh Trúc giúp nàng ta thử cử động vài lần. Hồng Cừ xuýt xoa kêu lên, có thể cảm nhận được cơn đau có nghĩa là ngón tay chưa bị phế.
Sáng nay Cố Thanh Trúc để quên sách y thuật bên gối, đi được nửa đường mới sai Hồng Cừ quay về lấy, còn nàng vội vã tới Nhân Ân Đường. Nàng còn cho rằng Hồng Cừ sẽ tới nhanh thôi nhưng không ngờ đợi một hồi lâu, Hồng Cừ vẫn không quay lại. Cố Thanh Trúc không yên tâm nên vội vã quay lại, quả nhiên nô tỳ ở Thương Lan Cư nói với nàng rằng Hồng Cừ đã bị gọi tới viện chính. Cố Thanh Trúc không nói hai lời, lập tức chạy tới đây, vừa tới đã nghe tiếng kêu khóc của Hồng Cừ.
Ánh mắt Cố Thanh Trúc lạnh lùng, quay đầu nhìn những người đang có mặt trong phòng. Nhan Tú Hòa bước lên nói với Cố Thanh Trúc:
“Thế tử phu nhân, người không nghe phu nhân nói gì sao? Tiện tì này phạm lỗi, bây giờ đang bị hành hình, người lại đột ngột chạy vào đây chất vấn như vậy, người có còn để phu nhân vào mắt nữa hay không?”
Cố Thanh Trúc bình tĩnh đối mặt với Nhan Tú Hòa, bảo Hồng Cừ lui sang một bên, bản thân mình chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Tú Hòa. Vẻ mặt lạnh băng của nàng khiến Nhan Tú Hòa trong lòng run sợ. Phải biết rằng kiếp trước Cố Thanh Trúc đã là Hầu phu nhân trong một khoảng thời gian rất dài, trong phủ từ trên xuống dưới không ai không quy phục nàng, sở dĩ nàng có được điều này cũng không phải dựa vào lòng nhân từ mà nhờ khí thế áp người. Nhan Tú Hòa sao xứng đối diện với nàng.
“Lần trước ta đã hỏi ngươi. Ở Hầu phủ này ngươi có thân phận gì? Đến lượt ngươi mở miệng hay sao?”
Giọng điệu Cố Thanh Trúc cực kỳ nặng nề, dường như muốn ép Nhan Tú Hòa đến mức không thở nổi.
Nhan Tú Hòa da mặt như căng ra, nói:
“Có đến lượt hay không phải do phu nhân định đoạt, thế tử phu nhân nói cũng không ích gì. Tiện tì kia phạm lỗi, đáng bị phạt.”
“Nàng ấy phạm lỗi gì? Nàng ấy mới tới phủ được mười mấy ngày, ngày nào cũng ở cạnh ta. Nàng ấy làm ai gai mắt nào? Là phu nhân hay là ngươi?”
Giọng nói của Cố Thanh Trúc nhẹ nhàng hơn nhưng lại rất có khí thế trấn áp.
Nhan Tú Hòa âm thầm nuốt nước bọt, giọng nói đã bắt đầu run rẩy: “Đương… đương nhiên là phu nhân.”
Nàng ta sao có thể nói người gai mắt chính là mình, lúc cần thiết vẫn phải lôi Vân thị ra che chắn.
Nhan Tú Hòa vừa dứt lời, Cố Thanh Trúc đã lập tức động thủ, giơ tay cho nàng ta một cái tát, khiến mặt nàng ta quay lật sang một bên. Nhan Tú Hòa ôm mặt quay lại nhìn, thấy Cố Thanh Trúc đang nhíu mày, tức giận mắng:
“Nghĩ lại cho kỹ, là ai ngứa mắt? Nha hoàn của ta thật sự làm phu nhân ngứa mắt sao?”
Nhan Tú Hòa kinh hãi, cảm thấy câu hỏi này của Cố Thanh Trúc mình trả lời thế nào cũng không xong. Nàng ta ôm một bên má nóng rát, không chỉ bởi vì đau mà còn vì mất mặt. Nàng ta sống ở Kỳ gia đã nhiều năm nhưng chưa từng bị đối xử như vậy, nhất thời cũng mất đi sự tỉnh táo.
“Đương… đương nhiên là…”
Lần thứ hai Nhan Tú Hòa còn chưa kịp nói xong, Cố Thanh Trúc đã tát thẳng vào bên mặt còn lại của nàng ta. Âm thanh cái tát lanh lảnh, vang vọng trong phòng khách.
Hai cái tát liên tiếp khiến Nhan Tú Hòa mất sạch thể diện. Nàng ta ôm mặt, nhào tới bên cạnh Vân thị òa khóc. Đối với việc xuống tay với nha hoàn bên cạnh Cố Thanh Trúc, Vân thị vốn có chút áy náy nhưng Cố Thanh Trúc lại tát Nhan Tú Hòa hai cái, khiến cho sự áy náy trong lòng bà tan biến chỉ trong nháy mắt. Bà chỉ vào mặt Cố Thanh Trúc, quát lên:
“Phản rồi, phản rồi! Thật sự phản rồi! Người đâu, đứng ngây ra đó làm gì? Còn không bắt lấy đứa con gái to gan lớn mật này.”
Cố Thanh Trúc xoay người, quát: “Kẻ nào dám.”
Nàng chỉ giận dữ gầm lên một câu, động tác của tất cả những kẻ xung quanh lập tức ngừng lại. Cố Thanh Trúc xoay người, lạnh nhạt nói với Vân thị:
“Mẫu thân, con thật lòng kính trọng người, không muốn để người phải khó xử, cũng thật lòng muốn tuân thủ quy tắc trong phủ mà người đặt ra. Dù cho con có làm bất kỳ điều gì không đúng, người có thể trực tiếp hỏi con nhưng người tuyệt đối không nên nhân lúc con không có mặt mà ra tay với nha hoàn của con, hơn nữa còn dùng hình phạt tàn độc đến như vậy. Nàng ấy là một nha hoàn, nếu không còn đôi tay chỉ chính là bị đẩy vào con đường chết. Con thật sự không hiểu, rốt cuộc con và nha hoàn của con đã gây ra chuyện gì mà để phu nhân phải nặng tay với nàng như vậy, thậm chí không ngại lấy đi mạng sống của nàng ấy.”
Vân thị nhíu mày, bị Cố Thanh Trúc hỏi đến nghẹn lời không đáp trả nổi.
Thế nhưng hiện tại do tình thế ép buộc, bà ta không thể vứt bỏ sĩ diện mà giải thích với Cố Thanh Trúc rằng bà không phải là người đã hạ lệnh xuống tay mà chỉ đơn thuần muốn hù dọa nha đầu này mà thôi.
“Mẫu thân, người không cần nói con cũng biết là ai đã kích động người. Là Nhan Tú Hòa… đúng không?”
Cố Thanh Trúc vạch tội thẳng Nhan Tú Hòa, nàng ta lại vừa ôm mặt vừa giảo biện: “Ta không có! Ngươi đừng đổ oan cho ta.”
“Ta có đổ oan cho ngươi hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Ngươi sống ở Kỳ gia đã mười năm, Kỳ gia đối với ngươi không tệ, đặc biệt là phu nhân, người yêu thương ngươi như con đẻ vậy. Vậy mà ngươi lại không dành chút tình cảm nào cho phu nhân, ngược lại còn mượn danh phu nhân đi đe dọa những người gây bất lợi cho ngươi. Ngươi nghĩ cho phu nhân ở điểm nào đây?”
Ngữ điệu của Cố Thanh Trúc rất ung dung, nhẹ nhàng, đã không còn sự tức giận như khi nãy. Nhưng ngữ điệu càng nhẹ nhàng càng khiến người ta cảm thấy tin phục.
Nhan Tú Hòa thẹn quá hóa giận, kêu gào: “Ngươi… ngươi ăn nói linh tinh gì thế? Ta đã bao giờ làm những việc đó?”
“Vậy còn tỳ nữ của ta thì sao? Vì sao ngươi phải ra tay với nàng ấy?” Cố Thanh Trúc hỏi.
“Không phải ta ra tay, là phu nhân…” Nhan Tú Hòa nhìn về phía Vân thị, thấy sắc mặt Vân thị thay đổi nên cũng không dám nói tiếp, chỉ bày ra vẻ mặt đáng thương.
Cố Thanh Trúc thấy nàng ta như vậy càng thêm tức giận. Giả vờ đáng thương đúng là bản lĩnh lợi hại nhất của Nhan Tú Hòa. Ngoại hình của nàng ta trời sinh đã yếu đuối mong manh, cộng thêm kỹ thuật diễn xuất đã được mài giũa nhiều năm, khả năng giả vờ đáng thương đã đạt tới đỉnh cao. Kiếp trước Cố Thanh Trúc đã phải chịu bao nhiêu khổ sở dưới tay nàng ta, nhưng giờ nàng không còn dễ bị lừa như vậy nữa.
“Cố Thanh Trúc, ngươi một vừa hai phải thôi. Là ta sai người hành hình, thế thì sao nào? Ta thấy nha đầu này không hiểu quy củ, muốn giáo huấn nàng ta.”
Vân thị che chở cho Nhan Tú Hòa, trong suy nghĩ cho rằng Cố Thanh Trúc đang ức hiếp nàng ta.
Cố Thanh Trúc cười lạnh, đáp: “Vậy xin hỏi phu nhân, nha hoàn của con không hiểu quy củ thế nào? Là gặp phu nhân không quỳ xuống thỉnh an hay là nói xấu sau lưng phu nhân? Vì sao các ngươi phải tra tấn nàng?”
Vân thị bị chất vấn không trả lời được, cũng không thể nói thẳng với Cố Thanh Trúc rằng bà dùng cực hình tra tấn nha hoàn của nàng là để tra hỏi bí mật của nàng. Vân thị cảm thấy mình đúng là hồ đồ, bất tri bất giác đã bị hai đứa nhỏ kia làm mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn dạy cho Cố Thanh Trúc một bài học. Thế nhưng khi bình tĩnh suy ngẫm lại, bà lại thấy mọi chuyện không giống như lời hai đứa nhỏ kia đã nói. Ngoại trừ việc ngày nào cũng ra khỏi phủ mà không hỏi ý kiến bà thì Cố Thanh Trúc cũng không làm gì sai.
Nhân Ân Đường đúng là được nàng mở ra từ trước khi thành hôn, tiểu nhị kia làm ở Nhân Ân Đường cũng đã hai năm, tuyệt đối không có mối dây dưa nào với Cố Thanh Trúc. Vậy mà khi nãy mà như bị quỷ ma dẫn lối, áp hình tượng xấu xa kia lên người Cố Thanh Trúc.
“Phu nhân nói không nên lời sao? Vậy còn Nhan tiểu thư thì sao? Ngươi nói được không?”
Cố Thanh Trúc nhặt thanh kẹp tay lúc trước lên từ mặt đất, tóm lấy cánh tay Nhan Tú Hòa, điểm vào huyệt của nàng ta, kéo đến gần mình, để ngón tay Nhan Tú Hòa vào kẹp, nói:
“Nói đi nào. Hôm nay, nếu ngươi có thể nói mấy lý lẽ ‘đầu thừa đuôi thẹo’ được với ta, ta liền tha cho ngươi. Còn nếu ngươi đã nói không nên lời thì ngươi đối xử với nha hoàn của ta như thế nào, ta sẽ đối xử với ngươi y hệt. Con người ta rất công bằng. Trong mắt không chứa nổi ‘hạt cát’.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...