Editor: Hannah
Cố Thanh Trúc nói xong những lời này liền đứng dậy, định rời đi. Tống Tân Thành cũng đứng dậy theo, định nói gì đó với Cố Thanh Trúc rồi lại thôi, trong mắt vẫn tràn ngập sự vương vấn. Cố Thanh Trúc lại nói với chàng một tiếng: “Xin lỗi.”
Sau đó, nàng xoay người rời khỏi nhã gian của trà lâu. Cảm giác sau lưng vẫn còn ánh mắt dõi theo mình, Cố Thanh Trúc đứng dưới trà lâu ngước lên nhìn lại, thấy Tống Tân Thành vẫn đứng bên cửa sổ, lặng lặng nhìn theo nàng. Cố Thanh Trúc xoay người, cung kính nhún người hành lễ với Tống Tân Thành rồi dứt khoát rời đi, không ngoái đầu lại.
Sự áy náy trong lòng nàng vẫn chưa vơi bớt nửa phần. Tất cả là do nàng có suy tính kỳ lạ, muốn mượn tay Tống Tân Thành cắt đứt sự dây dưa của Kỳ Huyên, gieo cho chàng hy vọng rồi lại dùng cách thức tàn nhẫn nhất để cướp đoạt đi. Quan trọng nhất chính là, nàng không cách nào bồi thường được cho Tống Tân Thành.
Nàng không yêu Tống Tân Thành. Lúc trước nàng vốn định gả cho chàng trước, sau đó mới từ từ bồi đắp tình cảm, thế nên nàng càng thêm day dứt với chàng. Rõ ràng Tống Tân Thành không làm sai bất kỳ điều gì, thế nhưng lại phải chịu sự mất mát và không đành lòng này.
Giờ Cố Thanh Trúc chỉ có thể dùng cách thức “dao sắc chặt dây rối” để khiến Tống Tân Thành nhanh chóng thoát khỏi mối tình này. Nàng và Kỳ Huyên đã thành thân, sau này không thể có bất cứ liên hệ gì với chàng, lúc này có nói gì cũng chỉ là nói suông.
Cúi đầu đi về Nhân Ân Đường, tâm trạng Cố Thanh Trúc chùng xuống. Hồng Cừ đang đứng chờ bên ngoài, thấy nàng về liền chạy ra nghênh đón: “Tiểu thư, người đã về.”
Cố Thanh Trúc liếc nhìn nàng ta, thầm nghĩ mình đi chưa được bao lâu mà nha đầu này đã lo lắng thành ra như vậy. Nàng bước vào cửa, cảm thấy có gì đó không đúng. Có người đang đứng bên trong Nhân Ân Đường, chẳng phải Kỳ Huyên thì là ai.
“Thế tử chờ phu nhân đã lâu rồi.”
Khi đứng trước mặt Kỳ Huyên, Hồng Cừ vẫn khá ngoan ngoãn.
Cố Thanh Trúc đi tới trước mặt Kỳ Huyên, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Hoàng thượng sai ngươi đi tuần thành mà sao thấy ngươi nhàn rỗi quá vậy.”
Buổi sáng vì đưa bánh bao cho nàng mà về sớm, giờ lại ghé qua Nhân Ân Đường nghỉ chân, cả một ngày mới đi tuần được bao lâu chứ?
Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc, nàng không né tránh, chàng liền nói: “Ta tới nhìn nàng một cái. Nàng đi đâu vậy?”
Cố Thanh Trúc bất ngờ, liếc nhìn đám người Hồng Cừ, cũng không định giấu giếm. Nếu nàng vừa ra ngoài, Kỳ Huyên đã biết nàng tới đây thì chuyện nàng rời khỏi đây đi những đâu, không có lý nào Kỳ Huyên lại không biết, dù nàng có muốn giấu cũng vô dụng.
“Tìm Tống Tân Thành nói mấy lời. Ta vẫn luôn chưa có cơ hội nói lời tạ tội trực tiếp với huynh ấy.”
Kỳ Huyên hiểu ra, gật đầu rồi đáp: “Nàng có gì mà phải xin lỗi hắn chứ. Đâu có lỗi gì đâu.”
Cố Thanh Trúc ngồi sau bàn khám bệnh, ung dúng nói: “Ta có lỗi với huynh ấy hay không, người khác có thể không biết nhưng ngươi còn không biết hay sao?”
Tuy rằng nàng đã sớm đoán ra chuyện Kỳ Huyên uy hiếp Tống Tân Thành nhưng hôm nay mới trực tiếp nghe Tống Tân Thành đích thân nói ra. Kỳ Huyên nghe xong, quẹt quẹt mũi, lúng búng: “Thằng nhãi này… Ta đã bảo hắn đừng có nhiều lời, hắn giỏi thật, dám bán đứng ta.”
Vừa nói, Kỳ Huyên vừa liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng không tức giận mới nhẹ nhàng thở phào, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:
“Ai da, thực ra ta đối với hắn cũng rất khách khí. Chỉ riêng việc hắn muốn tranh thê tử với ta thôi, ta giết hắn mười tám lần cũng được.”
Cố Thanh đập mạnh cuốn sổ kê đơn thuốc xuống bàn, Kỳ Huyên thấy vậy lập tức hắng giọng, nở nụ cười xun xoe nịnh nọt với nàng, tỉ tê: “Ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Cố Thanh Trúc lúc này mới quay lại công việc điều chỉnh đơn thuốc.
Lương Phủ cùng Vân Sinh đứng bên cạnh quan sát hai người họ, đều cảm thấy có phần không thể tin. Lương Phủ thì thầm hỏi Hồng Cừ: “Người tiên sinh chúng ta gả cho chính là Võ An Hầu thế tử sao? Ngài ấy… Ngài ấy sao lại thế này?”
Trong mắt bá tánh bình dân như bọn họ, Hầu phủ là nơi cao không thể với tới, công tử của những phủ đệ như thế này cũng toàn những người cao ngạo, “mắt để trên đỉnh đầu”. Thế như thái độ của vị Võ An Hầu thế tử này đối với tiên sinh nhà họ quả thực so với so với những phu quân gia đình bình thường còn nhún nhường hơn.
Hồng Cừ phẩy tay, đáp: “Bọn họ vẫn luôn như vậy.”
Trên thực tế, thế này còn chưa là gì, Hồng Cừ đã chứng kiến những cảnh tượng còn khoa trương hơn. Thái độ của tiểu thư nhà nàng đối với vị thế tử kia quả thực có thể dùng từ “phiền chán” để mô tả. Mỗi lần thấy thế tử, tiểu thư chưa từng tỏ vẻ hòa nhã, ngay cả người nha hoàn bên cạnh là nàng ta có đôi khi còn cảm thấy tiểu thư đối với thế tử quá mức lạnh nhạt. Thế nhưng vị thế tử này hình như là người rất nhẫn nhịn chịu đựng, bất kể thái độ của tiểu thư với thế tử có tệ đến thế nào, ngài ấy cũng vẫn có thể dùng gương mặt tươi cười đón chào. Trước khi thành hôn đã như vậy, không ngờ sau khi thành hôn vẫn như vậy, không thể không khiến người ta cảm thán, duyên phận giữa người với người thật kỳ lạ.
Kỳ Huyên ở lại Nhân Ân Đường bên cạnh Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc bảo chàng đi tuần, chàng cũng chỉ ừ hữ vài câu nhưng không chịu nhúc nhích. Cố Thanh Trúc sửa sang lại đơn thuốc xong xuôi, nhìn lại từ đầu tới cuối một lượt, xác định Lương Phủ và Vân Sinh chẩn bệnh không sai, trong lòng mới yên tâm.
“Ngươi định canh giữ ở đây tới tối luôn à?”
Từ khi biết Cố Thanh Trúc đi gặp Tống Tân Thành, Kỳ Huyên không định rời đi, chàng đang lo lắng nàng sẽ tiếp tục lui tới cùng Tống Tân Thành hay là thế nào. Cố Thanh Trúc truy vấn Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên lại chỉ cười hehe, đáp: “Không phải đâu, ta là đang đợi nàng xong việc.”
“Ngươi có việc gì sao?” Cố Thanh Trúc để sổ ghi đơn thuốc vào trong rương gỗ.
Kỳ Huyên gật đầu, nói: “Ừ, có việc. Chính là… Chúng ta thành thân đã bốn ngày mà còn chưa tới bái kiến tổ mẫu.”
Ngày Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên thành thân, Võ An Hầu lão phu nhân Dư thị phái Quế mama bên cạnh tới tặng quà ra mắt cho Cố Thanh Trúc, còn bản thân bà luôn mượn cớ không khỏe nên chưa từng xuất hiện. Đối với Dư thị, tâm tình Cố Thanh Trúc rất phức tạp. Nàng rất muốn gặp bà cụ nhưng tính tình bà cụ có điểm quái gở. Kiếp trước Cố Thanh Trúc nắm bắt được đặc điểm này của bà, ngày đêm tìm cách lấy lòng mới có thể khiến Dư thị thay đổi cách nhìn về nàng, vô cùng yêu thương nàng. Thế nhưng kiếp này nàng rõ ràng không thể lại tìm cách lấy lòng Dư thị giống như kiếp trước, vậy nên có thể thấy được, kiếp này Dư thị có lẽ sẽ không quá thích Cố Thanh Trúc.
Nếu Dư thị đã không thích mình thì Cố Thanh Trúc cảm thấy chẳng thà mình không đi gặp bà thì hơn, ít nhất có thể giữ gìn chút ký ức tốt đẹp.
“Tổ mẫu tuy rằng không ra mặt nhưng ta biết bà chắc chắn vẫn muốn gặp mặt cháu dâu.” Kỳ Huyên cố gắng lay động Cố Thanh Trúc: “Có điều nếu bây giờ nàng chưa muốn gặp bà thì cũng không sao.”
Cố Thanh Trúc khẽ nhếch miệng, che giấu suy nghĩ thật lòng của mình, chỉ nói: “Nên đến bái kiến.”
Kỳ Huyên rất vui mừng, nhào tới ôm lấy Cố Thanh Trúc, thơm một cái, làm Hồng Cừ sợ tới mức xoay người che mặt, hét lên một tiếng. Lương Phủ và Vân Sinh mặt cũng đỏ bừng lên, vô cùng xấu hổ.
Cố Thanh Trúc đẩy Kỳ Huyên ra, nhíu mày, ra sức chà lau chỗ mặt bị Kỳ Huyên thơm vào.
Kỳ Huyên không thèm để ý, ngây ngẩn nhìn nàng, nói: “Thanh Trúc, nàng thật tốt.”
Đối với Kỳ Huyên như thế này, Cố Thanh Trúc không còn lời nào để nói. Nàng tức giận buông thêm một câu: “Dù cho ta chịu đi gặp thì chưa chắc lão phu nhân đã chịu gặp ta. Ngươi đừng vui mừng quá sớm.”
Tính tình Dư thị thực sự có phần quái gở, nếu không phải người mà bà có hứng thú, bà thậm chí còn không thèm phản ứng lại. Kiếp trước Cố Thanh Trúc phải phí bao tâm sức mới tạo nhiều cơ hội tình cờ gặp gỡ, để Dư thị nhớ rõ nàng, hơn nữa còn phải để lại ấn tượng không tệ. Sau đó, bà mới dần dần từng bước từng bước thích Cố Thanh Trúc, cho đến khi đứng ra quyết định cưới nàng về cho Kỳ Huyên.
Mà đến kiếp này, thanh danh của Cố Thanh Trúc không tốt, nhờ nỗ lực “dời non lấp bể” của Kỳ Huyên mà nàng được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Võ An Hầu thế tử phu nhân. Chuyện này từ đầu tới cuối Kỳ Huyên đều không hỏi ý kiến của người nhà, vợ chồng Võ An Hầu cũng không biết trước, càng đừng nói đến lão phu nhân Dư thị. Vậy nên, ấn tượng về Cố Thanh Trúc trong mắt người của Kỳ gia chính là kiểu “hồ ly tinh” gì đó. Lão phu nhân Dư thị rất thương yêu Kỳ Huyên, thử hỏi bà sao có thể chấp nhận một đứa con gái đem cháu trai ngoan ngoãn của bà “xoay như xoay dế” cho được.
Nếu Cố Thanh Trúc để tâm lấy lòng bà, có lẽ hình tượng của nàng còn có thể cứu vãn, nhưng mà Cố Thanh Trúc lại không muốn. Thứ nhất là bởi nàng không còn tâm tư dành cho việc này, thứ hai là bởi cơ hội đã lỡ, người của Kỳ gia đã có định kiến về nàng từ trước khi nàng bước chân vào nhà, giờ nàng muốn xoay chuyển tình thế cũng không phải dễ dàng.
Nếu đã không dễ dàng thì cũng không cần miễn cưỡng. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, nếu cứ chỉ vì muốn thuận theo sắc mặt người khác, lấy lòng người khác thì ngược lại sẽ đánh mất đi bản thân mình, khiến mình lạc lối.
“Không đâu, ta dẫn nàng đi, tổ mẫu không thể không gặp chúng ta.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Kỳ Huyên cũng không quá tự tin. Tính cách tổ mẫu nhà mình chính chàng cũng hiểu, trước giờ bà chưa từng để mắt tới người mà bà không thích, ai dẫn tới cũng không có tác dụng gì. Thế nên, Kỳ Huyên thật lòng bội phục Cố Thanh Trúc của kiếp trước, thế mà lại có thể “thu phục” được lão phu nhân – người khó tính nhất trong Kỳ gia. Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó Kỳ Huyên cho rằng Cố Thanh Trúc là người mưu mô.
Đối với sự tự tin của Kỳ Huyên, Cố Thanh Trúc cũng không bình luận gì thêm. Nếu đã quyết định muốn gặp thì không lý nào lại đợi tới buổi tối mới tới. Nàng dặn dò Vân Sinh cùng Lương Phủ vài câu, sau đó lên xe ngựa trở về Võ An Hầu phủ, Kỳ Huyên đi theo sau nàng.
*****
Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc trở về Thương Lan Cư thay đổi xiêm y, sau đó hai người đi tới Ích Thọ Cư thăm lão phu nhân Dư thị. Ích Thọ Cư là tòa nhà nằm ở phía Tây Nam Võ An Hầu phủ, Dư thị thích yên tĩnh, không muốn ở gần tiền viện ồn ào nên một mình sống ở Ích Thọ Cư thanh tĩnh.
Bên ngoài có hai vị mama trông coi, nhìn thấy Kỳ Huyên, họ bước lên thỉnh an. Kỳ Huyên đối với hai vị mama của Ích Thọ Cư cũng rất lễ phép, nói:
“Làm phiền hai vị mama báo một tiếng, nói ta dẫn Thanh Trúc tới bái kiến lão phu nhân.”
Dù cho Kỳ Huyên là thế tử thì cũng không có quyền xông thẳng vào Ích Thọ Cư. Dư thị chính là một người phụ nữ kỳ quái như vậy. Nghe nói năm đó bà là con gái của một võ tướng, đã từng đi theo lão Hầu gia ra trận giết địch, tính cách cương nghị. Bà cùng lão Hầu gia có tình nghĩa phu thê sâu đậm, lão Hầu gia cả đời chỉ có duy nhất một thê tử là Dư thị. Sau khi lão Hầu gia qua đời, Dư thị dọn đến sống một mình ở Ích Thọ Cư, trừ khi có việc quan trọng, nếu không về cơ bản bà không bao giờ bước chân đến tiền viện.
Đúng theo cách nói của bà là ngại tiền viện “ầm ĩ muốn chết”.
Đúng như vậy. Võ An Hầu Kỳ Chính Dương tuy không phải là người phong lưu nhưng bên cạnh cũng có ba người thiếp, trong đó một người là mẹ đẻ của Kỳ Thần và Kỳ Vân Chi, là một vũ cơ kiều diễm. Năm đó Kỳ Chính Dương vì mê luyến vũ cơ này mà phá hết quy củ của viện chính. Dư thị cũng mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Mama vào trong báo tin, một lát sau đã trở ra, khom lưng hành lễ với Kỳ Huyên, nở nụ cười tạ lỗi rồi thưa:
“Thế tử thứ lỗi, lão phu nhân nói thân thể không khỏe, hôm nay không muốn gặp người lạ. Nếu thế tử tới một mình thì cứ tự do đi vào, nhưng nếu là người khác thì hôm nay lão phu nhân không muốn gặp.”
Mama vừa nói lời này, Cố Thanh Trúc liền mím môi, mặt không đổi sắc liếc nhìn Kỳ Huyên đứng bên cạnh. Kỳ Huyên cực kỳ xấu hổ, nói: “Thanh Trúc là phu nhân của ta, không phải người lạ, chúng ta chỉ vào bái kiến một lúc rồi rời đi.”
Kỳ Huyên nói xong, định kéo tay Cố Thanh Trúc đi vào trong nhưng lập tức bị hai vị mama ngăn lại:
“Thế tử, xin chớ làm chúng nô tỳ khó xử. Tính tình của lão phu nhân người cũng biết, nếu lão phu nhân thật sự nổi giận thì không ai có thể gánh nổi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...