Editor: Hannah
Hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt nhóm họ hàng thân thích, là dịp để làm quen một chút thế nên những đề tài có thể nói chuyện thật sự rất ít. Sau khi làm quen xong, nhóm thân thích cũng không có yêu cầu nào khác, nhiệm vụ của Cố Thanh Trúc coi như hoàn thành.
Hai người rời phòng khách, Cố Thanh Trúc hơi đau đầu, nhờ người nào đó mà đêm qua nàng ngủ không ngon, giờ nếu có cơ hội quay về ngủ bù cũng tốt.
Đi trên hành lang, Kỳ Huyên lì lợm bám đuôi, cứ nằng nặc đòi nắm tay Cố Thanh Trúc, hất ra cũng không được. Bỗng nhiên từ phía sau lưng vang lên tiếng gọi: “Biểu ca, biểu tẩu, xin dừng bước.”
Hai người vừa dừng bước, tay Kỳ Huyên lại nắm tay Cố Thanh Trúc chặt hơn. Cố Thanh Trúc cũng đoán được người đuổi theo là ai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, quay sang nhìn Kỳ Huyên như muốn dùng ánh mắt nói: “Căng thẳng gì thế?”
Nhan Tú Hòa chậm chạp đuổi theo hai người, trong tay còn cầm một bọc vải nhỏ, khom lưng hành lễ với Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc. Kỳ Huyên sốt ruột hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Đối với sự ghét bỏ ra mặt của Kỳ Huyên, Nhan Tú Hòa tỏ ra hơi tổn thương, Cố Thanh Trúc tiến lên một bước, cười hỏi nàng ta: “Muội là Nhan gia biểu muội phải không? Có từng nghe thế tử nhắc tới muội.”
Nhan Tú Hòa hơi sững người, biểu ca có nhắc tới nàng ta trước mặt biểu tẩu sao? Nàng ta liếc nhìn Kỳ Huyên thật nhanh, chỉ thấy chàng khoanh tay trước ngực, không thèm để tâm. Nhan Tú Hòa không dám tiếp tục nhìn Kỳ Huyên, ánh mắt hướng về phía vị biểu tẩu càng nhìn càng diễm lệ, đưa bọc vải trong tay mình ra, dịu dàng lễ phép nói:
“Đây là giày muội tự tay làm cho biểu ca và biểu tẩu. Muội không có tài năng gì khác, chỉ có tay nghề này còn coi là tạm được, xin biểu tẩu chớ ghét bỏ.”
Nói xong nàng ta giở bọc vải ra, bên trong đúng là có hai đôi giày, một đôi màu đỏ một đôi màu đen, họa tiết thêu trên giày cũng không tồi.
Kỳ Huyên không biết Nhan Tú Hòa này định làm gì, đang định tống cổ nàng ta đi thì Cố Thanh Trúc lại thoải mái nhận lấy bọc vải từ tay Nhan Tú Hòa, lấy ra đôi giày màu đen kia xem xét một hồi rồi nói với Kỳ Huyên:
“Thế tử nhìn xem, tay nghề của biểu muội thật tốt, có thể may giày đúng với kích cỡ của người, không sai lệch chút nào.”
Kỳ Huyên hơi xấu hổ, quẹt quẹt mũi, khẽ thì thầm với Cố Thanh Trúc: “Thanh Trúc, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
Cố Thanh Trúc lại chưa thỏa mãn, rõ ràng đã nhận ra sự ngượng ngùng của Kỳ Huyên nhưng vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với Nhan Tú Hòa, lại còn nói với Kỳ Huyên: “Thế tử vội gì chứ, hiếm khi có dịp được nói chuyện với biểu muội. Hay là… mời biểu muội tới Thương Lan Cư ngồi chơi, vừa hay ta có thể thỉnh giáo tay nghề làm giày của biểu muội.”
Nhan Tú Hòa được ưu ái mà kinh ngạc, quay sang nhìn Kỳ Huyên, thấy Kỳ Huyên cau mày, rõ ràng là không bằng lòng, thế nhưng thoạt nhìn vị biểu tẩu này có ấn tượng không tệ về nàng ta, cách ứng xử cũng khá hiếu khách, thân thiện. Nhan Tú Hòa còn đang do dự có nên đi cùng Cố Thanh Trúc hay không, bất kể thế nào, tạo mối quan hệ tốt với vị biểu tẩu này đối với nàng ta cũng không có chỗ nào bất lợi.
Thế nhưng nàng ta vừa định gật đầu đồng ý liền nghe Kỳ Huyên đứng bên cạnh lạnh lùng nói:
“Biểu muội là hoàng hoa khuê nữ, tới Thương Lan Cư chỉ sợ không thích hợp. Quan trọng là đêm qua quá mệt mỏi, chúng ta gần như một đêm không ngủ, tinh thần không tốt, sao có thể đón tiếp biểu muội.”
Cố Thanh Trúc nghe xong liền cạn lời, trong khi vẻ mặt Nhan Tú Hòa lập tức cứng đờ.
Lời nói này của Kỳ Huyên có thể hiểu theo nghĩa khác, trong lòng Cố Thanh Trúc hiểu rõ vì sao đêm qua hai người họ ngủ không ngon thế nhưng Nhan Tú Hòa lại không biết, đương nhiên sẽ nghĩ đến khía cạnh khác, tức khắc mặt đỏ bừng, xấu hổ cười nói:
“Phải rồi, là biểu muội lỗ mãng. Muội không quấy rầy biểu ca và biểu tẩu nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, Nhan Tú Hòa lập tức cắm đầu rời đi. Cố Thanh Trúc còn định gọi nàng ta quay lại nhưng khi nhìn sang Kỳ Huyên đứng bên cạnh lại thấy người này đang dùng vẻ mặt đắc ý nhướng mày với nàng. Cố Thanh Trúc lạnh mặt, ném bọc vải trong tay vào tay Kỳ Huyên, Kỳ Huyên cúi đầu liếc nhìn, thấy cách đó không xa có một nha hoàn đang đi trên hành lang, liền gọi nàng ta tới. Nha hoàn hành lễ với Kỳ Huyên, chàng liền vứt bọc vải vào tay nàng ta rồi nói:
“Cho ngươi.”
Tiểu nha hoàn hơi ngẩn ra, không hiểu thế tử làm vậy là có ý gì, tự dưng lại cho nàng ta một đôi giày nam nữ làm gì. Thế nhưng tiểu nha hoàn cũng không dám nhiều lời, chỉ khom lưng nói tạ ơn. Kỳ Huyên lại ôm lấy vai Cố Thanh Trúc đi về phía Thương Lan Cư.
Cố Thanh Trúc không muốn thân mật với Kỳ Huyên nhiều nhưng khi ở trong phòng nàng đã không làm được gì, khi ở bên ngoài càng không thể làm được gì. Kỳ Huyên thấy nàng có vẻ tức giận, gương mặt liền rạng rõ như hoa đào nở, áp lại bên tai nàng, thì thầm:
“Không lẽ Thanh Trúc ghen rồi sao?”
Cố Thanh Trúc lườm chàng, tức giận đáp: “Ta ghen cái gì chứ? Đó là biểu muội của người, các ngươi là thanh mai trúc mã, có tình có nghĩa cũng là chuyện đương nhiên thôi. Trước đây có một kẻ không hiểu phong tình như ta chen vào giữa, khiến cho chuyện của hai người các ngươi không thành, biến các ngươi thành đôi uyên ương mệnh khổ, sau này ta đã hối hận xiết bao. Nếu có thể, ta hoàn toàn bằng lòng giúp ngươi hoàn thành ước nguyện. Nếu ngươi có mong muốn gì, tuyệt đối đừng dè chừng ta, cứ thế mà làm thôi, về phần phụ thân và mẫu thân đã có ta lo liệu.”
Đây cũng là lời thật lòng của Cố Thanh Trúc.
Kiếp trước Cố Thanh Trúc luôn canh chừng Kỳ Huyên như thể đề phòng cướp, chỉ cần Kỳ Huyên nói chuyện với người con gái khác, nàng cũng có thể ghen tị mất mấy ngày, dùng tất cả cách thức cùng thủ đoạn để gây rối, ngăn cản Kỳ Huyên cùng Nhan Tú Hòa ở bên nhau. Có lẽ do chính sự cản trở của Cố Thanh Trúc mới khiến cho Kỳ Huyên đối với Nhan Tú Hòa càng có thêm khát vọng “cầu mong mà không được”, lòng càng thêm rối rắm. Đàn ông chính là như vậy, thứ có được mãi mãi không thể bằng thứ không chiếm được.
Bây giờ Cố Thanh Trúc đã nghĩ thông suốt, so với việc ngăn cách bọn họ thì chẳng thà sớm tác thành cho họ.
Nếu kiếp trước nàng có thể giác ngộ sớm có lẽ đến cuối cùng Võ An Hầu phủ cũng không đến mức rơi vào cục diện hiểm nguy. Nếu Nhan Tú Hòa trở thành người phụ nữ của Kỳ Huyên, sau này Kỳ Huyên sẽ không vì nàng ta mà bị cuốn vào vụ án cướp biển Hoài Hải, Võ An Hầu phủ cũng không đến nỗi bị liên lụy mà nàng cũng không cần đi theo Kỳ Huyên tới Mạc Bắc những năm năm.
Thế nên có đôi khi ngẫm lại, đối nhân xử thế không thể chỉ nhìn cái trước mắt, phải nhìn xa trông rộng một chút mới được.
Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm. Sắc mặt Cố Thanh Trúc cũng thay đổi, trong đầu nghĩ thầm, điều nàng nói là thật lòng không phải lời chế nhạo, sao Kỳ Huyên lại có vẻ mặt như thế này.
Cho rằng chàng không tin mình, nàng lại nói thêm một câu:
“Điều ta nói là sự thật. So với việc để ngươi không thể từ bỏ nàng ta, vì nàng ta mà làm ra không ít chuyện ngu ngốc, chẳng thà bây giờ cưới nàng ta về, đặt ở bên cạnh dõi theo mỗi ngày, tránh để sau nay người của Võ An Hầu phủ vì chuyện này mà bị liên lụy.”
Kỳ Huyên từ từ sáp lại gần Cố Thanh Trúc khiến nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau. Kỳ Huyên vây nàng trên một cây cột ở hành lang, một tay chống bên đầu Cố Thanh Trúc, giọng điệu ẩn chứa sự đe dọa:
“Nàng nhìn thẳng vào mắt ta, lặp lại những điều nàng vừa nói xem.”
Cố Thanh Trúc trừng mắt với chàng: “Lời hay chỉ nói một lần, ngươi nghe được thì nghe, không nghe được thì thôi. Tránh ra đi. Còn có người đang nhìn.”
Kỳ Huyên không quan tâm, vẫn tiếp tục nói: “Nhìn thì sao chứ, chúng ta là phu thê, nàng sợ cái gì?”
Mặc kệ chàng, Cố Thanh Trúc ra sức đẩy chàng ra, nói: “Đừng có lôi ta ra làm trò đùa ở đây nữa. Trong lòng ngươi muốn gì thì cũng đừng cảm thấy áp lực, ta cũng đâu phải chưa từng gặp nàng ta, càng không phải không biết tấm lòng ngươi dành cho nàng ta, ta tình nguyện tác thành cho các ngươi. Chờ ngày mai sau khi về thăm nhà mẹ đẻ, ta sẽ đề nghị với mẫu thân để ngươi nạp nàng ta làm thiếp. Nếu ngươi đồng ý thì sau hai năm nữa có thể bỏ ta, nâng nàng ta thành chính thê của ngươi cũng được.”
Cố Thanh Trúc vừa nói vừa đi về phía trước. Đường trong Võ An Hầu phủ, dù nàng có nhắm mắt cũng có thể tìm được, căn bản không cần đến Kỳ Huyên dẫn đường. Đi được vài bước, nàng phát hiện phía sau không có tiếng động, vừa quay đầu lại nhìn lập tức đã bị Kỳ Huyên bế bổng lên. Cố Thanh Trúc sợ hãi ôm lấy cổ Kỳ Huyên, sợ mình sẽ ngã xuống.
“Kỳ Huyên, ngươi làm gì vậy.”
Cố Thanh Trúc giãy giụa trong tay chàng, bị Kỳ Huyên đánh vào mông mấy cái mới ngoan ngoãn trở lại. Kỳ Huyên vừa cười vừa nói với người trong lòng mình: “Chính nàng đã nói đó thôi, trong lòng ta muốn gì thì cũng đừng cảm thấy áp lực, ta đang làm theo đấy.”
Nói xong, không đợi Cố Thanh Trúc phản ứng lại, Kỳ Huyên liền bế nàng bước đi như bay về phía Thương Lan Cư. Dọc đường đi, nô tỳ đều tránh sang hai bên nhường đường, không biết thế tử cùng thế tử phu nhân sao phải chạy nhanh như thế, chỉ có người từng trải mới hiểu rõ trong lòng, xem ra thế tử nhà mình đã vội vàng không chờ nổi nữa rồi, bọn họ còn có thể đi đâu làm gì được nữa cơ chứ.
Trở về Thương Lan Cư, Kỳ Huyên bế Cố Thanh Trúc vào phòng, nha hoàn trong phòng hành lễ, bị Kỳ Huyên duổi ra ngoài. Nha hoàn trong Thương Lan Cư người nào cũng có mắt quan sát tinh tường, khi người cuối cùng đã bước ra ngoài còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Kỳ Huyên đặt Cố Thanh Trúc lên trường kỷ, nàng lập tức cho chàng một cái tát. Thực ra nàng cũng không cố ý đánh, chẳng qua vì cáu kỉnh nên hất tay hơi mạnh, mặt Kỳ Huyên cũng chỉ hơi giật giật như bị ruồi bọ bâu vào, hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại còn tóm lấy tay Cố Thanh Trúc để lên má mình, tươi cười nịnh nọt:
“Ta muốn làm chuyện này, thực sự có thể sao?”
Cố Thanh Trúc nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Kỳ Huyên, nếu nàng còn không hiểu chàng đang ám chỉ cái gì thì sống lại một kiếp này cũng uổng.
“Mơ cũng đừng có mơ. Tranh ra. Muốn làm gì thì đi mà tìm Nhan tiểu thư đi. Giờ chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ta bảo đảm có thể sắp xếp thỏa đáng chuyện này cho ngươi. Không chỉ là Nhan tiểu thư, nếu ngươi ưng ý người nào, muốn nạp làm thiếp cứ nói với ta một tiếng, bao nhiêu người ta cũng nạp cho ngươi.”
Kỳ Huyên áp tay nàng vào môi mình, hôn lên làm bàn tay Cố Thanh Trúc thấy hơi ngứa, muốn rụt tay lại nhưng lại bị chàng giữ chặt.
“Bao nhiêu người nàng cũng có thể sắp xếp cho ta sao?”
Kỳ Huyên hỏi.
“Đương nhiên! Trước đây ta không tình nguyện giúp ngươi nhưng nếu ta đã tình nguyện có việc gì không thể làm được? Ngươi chỉ cần nói một câu, không cần khách khí.”
Cố Thanh Trúc đáp.
Kỳ Huyên lập tức “phản công”, đè Cố Thanh Trúc xuống trường kỷ, dùng tay bịt lấy cái miệng đáng ghét của người nào đó. Nói một hai câu thì thôi đi, chàng cũng coi như nghe cho vui nhưng nếu còn tiếp tục nói như vậy, hơn nữa còn thản nhiên đến thế, nếu Kỳ Huyên còn nhịn được thì còn có cái gì chàng không nhịn được đây. Dù sao cũng phải dạy cho nàng một bài học mới được, tránh để sau này nàng không biết chừng mực, toàn nói những lời khiến chàng thương tâm.
Trước đây chàng thực sự rất khốn nạn nhưng ở phương diện nữ sắc lại rất biết kiềm chế, ngoại trừ việc động lòng với Nhan Tú Hòa, từng ôm hôn vài lần, những chuyện khác chỉ trải qua cùng Cố Thanh Trúc. Còn về việc nạp thiếp hay không nạp thiếp, chàng biết rất rõ, chàng đưa những người thiếp kia về hơn phân nửa là vì muốn chọc tức nàng, chưa từng có một ai khiến chàng thật lòng yêu thích.
Thế nhưng Kỳ Huyên không dám chắc Cố Thanh Trúc có biết mục đích chàng nạp thiếp hay không, có biết chàng chưa từng chạm vào những người phụ nữ đó hay không? Nếu nàng không biết thì xem ra cần tìm cơ hội để nói cho nàng biết, tránh để nàng luôn hiểu lầm mình về vấn đề này.
Khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội, chàng mượn cớ “trừng phạt” mà thân mật với thê tử của mình, dù có thế nào cũng không chịu ngồi dậy, ai đấm ai đá mặc ai, không thành vấn đề. Có thể chịu đựng bao nhiêu thì chịu đựng bấy nhiêu, có thể chịu khổ mà vươn lên mới là đàn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...