Đích Thê Tại Thượng

Editor: Hannah

Cố Chi Viễn tức giận phẩy tay với Cố Hành Chi, nói: “Ngươi tự hỏi xem bà ta đã gây ra chuyện tốt lành gì! Bà ta có nghĩ đến hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội ngươi hay không. Việc bà ta làm hôm nay đã hủy hoại cả đời này của muội muội ngươi rồi. Ngươi có từng nghĩ tới những tháng ngày sắp tới của muội muội ngươi ở Hạ gia sẽ như thế nào không? Ngươi hỏi người mẫu thân tốt của ngươi đi! Hỏi bà ta đi!”

Cố Hành Chi nhìn về phía Tần thị. Tính tình của phụ thân, hắn biết, trước giờ đối với mẫu thân vẫn luôn nhường nhịn. Mấy năm nay, kể từ sau khi mẫu thân được tôn lên vị trí chính thê, bà ấy đối với phụ thân hắn đã không còn ngoan ngoãn phục tùng như trước, phụ thân cho dù có lúc bất mãn với bà nhưng cũng rất ít khi cùng bà tranh chấp, nhẫn nhịn mọi bề. Thế nhưng hôm nay phụ thân hắn nộ khí xung thiên như vậy, có thể thấy được mẫu thân hắn đã gây ra lỗi lầm không thể tha thứ.

Tần thị cố gắng núp sau người Cố Hành Chi, nói với Cố Tri Viễn: “Ta… Ta không làm gì sai. Là Hạ gia… Hạ gia thất tín bội nghĩa, bọn họ chính là không muốn cho chúng ta một nửa số của hồi môn kia. Rõ ràng là tiền của Cố gia, dựa vào đâu mà bọn họ không cho chứ!”

Cố Tri Viễn lại cầm lấy gia pháp dây mây vừa quẳng xuống đất, đánh lên người Tần thị. Tần thị sợ tới mức trốn sau lưng con trai, để Cố Hành Chi gánh thay bà ta mấy đòn. Cố Hành Chi kêu rên hai tiếng, Cố Tri Viễn thấy vậy mới dừng tay, ra lệnh cho Cố Hành Chi: “Ngươi cút ngay! Cút ngay!”

“Phụ thân, đừng đánh, xin đừng đánh. Dù cho mẫu thân đã làm sai nhưng người cũng không thể đánh bà ấy đến mức này. Bà ấy dù gì cũng là chính thất phu nhân của người, người không thể đối xử với bà ấy như vậy!”

Cố Tri Viễn thở phì phò, lấy ra bức hôn thư trong ngực áo, ném đến trước mặt Cố Hành Chi: “Ngươi nhìn xem, nhìn đi! Mẫu thân ngươi ngày hôm nay đã hoàn toàn trở mặt với Hạ gia, từ này về sau, muội muội ngươi sao có thể sống yên lành chứ. Cố gia ta cùng Hạ gia coi như đã kết thù rồi! Ngươi tự xem đi, bà ta vì lợi ích của bản thân mà biến cả Cố gia thành kẻ bất nhân bất nghĩa, biến ta… Bà ta hại cả ta thành kẻ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ! Tiền đồ của ta bị hủy hoại rồi. Thanh danh của ta bị hủy hoại rồi. Tất cả là vì bà ta!”

Cố Hành Chi nhặt bức hôn thư nhăn nhúm kia lên xem từ đầu tới cuối, cau mày. Hắn chưa từng được thấy bức hôn thư này, cũng không biết muội muội của mình từ khi nào đã có hôn ước với Hạ Bình Chu, mà trên bức hôn thư này viết sẽ chia một nửa số của hồi môn của Vạn thị cho muội muội hắn. Thế này là sao? Hắn mơ hồ cảm giác được bức hôn thư này có vấn đề và đây mới là vấn đề then chốt.

Cố Thanh Trúc thong thả đi tới, ung dung điềm nhiên, đứng bên ngoài viện nhìn cảnh tượng Tần thị bị đánh, Cố Tri Viễn phẫn nộ. Nàng đi tới sau lưng Trần thị, Trần thị quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn Tần thị, cuối cùng thở dài.


Tần thị trốn sau lưng Cố Hành Chi, mắt đảo lia lịa, còn đang nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào. Đến lúc này bà ta cũng không còn hiểu rõ rốt cuộc mình có làm sai hay không, thế nhưng bà ta sai ở đâu cơ chứ? Bức hôn thư rõ ràng chỉ sửa lại cái tên mà thôi, những nội dung khác một chữ cũng chưa từng động, vì sao trong mắt Hạ gia cùng Cố Tri Viễn lại thành một bức hôn thư giả rõ rành rành đây? Cố Tri Viễn vì sao lại tức giận ngùn ngụt như thế, là vì sợ đắc tội với Hạ gia sao? Ông ta từ xưa đến nay nhát gan sợ phiền phức, người khác chỉ cần trừng mắt, ông ta liền chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu, lúc này Hạ gia đã chỉ đích danh ông ta rồi, vậy nên ông ta sợ sao?

Ánh mắt Tần thị lặng lẽ xoay chuyển, suy nghĩ trong đầu nảy thật nhanh, cố gắng tìm con đường thoát cho bản thân. Xem ra chỉ còn cách cầu xin Trần thị mới có thể tạm thời khiến Cố Tri Viễn nguôi giận. Tần thị đang muốn nhào về phía Trần thị nhưng cơ thể vừa nhúc nhích, ánh mắt đã bắt gặp Cố Thanh Trúc đứng sau lưng Trần thị.

Cố Thanh Trúc đỡ Trần thị, đứng ngay ngắn sau lưng bà, thanh tú trang nhã tựa thiên tiên, đường nét khuôn mặt tinh tế, đôi mắt đen láy, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười nhạt.

Chỉ trong nháy mắt, đầu óc Tần thị chợt lóe lên, toàn thân lập tức lạnh run, rợn tóc gáy.

Cố Tri Viễn dùng dây mây chỉ vào Tần thị, giọng điệu tuy rằng đã bình tĩnh hơn nhưng lời nói lại khiến mọi người khiếp sợ:

“Từ nay về sau, ngươi không còn là phu nhân của Trung Bình Bá phủ nữa, ngay cả thiếp cũng không phải! Ta muốn cắt đứt quan hệ với ngươi, ta muốn bỏ ngươi!”

Câu nói như một tia sét giữa trời quang đánh thẳng vào đầu Tần thị cùng Cố Hành Chi. Tần thị vừa nghĩ tới một giải thiết khiến bà ta sợ hãi, ngay sau đó Cố Tri Viễn đã giáng cho bà ta một đòn chí mạng. Ông ta thế mà định bỏ mình sao?

Tần thị chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày bị tên đàn ông nhu nhược không quyết doán, nhát như chuột Cố Tri Viễn kia bỏ. Mấy năm nay, Tần thị tự thấy đã chạm tới điểm mấu chốt của Cố Tri Viễn, thường ngày cắt xén tiền sinh hoạt của ông ta, ông ta cùng lắm cũng chỉ bực bội một chút, cũng không dám để lộ chuyện xấu trong nhà với bên ngoài, cũng không dám thực sự so đo cái này cái kia với bà ta. Ngay cả mùng một năm mới, khi ông ta chính tai nghe thấy bà ta ngồi trong phòng nói xấu về mình, cuối cùng cũng chỉ mắng mỏ vài câu rồi cho qua. Tần thị dám chắc Cố Tri Viễn sẽ không dám làm gì mình.

Bởi vì ông ta trọng thể diện. Cố Tri Viễn quá mức sĩ diện, Tần thị là người phụ nữ do một tay ông ta đỡ lên vị trí chính thất, nếu để truyền ra ngoài tin tức ông ta và Tần thị bất hòa, người khác chắc chắn sẽ chê cười Cố Tri Viễn lúc trước có mắt không tròng. Ông ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cam lòng tự mình chịu thiệt.


“Không… Cố Tri Viễn, ông không thể bỏ ta! Ta làm gì sai nào? Ta đã làm gì sao?” Tần thị cực kỳ kích động rống lên. Chuyện bỏ vợ này sao có thể xảy ra được chứ? Bà ta từ một tiểu thiếp, khổ sở mất mười mấy năm mới có thể bò lên vị trí chính thế, cũng mới chỉ được hưởng thụ có hai năm thế mà đã bị bỏ. Sao có thể được chứ! Tuyệt đối không thể!

“Là nó! Là Cố Thanh Trúc! Chuyện này do chính một tay nó gây ra! Nó biết hôn thư là giả, nó biết ông sẽ đổ lỗi cho ta, sao ông không hỏi con gái ngoan của ông xem, nó để một bức hôn thư giả cho ta là có ý gì?”

Kỳ thực chuyện này chỉ cần suy luận một chút liền không khó đoán căn nguyên bên trong là gì. Cố Thanh Trúc ngay từ đầu đã không có ý định giấu giếm bởi nếu tra lại nguồn gốc của bức hôn thư này, đúng thật là được truyền ra từ chỗ của nàng.

Thế nhưng giờ bọn họ biết thì sao chứ, có thể làm được gì nào? Cố Thanh Trúc cười lạnh, từ trên cao cúi đầu nhìn người đàn bà như chó điên dưới đất, ung dung nói:

“Hôn thư nào cơ? Ta đưa cho ngươi hôn thư lúc nào, sao ta lại không biết?”

“Mày nói dối! Mày biết! Mày biết ta sai Lý mama đi trộm hôn thư của mày, cho nên mày cố ý để một bức hôn thư giả trong phòng để bà ta trộm được. Là mày! Tất cả là lỗi của mày! Lão gia, người đánh nó đi! Người phải đánh chết con nhãi ranh tâm địa độc ác này đi, đánh chết nó đi!”

Tần thị đã không còn khống chế được cảm xúc của mình, bà ta hận đến gan ứa máu, chỉ có thể trách bản thân sao không sớm phát hiện ra mưu đồ của Cố Thanh Trúc. Giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu ra vì sao khi Hạ gia và Cố Tri Viễn nhìn thấy bức hôn thư kia lại nổi trận lôi đình như vậy. Là Cố Thanh Trúc hại bà ta! Là Cố Thanh Trúc hại bà ta!

Con nhãi ranh này tâm địa vô cùng độc ác, dùng thời gian hai năm để bà ta trúng kế, nhìn bà ta hối hả lo lót khắp nơi. Hai năm! Bà ta vì chuyện này đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức, chi không biết bao nhiêu tiền của chỉ để mua chuộc người về phe mình. Thế nhưng con nhãi ranh này không chút động tĩnh sơ hở, che giấu toàn bộ sự thật. Một con nhãi ranh lòng dạ thâm trầm đến nhường này, mưu mô nham hiểm đến nhường này, giữ nó lại trong nhả chẳng phải là giữ cây kim trong xương, cái gai trong thịt hay sao?


Tần thị muốn giết Cố Thanh Trúc, muốn giết nàng ngay bây giờ!

Cố Tri Viễn nhìn dáng vẻ ghê tởm của Tần thị, chỉ hận không thể ngay lập tức bóp chết bà ta. Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Phụ thân, trong phòng con hóa ra lại có bức hôn thư nào ư? Vì sao trước giờ người không nói với con? Nghĩa là con có hôn ước với người khác sao? Hôn sự của con và Kỳ Huyên có thể vì chuyện này mà bị hủy không?”

“Không thể!” Cố Tri Viễn vội vàng gạt đi ý định của Cố Thanh Trúc, sắc mặt hiện lên sự hoảng loạn. Chuyện hôn ước này không thể truyền ra ngoài, nếu để người khác biết được sau khi thê tử của ông ta qua đời, ông ta lại cướp đi mối nhân duyên mà thê tử quá cố đã để lại cho con gái mình, đem nhường cho con gái của kế phu nhân đương nhiệm, vậy thì ông ta cũng không còn đường sống nữa rồi.

Cố Thanh Trúc nhếch môi cười lạnh: “Thế nhưng, giờ bà ta nói muốn đánh chết con đây này, phụ thân người cũng mặc kệ sao?”

Cố Tri Viễn quay đầu nhìn Cố Thanh Trúc, cảm thấy như bị không khí lạnh lẽo như băng tuyết quấn lấy thân. Không hiểu sao ông ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt Thanh Trúc cực kỳ đáng sợ, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, mọi sự ti tiện của ông ta đều không cách nào che giấu được.

“Cố Tri Viễn!” Tần thị thấy Cố Tri Viễn cúi đầu trước mặt Cố Thanh Trúc, sợ ông ta bị Cố Thanh Trúc dọa sợ nên cố ý to tiếng nhắc nhở ông ta: “Ông đừng để bị nó lừa! Nó đang lừa ông đó! Từ đầu tới cuối nó đều biết rõ! Chính nó một tay vạch ra kế hoạch này, là nó hại ta, là nó hại ta, ông phải thay ta báo thù! Ông phải thay ta đánh chết nó! Cố Tri Viễn! Cố Tri Viễn…”

Cố Tri Viễn càng nghe càng phiền lòng, liền hô to một tiếng: “Người đâu? Mau đem đuổi ả đàn bà đanh đá này ra khỏi Trung Bình Bá phủ! Từ nay về sau, ả không còn là Bá phủ phu nhân nữa! Không được để bà ta bước vào Bá phủ dù chỉ một bước!”

Hạ nhân lao vào, bịt miệng Tần thị, lôi bà ta ra ngoài. Cố Hành Chi muốn chạy theo ngăn cản nhưng bị Cố Tri Viễn dùng một câu ngăn lại: “Nếu ngươi dám đi theo bà ta ra ngoài thì từ nay về sau đi theo bà ta luôn đi! Đừng bước chân vào Bá phủ nữa!”

Bước chân Cố Hành Chi lập tức khựng lại, do dự một hồi lâu rồi mới từ từ thu chân về, không dám nói đỡ câu nào cho Tần thị nữa.

Quản gia Phúc bá đi tới dò hỏi, hóa ra khi Tần thị bị đuổi ra khỏi phủ đã bị mấy người khách bắt gặp. Khách khứa chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán rôm rả, hỏi đã xảy ra chuyện gì.


“Bá gia, Tứ công tử đang đón tiếp khách khứa ở tiền viện, thế nhưng sao phu nhân đột nhiên lại bị đuổi ra khỏi phủ vậy? Bà ấy dù gì cũng là phu nhân, gióng trống khua chiêng thế này, nhưng mà…”

Phúc bá còn chưa kịp nói xong, Cố Tri Viễn đã ngắt lời: “Từ nay về sau, Tần thị không còn là phu nhân nữa, ta bỏ bà ta. Từ nay tuyệt đối không để bà ta bước chân vào Cố gia.”

Nói xong cũng không đợi Phúc bá có phản ứng lại, Cố Tri Viễn hoảng sợ xoay người, đi tới trước mặt Trần thị, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống:

“Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, lúc trước nằng nặc làm theo ý mình, đưa Tần thị lên làm chính thê, mặc cho mẫu thân khuyên can, nhi tử cũng không để vào tai, thế nên mới gây ra họa lớn ngày hôm nay. Nhi tử bất hiếu.”

Trần thị để Ngô mama đỡ Cố Tri Viễn dậy, thở dài rồi nói:

“Tỉnh ngộ rồi thì thu dọn tàn cục đi.”

Cố Tri Viễn lắc đầu, sau đó mới để Phúc bá dìu mình đi, về phòng rửa mặt, thay xiêm y rồi tới tiền viện tiếp đón khách khứa.

Nếu không phải muốn trả lại công bằng cho Hạ gia thì Cố Tri Viễn định qua mấy ngày nữa mới xử trí Tần thị, thế nhưng người của Hạ gia còn đang theo dõi sát sao, nếu ông ta xử trí chậm, Hạ gia chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Ngày con gái thành hôn, phu nhân bị bỏ đuổi ra khỏi phủ, cũng không biết chuyện này sẽ khiến cho Cố gia phải nhận biết bao chỉ trích chửi rủa.

Đi được hai bước, Cố Tri Viễn quay đầu liếc nhìn Cố Thanh Trúc vẫn đang đứng trong viện, chỉ thấy nàng khoác trên người áo dài thanh tú diễm lệ, ánh mắt sáng ngời, nét mặt không tỏ thái độ. Cố Tri Viễn lập tức thấy lạnh lòng.

Có lẽ điều Tần thị nói là sự thật. Đứa con gái này của ông ta dùng thời gian hai năm, âm thầm lặng lẽ, dẫn Tần thị bước vào con đường chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui