Editor: Hannah
Một nửa số của hồi môn do Vạn thị để lại là cơ hội xoay chuyển cuối cùng của Tần thị, bà ta sao có thể chỉ vì một câu nói này của Sùng Kính Hầu mà buông xuôi chứ.
Tần thị cười lạnh: “Hầu gia không lẽ thẹn quá hóa giận hay sao. Lúc trước ngài đồng ý để Ngọc Dao gả về phủ, không lẽ chính là vì muốn trốn tránh chuyện này? Nếu đúng là như vậy, ta lại không thể không nói với Hầu gia một câu, lời hứa đã được viết bằng giấy trắng mực đen, sao ngài có thể làm như không thấy chứ? Đây chẳng phải là việc làm của kẻ tiểu nhân thất hứa, bạc tình bạc nghĩa hay sao?”
Hạ Vinh Chương thật sự không ngờ việc làm của mình lại bị ả đàn bà vô sỉ này xuyên tạc thành ra như thế, lập tức phẫn nộ:
“Ta thẹn quá hóa giận, muốn trốn tránh chuyện này sao? Ta không nói với ngươi nữa, ngươi cút về bảo Cố Tri Viễn tới đây gặp ta!”
Hạ Vinh Chương trút hết cơn giận lên đầu Cố Tri Viễn. Trong mắt ông ta, đây chỉ là một vở kịch do Cố Tri Viễn cùng ả đàn bà vô sỉ này dựng nên. Uổng cho ông ta lúc trước còn cho rằng Cố Tri Viễn là người thành thật, không ngờ lại là một kẻ rắp tâm hại người.
Tần thị đã an bài mọi sự thành công bước đầu, sao có thể để Cố Tri Viễn xen vào được chứ. Với tính cách của Cố Tri Viễn, ông ta thà không cần đến số tiền này cũng sẽ không tranh chấp với Hạ gia. Những ngày tháng không tiền bạc này Tần thị đã nếm đủ rồi, nếu bà ta chưa từng được hưởng thụ cuộc sống của một kẻ có tiền thì thôi đi, thế nhưng nửa năm sống trong Cố phủ kia, bà ta tiêu xài của hồi môn của Thẩm thị đã quen rồi, đã trải nghiệm cảm giác chi tiêu xa xỉ, từ đó về sau khó có thể quên được. Bà ta không muốn mỗi lần tiêu xài đều phải ngửa tay xin tiền Cố Tri Viễn, lần nào cũng bị ông ta ghét bỏ, điều đó khiến cho sự tự ti đã ăn sâu trong xương tủy bà ta bộc phát. Bà ta cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền. Bà ta muốn tiếp tục sống một cuộc sống giàu sang phú quý.
Đúng vào lúc đó, bà ta sai Lý mama ăn trộm bức hôn thư của Cố Thanh Trúc, nhìn thấy dòng chữ kia trên bức hôn thư. Vì một dòng chữ này mà bà ta đã đã vung không biết bao nhiêu tiền bạc, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm sức, chỉ vì một giây phút này thôi, sao bà ta có thể từ bỏ ở phút cuối được đây.
“Nói với Bá gia hay nói với ta cũng như nhau cả thôi. Bá gia nhà ta là văn nhân, không so đo những chuyện này. Ngài ấy không so đo nhưng ta lại không thể không so đo. Trên hôn thư này đã viết rõ ràng, mọi người cứ theo đó mà làm là được. Nếu ngài cảm thấy người gả vào nhà ngài đã thay đổi nên bức hôn thử này cũng phải hủy, vậy thì ta đây cũng không sợ, đến lúc đó đừng trách ta làm lớn chuyện cho cả thiên hạ đều biết, để mọi người xem Hạ gia nhà các người không biết xấu hổ đến chừng nào.”
Đây cũng chính là tính toán của Tần thị. Bà ta nghĩ Hạ gia là thế gia danh môn, tất nhiên không thể không màng đến thể diện mà cùng bà ta đối chất nơi công đường, vậy nên bà ta không sợ hãi, đã làm phải làm tới cùng.
“Bức hôn thư này do chính tiên phu nhân tự tay viết, tuy rằng tiên phu nhân đã qua đời nhưng những người hầu hạ lâu năm bên cạnh vẫn còn sống. Nếu Hầu gia vẫn không thừa nhận thì đừng ngại gọi những kẻ hầu hạ đó tới đây, hỏi bọn họ xem đây có phải là bút tích của tiên phu nhân Vạn thị hay không. Nếu đúng là do bà ấy tự tay viết, vậy mời Hầu gia thực hiện lời hứa này, tránh để gây chuyện lớn làm mất mặt hai nhà.”
Hạ Vinh Chương nhìn Tần thị, nheo mắt, nói: “Thế nào, ngay cả những người hầu kẻ hạ đó ngươi cũng đã mua chuộc được rồi? Thế nên mới không sợ hãi như vậy?”
Cuộc nói chuyện hôm nay thật sự khiến Hạ Vinh Chương được mở mang kiến thức, có người lại có thể không biết xấu hổ đến nhường này. Nếu hôm nay không dạy cho Tần thị một bài học, bà ta còn cho rằng Hạ gia dễ bắt nạt.
Tần thị không cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo, cho rằng bằng số tiền bà ta đã trả cho đám người ở Hạ gia chắc chắn sẽ luôn có người hậu thuẫn cho mình. Phải biết rằng ngay cả ở Cố gia bà ta cũng chưa từng bỏ nhiều tiền như thế để lo lót, thế nên những người hầu kẻ hạ ở Cố gia vẫn đàm tiếu sau lưng rằng Tần thị là kẻ keo kiệt “vắt cổ chày ra nước”, không sánh được với Nhị tiểu thư Cố Thanh Trúc. Cũng do đó mà ở Cố gia, Tần thị đã nhiều lần thất thế trước Cố Thanh Trúc. Số tiền hàng ngày bà ta tiết kiệm được đều dùng để lo lót cho những lão nô ở Hạ gia, tất cả chỉ để chuẩn bị cho một đòn phản kích này, hoàn thành chuyện lớn ngày hôm nay.
“Hầu gia, không phải ta mua chuộc thuộc hạ của ngài. Chỉ là việc gì cũng nên nói lý lẽ, giấy trắng mực đen đã viết… Á.”
Tần thị kiêu ngạo khoe khoang trước mặt Hạ Vinh Chương, còn chưa kịp nói xong đã bị ông ta đạp một cước thật mạnh ngay vào bụng. Tần thị ngã bò trên mặt đất, thấy Hạ Vinh Chương tức giận rống lên với mình:
“Người đâu, mau tới Trung Bình Bá phủ, gọi Cố Tri Viễn tới đây cho ta! Nếu hắn không tới thì trói hắn tới, dù có phải trói cũng bắt trói hắn tới đây!”
Hộ vệ trong viện vâng lệnh rời đi. Tần thị thấy thế vội vàng bò dậy: “Hầu gia, ngài không thể làm vậy được, không được gọi Cố Tri Viễn. Ngài có gọi ngài ấy tới cũng vô dụng thôi, số tiền này ngài không thể muốn cho qua là cho qua.”
Tần thị vừa mới đứng lên đã bị Hạ Vinh Chương tóm lấy cổ áo. Cơn tức giận đã khiến ông ta không màng đến lễ nghĩa, tóm cổ áo Tần thị lôi bà ta ra ngoài. Ông ta vừa mở cửa, đúng lúc đụng phải Hạ Thiệu Cảnh mặt xám mày tro. Hạ Thiệu Cảnh bị Kỳ Huyên đánh nhưng không dám truy cứu, chỉ có thể tới tìm phụ thân bàn bạc. Hạ nhân báo lại phụ thân hắn đang cùng phu nhân Cố gia nói chuyện, ai ngờ hắn vừa đến đã thấy phụ thân tóm cổ áo phu nhân Cố gia, lôi bà ta ra ngoài. Phu nhân Cố gia bị Hạ Vinh Chương tóm được chỉ có thể chửi bới om sòm, hoàn toàn không còn giữ được phong thái, nhếch nhác vô cùng, bao nhiêu ngôn từ ô uế đều buột ra khỏi miệng, quả thực khó có thể tin được đây lại là một phu nhân Bá phủ.
Hạ Thiệu Cảnh thấy phụ thân đang trong cơn thịnh nộ nên không dám ngăn cản, vội vàng tránh đường, đi tới bên cạnh Đoàn thị, hỏi: “Mẫu thân, có chuyện gì vậy?”
Hạ Thiệu Cảnh thật sự muốn hỏi hôm nay rốt cuộc làm sao vậy. Đầu tiên là hắn bị Kỳ Huyên đánh ngay trong chính nhà của mình, giờ đến lượt phụ thân hắn giáo huấn phu nhân Cố gia ngay ở nhà mình, cứ như thể mọi vấn đề đều bộc phát chỉ trong một ngày, thật không biết sắp tới còn xảy ra chuyện gì nữa đây.
Đoàn thị không nói gì, chỉ vào tờ giấy trên mặt đất. Hạ Thiệu Cảnh không hiểu, đi tới nhặt tờ giấy lên xem, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi: “Chuyện này… sao có thể?”
“Thế nên Hầu gia mới tức giận. Loại đàn bà như Tần thị đúng là đanh đá vô liêm sỉ, thế mà lại dám giở thủ đoạn này. Chúng ta lại bị vẻ bề ngoài của bà ta lừa trong suốt thời gian dài như vậy.”
Đoàn thị lúc này cũng rất hối hận lúc trước chỉ vì mấy câu nịnh nọt của Tần thị mà nói lời hay ý đẹp cho bà ta, giờ rước mối phiền phức này về nhà, cũng không biết Hầu gia có “giận cá chém thớt” với mình hay không.
Hạ Thiệu Cảnh nhìn lại thứ được coi là bức hôn thư này, vẫn cảm thấy không đúng, lại hỏi: “Cái này… tuy đúng là bút tích của mẫu thân con nhưng bà ấy đính thân cho nhị đệ với Cố gia từ khi nào? Hơn nữa khi mẫu thân định ra hôn ước này Cố Ngọc Dao vẫn là thứ nữ, sao bà ấy có thể định hôn ước cho nhị đệ với con gái của một tiểu thiếp chứ?”
Đoàn thị bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, vốn không phải là Cố Ngọc Dao.” Đoàn thị đang lo lắng cho bản thân, muốn nhanh chân mượn sức của Hạ Thiệu Cảnh, dù cho Hầu gia có trách phạt bà ta thì cũng sẽ có Hạ Thiệu Cảnh nói đỡ. Cho rằng đây cũng không phải chuyện lớn, bà ta lập tức đem mọi chuyện thuật lại cho Hạ Thiệu Cảnh:
“Vốn là Trung Bình Bá phủ Nhị tiểu thư Cố Thanh Trúc. Năm đó mẫu thân của con cùng tiền phu nhân Cố gia là bạn thân, hai người lén lút định ra hôn ước này, người khác đều không biết. Hai người họ nghĩ chờ đến khi hai đứa nhỏ trưởng thành xem có duyên với nhau hay không, nếu không hợp thì hôn ước này không tính nữa. Ai ngờ mẫu thân của con cùng tiền phu nhân đều qua đời sớm, bức hôn thư này không rõ vì sao lại rơi vào tay Tần thị. Bà ta tìm mọi cách đổi tên người trong hôn thư từ ‘Cố Thanh Trúc’ thành tên con gái mình ‘Cố Ngọc Dao’. Lúc đó ta cùng phụ thân con thấy Cố Ngọc Dao kia cũng là người trong sáng, đáng yêu, lại có học thức hiểu lý lẽ, là tiểu tài nữ nổi tiếng xa gần, thế nên mới đồng ý. Ai biết được… Haiz, đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Tần thị đã sửa hôn thư rồi, thế mà còn dám viết thêm lên đó hàng chữ này. Suy nghĩ kỳ lạ như vậy, coi chúng ta là kẻ ngốc mà chơi đùa hay sao? Phụ thân con sao có thể để yên cho bà ta?”
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thiệu Cảnh biết được nội tình bên trong, tức khắc cảm thấy đầu óc như muốn nhũn ra. Hắn có phần không thể hiểu nổi tình hình lúc này. Sao có thể… Cố Thanh Trúc hóa ra lại từng có hôn ước với nhị đệ? Nàng đã biết chuyện này từ trước sao? Nếu biết vì sao khi hắn đề nghị nàng làm thiếp của mình lại không nói ra? Nói như vậy, nàng vốn không biết chuyện này? Từ đầu tới cuối là do Tần thị cùng Cố Tri Viễn lén lút ra tay?
Là như vậy thật sao?
Hạ Thiệu Cảnh cảm thấy mình cần thêm chút thời gian để suy xét việc này kỹ càng, trực giác mách bảo hắn mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tần thị dựa vào đâu mà cho rằng chỉ cần có một bức hôn thư này là có thể lấy đi cmn một nửa số của hồi môn? Nếu không phải bị người ta gài bẫy thì Tần thị ngu xuẩn đến mức độ nào chứ?
Bên này Hạ Thiệu Cảnh còn đang suy tư, bên kia Tần thị đã bị Hạ Vinh Chương lôi vào sân, sai người trói lại. Mồm miệng Tần thị không “sạch sẽ”, Hạ Vinh Chương liền sai người bịt miệng bà ta. Chưa hết giận, ông ta đi đi lại lại trong sân. Đến khi Cố Tri Viễn bị hạ nhân của Hầu phủ gọi mà vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Tần thị bị trói, lập tức lao đến nói với Hạ Vinh Chương:
“Hầu gia chớ trách, Hầu gia chớ trách. Chuyến kinh* đã phạm phải lỗi gì, ta thay nàng ấy tạ lỗi với Hầu gia, ngàn vạn lần đừng làm tổn hại đến hòa khí giữa hai nhà.”
* Chú thích: “Chuyết kinh” ý chỉ người vợ, ở đây đang nói đến Tần thị.
Cố Tri Viễn chào hỏi lòng vòng nhưng Hạ Vinh Chương đâu còn chút kiên nhẫn nào. Ông ta tóm lấy cổ cáo Cố Tri Viễn, đấm Cố Tri Viễn một cú làm máu mũi giàn giụa. Trong nháy mắt, Cố Tri Viễn liền ngây người, che mũi mình, vẻ mặt không thể tin.
“Không phải chứ, Hầu gia. Hôm nay là ngày đại hỉ, ngài làm gì vậy? Có chuyện gì có thể từ từ nói.”
Cố Tri Viễn đau tới mức quên cả thể diện, miệng thở phì phò, tạ lỗi với Hạ Vinh Chương.
Hạ Vinh Chương giật lấy bức hôn thư trong tay Hạ Thiệu Cảnh, vứt vào mặt Cố Tri Viễn. Cố Tri Viễn bị đập cả bức hôn thư vào mặt nhưng cũng không dám tức giận, chỉ nhặt hôn thư lên xem, trong nháy mắt cảm thấy như trời đất sụp đổ, phẫn nộ dâng trào, tay chỉ vào Tần thị một lúc lâu không thốt nên lời.
“Ta lúc trước nể mặt ngươi, là ngươi nói Tam tiểu thư nhà người có học thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng, bảo đảm hết lần này đến lần khác, ta mới đồng ý với yêu cầu của ngươi. Nhưng ngươi nhìn xem ả đàn bà điên kia đã làm gì sau lưng ta? Bà ta coi đây là chuyện giao dịch, còn mở mồm ra nói ta bạc tình bạc nghĩa. Bà ta còn ở trong phủ của ta khua môi múa mép, mua chuộc hạ nhân của ta. Thế nào? Con trai ta cưới một đứa con gái của ngươi thì ta phải đem cả Sùng Kính Hầu phủ này dâng lên cho nhà các ngươi à? Bà ta còn uy hiếp muốn làm lớn chuyện, muốn Hạ gia ta bị mọi người chê cười! Thử hỏi dưới bầu trời này sao có thể có loại đàn bà vô liêm sỉ đến như thế!”
Hạ Vinh Chương phát tiết tất cả lửa giận trong lòng với Cố Tri Viễn. Cố Tri Viễn bị ông ta chửi thẳng vào mặt cũng không dám cãi lại nửa lời. Ông ta đâu biết rằng Tần thị lại dám làm ra chuyện không biết xẩu hổ này sau lưng mình.
Cố Tri Viễn thực sự tức giận, đi tới trước mặt Tần thị, tát bà ta liên tục mười mấy cái vẫn chưa hả giận, xoay người quỳ xuống nói với Hạ Vinh Chương:
“Hầu gia, việc này trước đó ta thực sự không biết. Ta sao có thể ngờ được khi ả đổi tên trên hôn thư thế mà lại dám nổi lên lòng tham như vậy. Xin Hầu gia yên tâm, loại người như ả ta tuyệt đối không chứa chấp. Xin Hầu gia cho ta đem ả về phủ xử trí, nếu gây chuyện ở phủ của ngài sẽ rất khó coi. Nếu Hầu gia không tin, có thể phái người theo ta về phủ theo dõi, ta tuyệt đối không dung tha cho ả!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...