"Tội phi Trình thị, mưu hại hoàng tử, hãm hại Nhàn Phi, tước phong hào Tĩnh Phi, biếm vào lãnh cung.
Nguyên Phi, gần đây muội tương đối thanh nhanh, việc dàn xếp tội phi, bổn cung giao cho muội." Ngọc Hoàng Hậu không nhanh không chậm nói.
Giao cho Nguyên Phi dàn xếp?
A! Người sáng suốt tất nhiên nhìn ra Ngọc Hoàng Hậu đã có chủ ý gì!
Tĩnh Phi thiếu chút hại chết Lục hoàng tử, Nguyên Phi chỉ có một mình Lục hoàng tử này, bà sao có thể nuốt trôi cục tức?
Nếu để bà dàn xếp Tĩnh Phi, vậy kết cục của Tĩnh Phi...!Ai cũng đoán ra được, không phải sao?
"Vâng, Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất định sẽ dàn xếp Tĩnh Phi muội muội thật tốt." Nguyên Phi khó nén vui sướng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, chuyện tốt như vậy, bà đương nhiên vui mừng nhận lấy.
Đảo mắt nhìn Tĩnh Phi dưới đất, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh băng, nếu Tĩnh Phi đã rơi vào tay bà, bà sao có thể cô phụ cơ hội tốt như vậy!
"Người đâu, dẫn Tĩnh Phi đi cho bổn cung!" Nguyên Phi ra lệnh một tiếng, trong phòng lập tức có hai cung nữ tiến lên.
Tĩnh Phi hoàn hôn, phòng bị nhìn người tới: "Cút, đều cút cho bổn cung, bổn cung đang hoài long tự, ai dám động vào bổn cung?" Tĩnh Phi trừng mắt nhìn Nguyên Phi, "Bổn cung không tới lãnh cung, bổn cung cũng không nhọc Nguyên Phi ngươi sắp xếp, bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng, các ngươi...!Các ngươi đều cút cho bổn cung!"
Ả dù ngu xuẩn nhưng cũng biết, bản thân rơi vào tay Nguyên Phi, sợ rằng thi cốt cũng không còn thừa.
Ả thiếu chút hại chết nhi tử của bà, bà nhất định sẽ không buông tha cho hài tử trong bụng ả.
"Ở đây không chấp nhận cho ngươi tự xưng hai chữ 'bổn cung'!" Nguyên Phi hừ lạnh một tiếng, Tĩnh Phi muốn phản kháng sao? Vừa hay, rất hợp ý bà! Không phải ả đang cho bà lý do ra tay, không phải sao? Nguyên Phi trừng mắt nhìn hai cung nữ kia, "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Tội phi này điên rồi, còn không kéo ả xuống, nếu để nữ nhân điên này va chạm Hoàng Hậu nương nương, các ngươi gánh trách nhiệm nổi không?"
Điên rồi?
Không chỉ Ngọc Hoàng Hậu, ngay cả An Cửu cũng không nhịn được mà kinh ngạc.
Nguyên Phi đúng là khôn khéo, cũng quá tàn nhẫn!
Tĩnh Phi gánh thêm cái mác kẻ điên, tiếp theo xảy ra chuyện gì, đều có thể đổ lỗi cho kẻ điên.
Bao gồm...!Hài tử trong bụng ả!
Đúng vậy, một kẻ điên, nổi điên làm bị thương hài tử trong bụng mình, khả năng này cũng rất lớn, không phải sao?
"Điên rồi? Ha ha, ngươi mới điên đấy, tiện nhân Nguyên Phi ngươi, ông trời sao lại không có mắt, thế mà để con của ngươi còn sống hả!" Tĩnh Phi càng ngày càng bữa bãi, thấy người tới liền động thủ đánh, "Cho dù con ngươi còn sống, nó được Hoàng Thượng sủng ái thì như thế nào? Nó chẳng qua mới mười tuổi, ngôi vị hoàng đế cũng không tới phiên nó thừa kế, ngày nào đó giang sơn đổi chủ, nó cũng không giữ được vinh hoa của ngươi!"
Lời này khiến mọi người ở đây đều ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, còn chưa hoàn hồn, Tĩnh Phi lại tiếp tục điên cuồng quát: "Ngày Hoàng Thượng băng hà, mẫu tử các ngươi cũng sẽ giống ta, bọn họ sẽ đối xử với ngươi thế nào? Ha ha...!Ngươi sẽ còn thảm hơn ta..."
Bọn họ?
Mọi người đều hiểu, bọn họ mà Tĩnh Phi ám chỉ là ai, Bách Lý Khiên nhíu mày, trên gương mặt uy nghi của Ngọc Hoàng Hậu thêm vẻ tàn khốc.
Tĩnh Phi chỉ vào mấy phi tử ở đây, cười càng điên cuồng: "Các ngươi đều không giữ nổi mình, ha ha...!Các ngươi đều sẽ trở thành bộ xương khô mà thôi! Hôm nay các ngươi đối xử với ta thế nào, tương lai các ngươi sẽ có kết cục như thế, ha ha...!Hoàng cung này, xưa giờ đã vậy...!Các ngươi đã quên chuyện hai mươi hai năm trước rồi sao? Ha ha..."
Hai mươi năm trước?
An Cửu quan sát thái độ của mỗi một người ở đây, không khỏi nghi hoặc.
Hai mươi hai năm trước? Hiện tại là Khang Cảnh năm thứ hai mươi hai, hai mươi hai năm trước không phải năm Hoàng Thượng đăng cơ sao?
Sắc mặt của những người này...!Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Nguyên Phi, một kẻ điên muội cũng không xử trí được sao?" Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng hỏi.
Nguyên Phi hoàn hồn, trừng mắt nhìn Tĩnh Phi: "Kéo kẻ điên này xuống cho bổn cung, bịt miệng ả lại, không được để ả nói bậy!"
"Ha ha...!Nói bậy? Ngươi không cho bổn cung nói, bổn cung càng muốn nói..." Tĩnh Phi lớn tiếng cười, tiếng cười quanh quẩn trong phòng khiến sắc mặt mọi người càng khó coi.
Rất nhanh, mấy cung nữ kia tiến lên bắt lấy Tĩnh Phi, không màng ả giãy giụa, nhanh chóng kéo ả ra ngoài.
An Cửu nhìn bộ dáng Tĩnh Phi chật vật, chỗ đi qua đều có màu đỏ tươi hết sức chói mắt.
Không chỉ An Cửu, mỗi người ở đây đều thấy.
Đây là...!Tĩnh Phi ả...!Chảy máu?
Long tự trong bụng ả sợ rằng không giữ nổi!
Cho dù không phải hiện tại, một khi vào lãnh cung, Nguyên Phi cũng sẽ không để Tĩnh Phi yên ổn.
An Cửu ngước mắt nhìn ba người Ngọc Hoàng Hậu, Nguyên Phi và Thục Phi, sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.
Trong phòng, bầu không khí vô cùng quỷ dị, An Cửu đương nhiên đoán được tâm tư của họ đang nhớ lại hai mươi hai năm trước.
Hai mươi hai năm trước? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Hoàng Hậu nương nương, thái giám và cung nữ này xử lý thế nào?" Thục Phi lên tiếng, đánh tan bầu không khí trầm mặc.
Mọi người hoàn hồn, đồng loạt nhìn thái giám và cung nữ kia.
"Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin Hoàng Hậu nương nương tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ..." Cung nữ hoảng sợ xin tha, Tĩnh Phi đã có kết cục như vậy, thế còn bọn họ?
Hoàng Hậu nhìn hai người, lạnh lùng nói: "Hai tiện nô này, dám tham dự kế hoạch của Tĩnh Phi, không thể tha thứ, kéo ra ngoài quất roi đến chết, thi thể phơi nắng trước Võ Đức Môn để răn đe những cung nhân khác."
Cung nữ và thái giám đều sửng sốt, thậm chí quên mất xin tha.
"Còn không kéo xuống!" Nguyên Phi cao giọng thúc giục.
Các cung nhân lập tức nhận lệnh, nhanh chóng kéo hai người kia xuống.
Hoàng Hậu lạnh lùng lên tiếng: "Hôm nay nữ nhân điên Tĩnh Phi kia ăn nói điên khùng, mọi người cứ coi như không nghe thấy, nếu có kẻ dám nhắc tới chuyện năm đó, hai cung nhân kia chính là tấm gương!"
"Vâng." Mọi người đồng thanh đáp.
Ngọc Hoàng Hậu phất ống tay áo, rời khỏi Vị Ương Cung.
Ngọc Hoàng Hậu đi rồi, những người khác cũng tan, trong đầu vẫn quanh quẩn câu cuối cùng Tĩnh Phi nói, thái độ Ngọc Hoàng Hậu giữ kín như bưng thế càng khiến nàng tò mò.
Trời đã muộn, các công tử tiểu thư vào cung tham gia Thất Tịch đều lần lượt trở về, An Cửu vừa đến Chu Tước Môn, liền thấy một cung nữ đi về hướng mình, chờ nhìn rõ người đó, nàng không khỏi kinh ngạc.
Là Phương Dung bên cạnh Ngọc Hoàng Hậu, đã trễ thế này, người này còn ở đây làm gì?
"An Cửu quận chúa, nô tỳ chờ người đã lâu, Ngự Thiện Phòng mới làm ra điểm tâm mới, Hoàng Hậu nương nương nghĩ An Cửu quận chúa sẽ thích ăn nên sai người chuẩn bị một ít, cố tình kêu nô tỳ ở đây chờ An Cửu quận chúa, đón quận chúa qua Tê Phượng Cung nếm thử." Phương Dung cung kính nói.
Ăn điểm tâm?
Đã trễ thế này Hoàng Hậu còn mời nàng qua Tê Phượng Cung ăn điểm tâm?
A! Thú vị!
"Đa tạ Hoàng Hậu nương nương thương nhớ, vậy làm phiền Phương Dung cô cô." Nàng thật muốn xem Hoàng Hậu muốn nàng tới Tê Phượng Cung, ngoại trừ dùng điểm tâm thì còn có chuyện gì.
Phương Dung dẫn đường cho An Cửu, rất nhanh đã tới Tê Phượng Cung, An Cửu vừa vào đại điện, bên trong không có ai, chỉ có một mình Ngọc Hoàng Hậu.
Ngọc Hoàng Hậu từ ái nhìn An Cửu, thấy An Cửu đang muốn hành lễ, lập tức xua tay ngăn cản: "Đều là người nhà, những lễ nghi này đều miễn đi.
Cửu Nhi, con qua đây, đến bên cạnh bổn cung."
Người trong nhà?
Đúng là thân thiết, có điều trong trí nhớ, tuy Hoàng Hậu khâm điểm nàng là Thái Tử Phi tương lai, nhưng ngày thường đối với nàng lạnh nhạt, bằng không ba năm nay, An Cửu đã không phải ở biệt viện bị người ta khinh thường.
An Cửu nhíu mày, đáy lòng thầm châm chọc, tiến lên theo ý của Ngọc Hoàng Hậu.
Ngọc Hoàng Hậu thân mật nắm tay An Cửu, cẩn thận đánh giá: "Ngày càng xinh đẹp, bổn cung càng nhìn càng thích, ba năm trước vốn nên vào Thái Tử Phủ, qua hai tháng nữa, hiếu kỳ Thái Hậu sẽ qua, đến lúc đó bổn cung sẽ cầu xin Hoàng Thượng tổ chức hôn sự cho con và Thái Tử, đến lúc đó phải làm thật lớn, con dâu bổn cung nhìn trúng không thể chịu ủy khuất."
Ủy khuất? A, gả cho Thái Tử mới là uy khuất!
"Sao thế? Cửu Nhi không vui sao?" Thấy sắc mặt An Cửu khác thường, Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày hỏi.
An Cửu hoàn hồn, tươi cười vô hại: "Nương nương hiểu lầm rồi, An Cửu đương nhiên rất vui."
"Ừ." Hoàng Hậu trầm ngâm một lát, kéo tay An Cửu càng từ ái, "Hôm nay con cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi, xem như lập công lớn, Hoàng Thượng có thưởng, bổn cung cũng sẽ ban thưởng, ngày mai bổn cung sẽ sai người đưa đồ đến Quốc Công phủ, bổn cung cảm thấy...!Nhàn Phi cũng rất thích con, bằng không hôm nay đã không nói Hoàng Thượng ban thưởng cho con."
Nhàn Phi? Hoàng Hậu đột nhiên nhắc tới Nhàn Phi làm gì? Hay là để thử thái độ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...