Ánh mắt của Hách Liên Bích khiến trái tim An Cửu thắt chặt, nghe đến hai chữ Bắc Sách, trấn định như An Cửu cũng dao động.
Hách Liên Bích nhếch mép, có vẻ không vui: "Quả nhiên nàng có hứng thú với chuyện của Bắc Sách!"
"Có chuyện thì nói, không thì cút đi!"
Nam nhân này tuấn tú khí phách nhưng cứ thích tỏ vẻ huyền bí, đúng là khiến người ta chán ghét.
"Trẫm mới nhận được tin Bắc Sách tới đảo Li Tâm, không tìm được nàng, y phái người vào Thuấn thành, còn mình lại vòng về.
Ha ha, trẫm cứ tưởng phu thê các nàng thâm tình như biển, nàng mất tích, cho dù phải mạo hiểm y cũng sẽ tới cứu nàng, nhưng không ngờ...!Xem ra y không để vương phi như nàng vào mắt nhiều đến vậy!"
Châm ngòi à?" An Cửu khẽ cười: "Thế thì đáng tiếc thật, chàng không đến Thuấn thành hình như làm ngài giật mình rồi?"
Hách Liên Bích giật mình, trên gương mặt ánh tuấn thoáng qua một tia xấu hổ vì bị người ta nhìn thấy.
Nhưng rất nhanh, Hách Liên Bích lại nở nụ cười: "Thất vọng? Chỉ cần nàng ở đây, trẫm sẽ không thất vọng."
Hắn không thể không thừa nhận tâm tư của An Cửu tỉ mỉ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, chưa từng có nữ nhân nào có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, nhưng An Cửu...!Người có thiên mệnh, a, đã là người có thiên mệnh đương nhiên phải có chỗ hơn người!
"Đúng vậy, ta quên mất Bắc Sách không tới đối với ngài mà nói thật ra là chuyện tốt không phải ư?"
Mục đích Hách Liên Bích bắt nàng là vì hội minh ngày hai, có hai lợi thế này đã đủ để uy hiếp Tĩnh Phong Đế và Bắc Sách, nhưng nếu trong tay có thêm Bắc Sách, vậy nàng đã không còn tác dụng, hơn nữa Hách Liên Bích không phải không rõ thế cục Đông Sở.
Tuy Tĩnh Phong Đế dựa vào Bắc vương phủ nhưng nếu ông ta hạ quyết tâm mượn cơ hội này hủy hoại Bắc Sách, vậy có rất nhiều chuyện ông ta sẽ không đạt được mục đích!
Ánh mắt Hách Liên Bích trở nên sắc bén, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đang bị An Cửu lột từng lớp da ra, thậm chí khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Một nữ nhân như vậy hiện giờ lại không bị hắn khống chế, điều này...
Hách Liên Bích không cam lòng: "Nàng nói xem trẫm nên đối phó người Bắc Sách phái tới thế nào đây."
An Cửu thầm suy đoán tâm tư của hắn, trên mặt từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhạt: "Hoàng Thượng đã có tính toán, cho dù hỏi ta nhưng điều đó có ảnh hưởng gì tới quyết định của Hoàng Thượng à?"
Hách Liên Bích bật cười: "Không sai, Thuấn thành ở biên cương, thủ vệ nơi này xưa giờ nghiêm mật, cho dù là một con ruồi một khi đã vào cùng đừng hòng bay ra ngoài.
Hiện tại, người Bắc Sách phái tới chỉ sợ đã bị nhốt trong lao ngục của Thuấn thành?"
Nhốt trong lao ngục? May là Bắc Sách không mạo hiểm!
"An Cửu vương phi, đêm nay nàng và Dung phi nương nương cứ nghỉ ngơi ở đây, đến hội minh ngày mai của hai nước...!Ngày mai trẫm muốn xem xem tình yêu Bắc Sách dành cho nàng có thể khiến trẫm cảm động cỡ nào!"
Bắc Sách càng quan tâm An Cửu, hắn càng có lợi thế.
Hách Liên Bích liếc nhìn Hạ Hầu Âm trên giường, ý cười càng đậm, sau đó lại nhìn An Cửu một cái rồi rời đi.
Hách Liên Bích đi rồi, sắc mặt An Cửu và Hạ Hầu Âm đều nặng nề.
"Tiểu thư, hoàng đế Bắc Tần rốt cuộc muốn làm gì?" Hồng Linh nhìn An Cửu, "Người vương gia phái tới cứu chúng ta thật sự bị nhốt vào lao ngục Huấn thành sao?"
"Lời kẻ định nói ngươi tin được à? Người Bắc Sách huấn luyện sao có thể dễ dàng rơi vào tay Hách Liên Bích?"
Hồng Linh thở dài, dường như cũng yên tâm.
An Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần tối, nghĩ tới hội minh hai nước ngày mai, không biết vì lý do gì nàng thế mà không hề lo lắng.
Đêm ở Thuấn thành dường như lạnh lẽo an tĩnh hơn Nghiệp thành rất nhiều, cho dù nơi này là hành cung của hoàng đế cũng tối đen như mực, Hạ Hầu Âm chiếm giường, An Cửu chỉ có thể nằm ở giường trà, Hồng Linh tựa bên cạnh đã ngủ.
Ở nơi xa lạ, An Cửu xưa giờ khó ngủ, hình như chỉ có ở Lưu Li Hiên nàng mới ngủ thật sâu.
An Cửu nghĩ tới Bắc Sách, lúc này Bắc Sách ở Nghiệp thành chắc là cũng rất lo cho nàng.
Nàng nhắm mắt lại, quanh chóp mũi đột nhiên cảm nhận được hương u lan.
Nàng theo bản năng nhíu mày, không lẽ vì nhớ Bắc Sách mà mùi hương này chân thật đến thế sao?
Nghĩ vậy, An Cửu khẽ cười, tham lam hít sâu một hơi, cứ ngỡ Bắc Sách ở ngay bên cạnh.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một bàn tay ấm áp quen thuộc vuốt ve gương mặt, An Cửu ngẩn ra.
Sao có thể?
Không nói đến việc nàng và Bắc Sách cách một con sông, nàng hiện giờ đang nằm trong tay Hách Liên Bích, nếu đây không phải mơ thì chắc chắn là ảo giác của nàng.
Nhưng ảo giác sao có thể rõ ràng như vậy?
An Cửu lập tức bắt lấy bàn tay kia, mở mắt, trong bóng tối mơ hồ có thể cảm nhận đang có người ở ngay trước mặt mình, cho dù không thấy rõ người nọ nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc này.
"Bắc...!Bắc Sách..." An Cửu lẩm bẩm.
Vừa mở miệng, ngón tay như ngọc kia liền khẽ chạm môi nàng, ý bảo nàng đừng nói gì cả.
Xúc cảm mềm mại ấm áp này càng khiến An Cửu tin đây không phải ảo giác, Bắc Sách, nam nhân đang ở trước mặt nàng lúc này thật sự là Bắc Sách!.
ngôn tình hoàn
An Cửu giơ hai tay ôm lấy cổ y, hai người cứ ôm nhau như vậy, nàng thì thầm: "Sao chàng lại tới đây? Hách Liên Bích kia nói chàng đã về Nghiệp thành!"
Cảm nhận An Cửu đang trong lòng mình, Bắc Sách lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm: "Nàng ở Thuấn thành, ta sao có thể trở về một mình?"
"Nhưng...!Hách Liên Bích nói người chàng phái tới bị nhốt vào thiên lao.
Còn nữa, tin tức hắn nhận được sao lại là chàng đã về Nghiệp thành?"
Hách Liên Bích không giống đang lừa nàng, hắn thật sự cho rằng Bắc Sách đã về Nghiệp thành.
Nhưng lúc này rõ ràng Bắc Sách đang ở trước mặt nàng không phải sao?
Trong đầu có quá nhiều nghi vấn, An Cửu theo bản năng ôm chặt Bắc Sác như muốn cột lấy y, không cho y rời khỏi.
Bắc Sách khẽ cười: "Đúng là có người vào thiên lao, chẳng qua chỉ là mấy sĩ tử, còn 'Bắc Sách' trở về Nghiệp thành...!Là Xích Phong!"
"Để làm loạn kế hoạch của Hách Liên Bích à?" An Cửu đẩy Bắc Sách ra, muốn xuyên qua bóng đêm nhìn rõ gương mặt của Bắc Sách.
Nàng giơ tay xoa mặt y, cảm nhận y gật đầu, lòng nàng liền hân hoan.
Nghĩ đến nụ cười đắc ý khi nãy của Hách Liên Bích, An Cửu nhếch mép cười, e rằng thật sự phải khiến Hách Liên Bích thất vọng rồi.
"Chúng ta thoát đi sao đây?"
Trong bóng đêm truyền tới giọng một nữ tử, chính là Hạ Hầu Âm.
Không biết từ khi nào Hạ Hầu Âm đã xuống giường, hiện nàng ta đứng cách An Cửu và Bắc Sách không xa, nếu có thể thấy mặt nàng ta thì chắc chắn sẽ nhìn ra được vẻ ghen ghét đó.
Thời điểm An Cửu gọi Bắc Sách, nàng ta đã tỉnh, nàng ta cứ tưởng An Cửu nói mớ, nhưng cuộc đối thoại lúc sau tuy rất nhỏ nhưng vẫn bị nàng ta nghe được.
Hạ Hầu Âm giật mình, dù thế nào nàng ta cũng không ngờ Bắc Sách sẽ tự mình đi vào chỗ nguy hiểm.
Cho dù nàng ta không muốn thừa nhận Bắc Sách tới đây vì An Cửu thì đây cũng là sự thật không có cách nào thay đổi.
Nàng ta lên tiếng thật ra là vì lòng riêng, hai người này tình chàng ý thiếp khiến nàng ta ghen tị, cho nên nàng ta muốn phá hỏng.
Trong bóng tối, An Cửu và Bắc Sách cùng nhìn về hướng âm thanh, sắc mặt Bắc Sách đột nhiên trầm xuống.
Y vẫn không quên tin tức mà mình nhận được, nếu không phải vì Hạ Hầu Âm này, An Cửu sao lại ở đây?
Dường như cảm nhận được tâm trạng Bắc Sách không tốt, trái tim Hạ Hầu Âm đập loạn nhịp, tay theo bản năng nắm chặt thành đấm: "Bắc vương gia, ta...!Chuyện này là ta không đúng."
Hạ Hầu Âm nhận lỗi, ngay cả An Cửu cũng khó nén kinh ngạc, nhưng thái độ của Bắc Sách vẫn vô cùng lạnh lẽo: "Dung phi nương nương không cần nói lời này với ta, nếu An Cửu xảy ra chuyện gì, cho dù nương nương chôn cùng cũng không đền bù được!"
Hạ Hầu Âm giật mình, cắn môi, gương mặt tái nhợt càng khó coi.
Đền bù? Ý của Bắc Sách là gì? Nếu nàng ta làm An Cửu bị thương, ngay cả tư cách chôn cùng An Cửu nàng ta cũng không có ư?
Trái tim nhói đau, nếu không phải hiện giờ mạng của nàng ta cột chung với họ, nàng ta nhất định sẽ không khống chế được ghen ghét trong lòng, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, Hạ Hầu Âm hít sâu một hơi, nói: "Bắc Sách, bổn cung là sủng phi của Hoàng Thượng, Hách Liên Bích bắt bổn cung và An Cửu làm con tin là vì hội minh ngày mai, nếu bổn cung ở lại, bằng sự sủng ái Hoàng Thượng dành cho bổn cung và long tự trong bụng, Hoàng Thượng nhất định sẽ bị Hách Liên Bích áp chế?"
"Thì sao?" Bắc Sách lạnh giọng.
An Cửu nhíu mày, không khỏi nghĩ Hạ Hầu Âm này luôn ái mộ Bắc Sách, hiện tại bị Bắc Sách dùng thái độ lạnh lẽo như vậy đối đãi, e rằng tâm trạng lại không vui.
Nhớ lại cuộc đối thoại với Hạ Hầu Âm ban ngày, nàng không nhịn được mà thở dài.
Tâm tư của Hạ Hầu Âm sao có thể vì mấy câu mà thay đổi?
Thà tin trên đời có quỷ cũng không thể tin kẻ địch hối hận.
Quả nhiên, Hạ Hầu Âm thở hổn hển dường như vì thái độ của y.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Hầu Âm lại chậm rãi đi tới bên cạnh An Cửu: "An Cửu, ngươi đại nhân đại lượng, trước đây đều do ta không phải, chỉ cần lần này chúng ta thoát khỏi nguy hiểm, mọi chuyện trước kia đều xóa bỏ, Hạ Hầu Âm ta quyết sẽ không đối địch với ngươi!"
"An Cửu ta làm sao dám tin Dung phi nương nương?"
Hạ Hầu Âm ngây ra, dường như không ngờ An Cửu sẽ có phản ứng như vậy: "Bổn cung...!Bổn cung thề nếu làm trái lời hứa, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
Thiên lôi đánh chết?
Hạ Hầu Âm đúng là chơi lớn! An Cửu bật cười: "Được, ta sẽ nhớ, đây là lời Dung phi nương nương nói, nếu làm trái lời hứa nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
"Vậy Bắc vương gia..." Hạ Hầu Âm nhìn về phía Bắc Sách.
Thiên lôi đánh chết à? Một câu thể độc chỉ là lời nói miệng mà thôi.
Thiên lôi đánh xuống cũng không đánh lên đầu Hạ Hầu Âm nàng ta!
An Cửu kéo tay Bắc Sách: "Dung phi nương nương gấp cái gì? Tuy rằng Bắc Sách đã vào Thuấn thành, đột nhập vào hành cung nhưng hành cung Thuấn thành tường đồng vách sắt, một mình chàng vào thì dễ, nhưng muốn đưa ba người chúng ta ra ngoài nào phải một việc đơn giản?"
Hạ Hầu Âm giật mình: "Cũng đúng."
Cảm nhận sự mất mát từ Hạ Hầu Âm, nhưng khi nhìn Bắc Sách, lòng An Cửu lại yên ổn lạ kỳ.
"A Cửu, đêm nay ủy khuất nàng ở đây một đêm, ngày mai hai nước hội minh, ta...!Sẽ có cách!" Bắc Sách vuốt ve lòng bàn tay An Cửu, giọng nói như dòng nước ấm rót vào lòng người giúp xua tan mọi lo lắng sợ hãi.
Nhưng nỗi sợ của Hạ Hầu Âm tản ra, tâm trạng lại bị một cảm xúc khác bao phủ.
Ấm áp của Bắc Sách chỉ dành cho một mình An Cửu thôi sao?
Những người khác ở trong mắt y thật sự đều không là gì?
Tại sao người may mắn đó lại là An Cửu?
Hạ Hầu Âm xoa bụng, đột nhiên cảm thấy bầu không khí này chỉ thuộc về đôi nam nữ ấy, còn bản thân chỉ là dư thừa.
Như muốn bỏ trốn, nàng ta xoay người quay về giường.
Mới ngồi xuống, giọng của An Cửu đột nhiên truyền đến.
"Dung phi nương nương phải nhớ lời thề độc của mình đấy!"
Ngữ điệu của An Cửu tuy thờ ơ nhưng Hạ Hầu Âm lại cảm thấy quỷ dị không nên lời, cứ như tâm tư bị nàng nhìn thấu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...