Lời Hạ Hầu Âm nói càng khiến Tĩnh Phong Đế khó xử, nhưng rất nhanh, Bắc Sách đã tới trước đại điện, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy An Cửu, chỉ là vị trí nàng đang ngồi lúc này...!
Bắc Sách nhíu mày, cảm nhận bầu không khí quỷ dị ở đại điện, vừa ngước mắt, lập tức đối diện với ánh mắt nghịch ngợm cùng quỷ quyệt của nữ tử kia.
Ánh mắt đó như muốn nói, trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Ngay lập tức y như ý thức được vấn đề, trong lòng thầm mắng một tiếng, nữ nhân này, nàng căn bản không có ý định thỉnh tội!
Y sớm đã đoán được mục đích của nàng là ép y lộ diện, đương nhiên hà tất gì phải đi vào nguy hiểm? Mà bản thân vừa rồi vì quan tâm mà loạn, lo lắng uổng phí, bây giờ, y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở phào một hơi, câu nói kế tiếp của Tĩnh Phong Đế lại khiến sắc mặt y lập tức lạnh xuống.
"Bắc Sách, vừa lúc ngươi cũng đến, nơi này có một chuyện muốn xem ý ngươi thế nào?" Tĩnh Phong Đế nhìn Bắc Sách, quyết định đẩy chuyện này lên người của y, "Dung Phi muốn thay Hạ Hầu Ngự Thiển tranh thủ An Cửu, ngươi xem..."
Bắc Sách híp mắt, Tĩnh Phong Đế thậm chí còn không có cơ hội nói hết câu, người đứng giữa điện đã tản ra khí thế khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng theo bản năng dừng lại.
Bắc Sách xưa nay ưu nhã thong dong, ánh mắt vừa rồi...!Tức giận cùng sắc bén, là ảo giác của bọn họ sao?
Ngay cả An Cửu cũng có chút kinh ngạc, nhìn nam tử bạch y đứng giữa đại điện, trong mắt dường như có suy tư.
Cũng cảm nhận khí thế Bắc Sách vừa toát ra, Hạ Hầu Âm không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh, nàng ấy lại khôi phục nụ cười trên gương mặt, dịu dàng nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Ngự Thiển đối với An Cửu quận chúa cũng là một mảnh chân tình, dù sao cũng chỉ mới đính hôn mà thôi, năm đó Thái Tử điện hạ và An Cửu quận chúa không phải cũng có hôn ước sao? Nhưng về sau, một bức thư từ hôn liền cắt đứt tất cả, thần thiếp cảm thấy, vẫn chưa thành thân, chuyện này vẫn chưa định được!"
Chưa định được sao?
Hôn sự đó là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ, lúc này, đám người Ngọc Hoàng Hậu, Thục Phi và Nguyên Phi đều không nói gì, chờ xem trò hay.
Hạ Hầu Âm này từ khi vào cung đã đủ phong cảnh rồi, có thể chèn ép ai thì chèn ép người ấy, hơn nữa tỷ đệ bọn họ thậm chí còn không ai ra gì, thật sự đáng giận!
Nghĩ đến đây, tâm trạng vui sướng khi người gặp họa của Nguyên Phi càng dày đặc.
Về phía Bắc Tự Nhàn, trên gương mặt đoan trang lại lộ một tia dị thường, bà nhìn Bắc Sách, nói: "Lời này của Dung Phi muội muội sai rồi, An Cửu quận chúa và Sách Nhi, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, bây giờ làm thế chẳng phải đánh uyên ương sao?"
"Nhàn Phi tỷ tỷ, thần thiếp chẳng qua muốn tranh thủ một cơ hội cho Ngự Thiển mà thôi, còn về kết quả, thần thiếp không hề cưỡng cầu, không phải à?" Nhìn ánh mắt Bắc Tự Nhàn lập lòe, Hạ Hầu Âm cười nói, "Coi như hôm nay là sinh thần của thần thiếp, có thêm việc này để song hỉ lâm môn đi, nếu An Cửu quận chúa và Bắc thế tử là nhân duyên do ông trời chú định, vậy làm gì có ai có thể động vào? Hoàng Thượng, ngài nói xem có phải hay không?"
"Ha ha ha..." Hạ Hầu Âm nói như vậy rõ ràng là cho ông ta một cái bậc thang, ông ta tại sao không xuống nước? "Nếu đã vậy, trẫm ân chuẩn!"
Thứ nhất là thỏa mãn nguyện vọng của Dung Phi, thứ hai...!Tĩnh Phong Đế nhíu mày, hôn sự của An Cửu và Bắc Sách dù thế nào cũng là cái gai trong lòng ông ta, hôm nay mượn cơ hội này gây khó dễ, ngược lại có thể giúp ông ta giải trừ chút cơn giận trong lòng.
Dứt lời, Bắc Sách nhíu mày càng sâu.
Hạ Hầu Âm liếc nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển vẫn ngồi ở đó, dịu dàng nói: "Ngự Thiển, đệ còn ngây ra đó làm gì? Tâm ý của đệ, bổn cung đã thay đệ biểu lộ, hiện tại muốn tranh thủ, phải xem bản lĩnh của đệ đấy!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Hầu Ngự Thiển.
Nam tử ôn tồn lễ độ kia đứng dậy đến trước đại điện.
Sắc mặt An Khang công chúa Bách Lý Vũ San trầm xuống, không chỉ nàng ta, ngay cả Bách Lý Khiên cũng nắm chặt chén rượu trong tay, ánh mắt hung ác nham hiểm thoáng thay đổi.
"Thế tử, đắc tội." Hạ Hầu Ngự Thiển đi đến bên cạnh Bắc Sách, chắp tay, tuy trên mặt tươi cười nhưng không giấu được sự đắc ý.
Nhất thời, bầu không khí ở đại điện càng thêm quỷ dị, có người lo lắng, có người phẫn nộ, có người chờ xem trò hay, nhưng có người sau khi giận dữ đã bình tĩnh trở lại, giống như hồ nước yên tĩnh không gợn sóng.
Phản ứng của Bắc Sách lần nữa khiến người ở đây ngẩn ra, không thể phân biệt khí thế lúc nãy trên người y là ảo giác hay vẻ bình tĩnh trước mặt này là ảo giác.
Có người tới cướp đoạt vị hôn thê của mình, y vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy sao?
Sự thờ ơ này là vì không thèm để ý đến An Cửu, hay là trong lòng y đã có tính toán, hoàn toàn không coi kẻ địch Hạ Hầu Ngự Thiển này vào mắt?
Mọi người còn đang suy đoán, ánh mắt Bắc Sách rốt cuộc cũng chậm rãi dừng lại trên người Hạ Hầu Ngự Thiển: "Để Hạ Hầu công tử thất vọng rồi."
Không chỉ Hạ Hầu Ngự Thiển, người ở đây đều sửng sốt, thất vọng?
Xem ra, Bắc thế tử quả nhiên có tính toán từ trước!
Đáy mắt Hạ Hầu Âm xẹt qua một tia không vui: "Vẫn chưa so cao thấp, nào nói được câu thất vọng? Chờ mọi việc có kết quả, rốt cuộc là ai thất vọng mới có thể xác định, không phải sao?"
"Đúng vậy, rốt cuộc là ai thất vọng vẫn còn chưa biết!"
Hạ Hầu Âm vừa nói xong, An Cửu lập tức xen ngang, nàng vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng khiến mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía An Cửu, chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ nhếch, giống như rất hưởng thụ cảm giác bị tranh đoạt.
Không phải lưỡng tình tương duyệt sao? Bộ dáng lúc này hình như không đúng cho lắm!
Nhưng Bắc Sách đối mặt với ánh mắt của An Cửu, trong lòng lại hiểu rõ, nữ nhân này, nàng đang khiêu khích mình sao?
Khoảng thời gian này, cảnh tượng đêm đ không thể vứt ra khỏi đầu, chuyện ở suối nước nóng phía sau Huy Âm Điện cũng khiến y giãy giụa không ngừng, nhưng y trốn tránh lâu như vậy, trước sau vẫn phải đối mặt, không phải ư?
"Ha ha, nếu An Cửu quận chúa cũng nói như thế, vậy chúng ta nên nghĩ cách, để xem ai có may mắn nhiều hơn." Hạ Hầu Âm bật cười, "Chi bằng..."
"Không cần lo lắng!"
Hạ Hầu Âm còn chưa nói xong, giọng của Bắc Sách liền vang lên, dứt lời, y đi thẳng về phía An Cửu.
Hạ Hầu Âm nhíu mày, nhưng ánh mắt của Bắc Sách vẫn luôn dừng trên người An Cửu.
Y muốn làm gì?
Dường như trong lòng mỗi người đều có nghi vấn này, nhưng tâm tư của Bắc thế tử không phải ai cũng có thể đoán được.
Bắc Sách vươn tay về phía An Cửu, trong giọng nói trong trẻo dường như chứa sự bất lực, lại giống như sủng nịnh: "Sao hả? Nàng vừa lòng chưa?"
Nữ nhân này tự chui vào chỗ nguy hiểm, ép y lộ diện, y bước rồi, nàng lại muốn khiêu khích y, hiện tại tất cả đã như nàng mong muốn.
Nữ nhân này...!Y hoàn toàn không ngờ bản thân lại thua trong tay nàng!
Ý tứ trong lời này e rằng cũng chỉ có một mình An Cửu hiểu, An Cửu ưu nhã đứng dậy, không hề ngượng ngùng mà nắm lấy tay Bắc Sách, đáy mắt cười như không cười: "Chỉ cần thế tử nguyện ý, thế tử có thể khiến thiếp càng vừa lòng hơn!"
Nam nhân này đã là trượng phu của nàng, mấy ngày nay lại trốn không thấy bóng dáng đâu, nếu nàng còn không dùng mưu kế, chỉ sợ y sẽ mãi không chịu lộ diện!
Nhưng nếu đã ra ngoài rồi, như vậy, có vài chuyện cũng nên nghĩ thông suốt, khôn khéo như y hẳn sẽ biết thứ nàng muốn là gì!
Bắc Sách nhướng mày, sủng nịnh trong đáy mắt càng đậm, hai người nhìn nhau, giống như trao đổi bí mật chỉ thuộc về riêng bọn họ.
Bách Lý Khiên nhìn chằm chằm nơi hai người nắm tay, ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó đoạt lấy bầu rượu trong tay người hầu tự rót một ly, uống tiếp, không chút che giấu sự ghen ghét.
"Thái Tử điện hạ..." Bắc Nhu nhẹ giọng, kéo ống tay áo của Bách Lý Khiên, muốn ngăn cản, nhưng Bách Lý Khiên lại giơ tay đẩy nàng ra.
Không thể chống cự, nàng chỉ có thể bất lực nhìn Bách Lý Khiên, móng tay véo sâu vào da thịt, giống như muốn mượn cơn đau này che giấu đau đớn trong lòng.
Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn hai người họ, cũng hơi nhíu mày, ánh mắt theo bản năng nhìn lướt qua Hạ Hầu Âm, thấy khóe miệng nàng ấy hơi giật giật, nhưng từ ánh mắt, gã lại nhìn ra một chút ghen ghét.
Không khỏi ngẩn ra, khó trách hôm nay tỷ ấy hao hết tâm tư tác hợp gã và An Cửu, thì ra là vì y sao?
Thế tử của Bắc Vương phủ Bắc Sách!
Mà giờ phút này, dưới ánh nhìn của mọi người, Bắc Sách kéo tay An Cửu lần nữa trở về giữa đại điện.
"Bắc Sách, ngươi làm gì vậy?" Tĩnh Phong Đế nhìn thoáng qua Bắc Sách và An Cửu, trong đôi mắt lão luyện như có gì đó ngưng tụ.
Bắc Sách hành lễ, không chút kiêng dè, cao giọng: "Hoàng Thượng, hôm nay Bắc Sách tiến cung chính là vì hôn sự với An Cửu, thần muốn bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng, thần đã chọn được ngày lành, chuẩn bị nghênh thú An Cửu vào phủ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...