"Nô tỳ tham kiến vương phi!" Giọng nói tinh tế vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
Sắc mặt Vân Tuyết Phi không vui, nàng từ từ bước tới trước giường, cúi đầu mắt nhìn xuống nha hoàn đang thỉnh an lạnh lùng nói: "Ngươi làm gì ở trong phòng bổn vương phi?"
Ở nơi người không nhìn thấy, ánh mắt lóe sáng, cung kính trả lời "Nô tỳ sắp xếp lại chăn màn cho vương phi!"
"Chuyện chăn màn của bổn vương phi đều do Ngũ Trà thu dọn!" Mắt Vân Tuyết Phi chăm chú nhìn vào thân thể bên dưới, sao nha hoàn này nhìn quen thế nhỉ! Ngó về phía giường đang vô cùng lộn xộn, rõ ràng cho thấy đã từng bị người ta lục lọi, ánh mắt nàng quét một vòng bốn phía, đều có dấu vết bị động qua, chân mày khẽ nhíu chặt: "Ngươi tìm cái gì ở trên giường?"
"Nô tỳ không biết vương phi hỏi gì?" Tiếp tục cung kính trả lời.
"Ngẩng đầu lên!" Vân Tuyết Phi lớn tiếng ra lệnh, không cho phép nha hoàn này phủ nhận.
Ngừng một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc phơi bày ở trước mặt Vân Tuyết Phi.
"Thiên Thủy!" Vân Tuyết Phi kinh hãi, rõ ràng dung mạo giống nhau như đúc, nhưng giọng nói lại thay đổi.
"Trí nhớ Vương phi rất tốt!" Thiên Thủy nhếch môi, khẽ cười nói.
"Ngươi vẫn còn ở vương phủ!" Trong lòng Vân Tuyết Phi run lên, lúc ấy sau khi Quan Tâm Liên chết, nàng cũng không làm khó nha hoàn này, chỉ trả di thể Quan Tâm Liên và nàng về nhà.
"Nô tỳ chưa hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên không thể đi!" Thiên Thủy chợt cười một tiếng, ném ra một câu nói.
"Nhiệm vụ?" Giọng Vân Tuyết Phi hơi trầm xuống, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào nha hoàn trước mắt chất vấn: "Nhiệm vụ gì?"
"Nhiệm vụ là . . . . ." Thiên Thủy cố ý kéo dài âm thanh, trong sự chờ đợi để được nghe nốt phần sau của Vân Tuyết Phi, tròng mắt nàng ta thoáng qua chút đen tối, nhanh chóng vẩy thuốc mê trong tay ra ngoài.
Vân Tuyết Phi phát hiện thì đã chậm, thuốc mê khếch tán trong không khí, nàng tránh không khỏi bị hít vào một ít, lập tức cảm thấy tay chân như nhũn ra, đầu căng ra, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, bóng dáng Thiên Thủy biến thành nhiều cái, nàng há miệng khó khăn nặn ra mấy chữ: "Ngươi...ngươi thế nhưng. . . . . ." Nàng muốn vung tay đánh nha hoàn ghê tởm này, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Thiên Thủy hài lòng đứng lên phủi phủi vạt áo, trả lời tiếp vấn đề ban nãy: "Nhiệm vụ chủ yếu chính là tìm được một nửa Hổ Phù của Tư Nam Tuyệt!"
Dừng một chút, nhìn nữ nhân này, trước kia ỷ có Tư Nam Tuyệt sủng ái, cao cao tại thượng, kiêu ngạo khiến người ta chán ghét. Hiện tại trúng chiêu bộ dáng sắp bị làm thịt, thật khiến cho lòng người ta sung sướng mà, nàng ta nâng lên khóe môi, mỉm cười: "Không tìm được Hổ Phù, bắt ngươi cũng giống nhau thôi, ta nghĩ Mộ Dung quý phi nương nương sẽ rất vui!"
Mộ Dung quý phi? Mộ Dung Thanh Y?
Mi mắt như đeo chùy nặng ngàn cân, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, cùng với nụ cười hả hê của Thiên Thủy bộp một tiếng, thần kinh căng thẳng bị chặt đứt, thế giới một mảnh tối tăm, nàng chìm vào hôn mê.
Ánh nắng chiều rải đầy cả vùng đất, khiến cho thế giới như được phủ kín một tầng khói mông lung.
Ở sâu trong hoàng cung, một bé gái ngồi trong đình khóc thút thít, ở nơi an tĩnh này thì càng có vẻ thê lương hơn.
"Tiểu Y, rốt cuộc tìm được muội rồi!"
Nương theo tiếng nói hưng phấn, một trận tiếng bước chân gấp gáp đã chạy tới bên này.
"Ta nghe nha hoàn nói muội vào cung, thế nhưng không tới tìm tỷ, muội. . . . . ."
Tiếng ồn ào khi chạm đến gương mặt tràn đầy nước mắt trước mặt, bỗng chốc dừng lại, nàng vội vàng tiến lên, kéo lấy cánh tay Mộ Dung Thanh Y quan tâm nói: "Muội sao vậy? Ai ăn hiếp muội?"
Mắt Mộ Dung Thanh Y sưng to, lúc Tiết Phỉ túm chặt cánh tay nàng, khó chịu nhíu mày, khẽ kêu đau.
Tiết Phỉ vội vàng buông tay ra, vén tay áo Mộ Dung Thanh Y lên, nhìn thấy hang loạt vết thương dọa người đập vào mắt, xanh tím đan xen, ngực chứa đầy lửa giận lẫn đau long, nàng tức giận nói: "Có phải bị tỷ tỷ cặn bả ức hiếp nữa hay không?"
Nàng đứng dậy, nổi giận đùng đùng muốn đi đến Mộ Dung phủ tìm Mộ Dung Thanh Liễu báo thù, nhưng chân mới vừa nhấc lên, cánh tay bị một đôi tay mềm mại kéo lại, nàng đảo mắt nhìn sang, trông thấy Mộ Dung Thanh Y nước mắt đầm đìa, nàng nổi đóa nói: "Tiểu Y, lần này muội đừng cản tỷ nữa? Nữ nhân kia quá ghê tởm, muội tốt xấu gì cũng là muội muội của nàng ta, vậy mà nàng ta lại ba ngày hai bữa đánh muội!"
Mộ Dung Thanh Y lắc đầu một cái, đôi mắt chứa đựng nước mắt khẩn cầu: "Thôi đi, dù sao nàng ta cũng là đích tỷ của muội!"
Bất chợt ánh mắt nàng cô đơn nhìn về một nơi xa xăm yếu ớt nói: "Muội không giống tỷ, có hoàng thượng che chở, tỷ thân là hoàng hậu, chánh thất của hoàng thượng, mẫu thân muội chỉ là một thị thiếp, nào có tư cách tranh giành với những con cháu dòng chính kia chứ!"
Sau đó nàng chuyển mắt qua Tiết Phỉ, chớp chớp mắt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, gượng cười: "Tỷ bảo vệ được muội hiện tại, lại không bảo vệ muội cả đời, muội phải học nhẫn nại!"
Ánh mắt bi thương kia chạm đến trái tim của Tiết Phỉ, Mộ Dung Thanh Y là bằng hữu duy nhất của nàng, một cô gái nhu nhược như vậy, nàng nhất định phải bảo vệ tốt muội ấy, nàng trịnh trọng, nghiêm túc nói: "Trong nam nhân, tỷ chỉ đối xử tốt với phu quân tỷ là Hạ Hầu Huyền, trong nữ nhân, tỷ chỉ đối xử tốt với một mình Tiểu Y muội!!"
Thời gian giống như dừng lại ở một khắc kia, dưới trời chiều, hai nữ tử bèn nhìn nhau cười.
Chẳng ai nghĩ tới sau này cảnh còn người mất, thời gian chống không lại sự vô tình lẫn ích kỷ của lòng người!
Vân Tuyết Phi chậm rãi mở mắt ra, nhìn đỉnh màn xa lạ, nàng nhíu mày một cái, giật giật tay, phát hiện vẫn vô lực như cũ.
"Ngươi đã tỉnh?"
Giọng nói êm ái quen thuộc tựa như tiếng sấm rền, Vân Tuyết Phi ngẩn ra, không thể tin do dự ngước mắt nhìn nữ nhân mặc cung trang hoa lệ đứng đó.
Một bộ cung trang màu tím ôm lấy dáng người lung linh, đoan trang trong trẻo, lại không mất đi nét sự nhã nhặn. Dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm xinh đẹp, thanh tú tao nhã.
Thiên Thủy cung kính hầu hạ ở phía sau, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt chán ghét lên người nàng.
Nàng hơi nhắm mắt, không nguyện ý nhìn đến hai người kia. Sau một phút trầm mặc, nàng khan giọng hỏi "Đây là đâu?"
Mộ Dung Thanh Y nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh kia vẫn êm ái trước sau như một: "Vương phi không cần sợ, Bổn cung chỉ mời vương phi tới đây làm khách, trao đổi một chút tình cảm, chắc chắn sẽ không tổn hại vương phi!"
Khóe môi Vân Tuyết Phi nâng lên nụ cười giễu cợt, nữ nhân trước mắt này nào có nửa phần nhu nhược cần bảo vệ, mà là một người có quyền có thế. Có lẽ đây mới là bộ mặt thực sự của nàng ta, chỉ trách mình quá ngu, không phát hiện mà thôi!
"Cách mời người của Tiểu Y thật đặc biệt!" Vân Tuyết Phi nhắm mắt lại, cánh môi mở ra, âm thanh khô khốc, cực khàn.
Sự xưng hô này! Kể từ sau khi nữ nhân kia chết, đã không còn ai gọi mình như vậy nữa!
Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y đại biến, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm nữ nhân nằm trên giường, tay cầm ly trà không vững, giọng nói cũng run run: "Ngươi...ngươi gọi ta là gì?"
Bóng đêm yên tĩnh, bỗng chốc gió lớn nổi lên, như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài giãy giụa hét la, làm cho người ta sợ hãi.
Căn phòng to như vậy, cho dù là ban đêm, nhưng lại được ánh nến chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách
Trong căn phòng trống rỗng, không ai lên tiếng, một lúc sau, Vân Tuyết Phi khẽ thở dài: "Tiểu Y, làm sao ngươi ngay cả ta cũng không biết?" Âm điệu u ám trầm thấp, lộ ra vô tận tang thương cùng thê lương, trong đêm tối yên tĩnh càng kinh khủng hơn.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Mộ Dung Thanh Y cũng nhịn không được nữa, vứt ly trà vào trong khay, âm thanh đồ sứ va chạm vang lên chói tai, chất vấn.
"Chủ tử, xin tỉnh táo!" Thiên Thủy vốn định bắt Vân Tuyết Phi tới làm con tin uy hiếp Tư Nam Tuyệt, giúp chủ nhân nàng đoạt được Hổ Phù, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh mới vừa rồi. Mặc dù nàng không hiểu rõ, nhưng có thể chắc chắn chủ tử đang hoảng loạn, Vân Tuyết Phi chiếm ưu thế.
Thấy Vân Tuyết Phi nhắm mắt không nói, hoàn toàn không để ý tới mình, Mộ Dung Thanh Y đưa mắt hung ác trừng nha hoàn Thiên Thủy, nàng đột nhiên tóm cánh tay Thiên Thủy, ánh mắt ác độc nói: "Nữ nhân này rốt cuộc là ai?"
Lúc này dáng vẻ Mộ Dung Thanh Y vô cùng dữ tợn, nào có cao quý tao nhã ngày thường.
Người Thiên Thủy run lên, trên trán ướt đẫm mồ hôi, vốn muốn tranh công, bây giờ nhìn sắc mặt chủ tử âm u, nàng vội vàng cúi đầu cung kính trả lời: "Nàng là Hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi, nữ nhân trong lòng Tư Nam Tuyệt, chỉ cần có nàng trong tay, mục đích của chúng ta nhất định có thể đạt thành!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...