Đích Nữ Vương Phi

Tư Nam Tuyệt khẽ chau mày, ngữ điệu trầm thấp: "Cái này là ai nói?"

Quả nhiên chột dạ, Vân Tuyết Phi đè nén tức giận, trừng mắt Tư Nam Tuyệt hỏi "Ngươi thật sự coi ta là thế thân của nàng?"

Tư Nam Tuyệt nhìn xoáy vào mắt Vân Tuyết Phi, đôi con ngươi thanh tịnh đẹp đẽ, chợt thở dài, có chút cảm giác vô lực: "Ta làm cho nàng nhiều như vậy, nàng còn không có cảm giác?"

Ánh mắt tố cáo khiến tâm Vân Tuyết Phi chợt mềm nhũn ra, nàng mím môi một cái nói: "Ta chỉ muốn biết giữa ngươi và nàng rốt cuộc có quan hệ gì, có phải thật sự coi ta như thế thân của nàng không?"

Xét đến cùng là vẫn chưa tin tình cảm của hắn đối với nàng, hắn cảm thấy hơi bị mất tinh thần, sắc mặt có chút uất ức: "Không phải ai cũng như Hạ Hầu Huyền, coi thế thân như bảo bối! Huống chi. . . . . ." Hắn vừa nói vừa chuyển mắt quét nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Các ngươi không hề giống nhau, cho dù nàng có muốn làm thế thân cũng không được!"

Vốn khi nghe nhắc đến cái tên Hạ Hầu Huyền kia, Vân Tuyết Phi đã vô cùng khó chịu, sự hiện hữu của hắn luôn luôn nhắc nhở nàng kiếp trước ngu ngốc thế nào. Hiện tại lại nghe mình không đủ tư cách sánh cùng Bạch Tuyết Nhu, lặp tức toàn bộ gương mặt nàng biến thành màu đen, tức giận lườm nam nhân đáng giận này, đưa ngón tay chỉ ra cửa: "Vậy ngươi đi tìm Bạch Tuyết Nhu của ngươi đi, bản cô nương khinh thường làm thế thân cho bất luận kẻ nào!"

Tư Nam Tuyệt nâng trán, nha đầu này rốt cuộc có bắt được trọng điểm không vậy, hắn kéo tay nàng xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: "Nàng là chính nàng, ta chưa từng nói qua nàng là thế thân của nàng ấy, hơn nữa ta cũng không hề thích nàng ấy!" Nhìn ánh mắt Vân Tuyết Phi rõ ràng không tin, Tư Nam Tuyệt vốn định sau này giải thích lại chuyện của Bạch Tuyết Nhu, chẳng qua nhìn tình huống hiện tại như thế. Nếu như không giải thích, chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ luôn duy trì mối quan hệ bằng hữu.

Hắn nói tiếp: "Ta không thích Bạch Tuyết Nhu, bọn ta lớn lên cùng nhau, ta chỉ xem nàng ấy như tỷ tỷ mà thôi!"


Vân Tuyết Phi không thể tin mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Tuyết Nhu vậy mà lớn tuổi hơn Tư Nam Tuyệt, chẳng qua cho dù là vậy, cũng chưa chắc hắn sẽ không động lòng. Không có lửa làm sao có khói, nếu Quan Tâm Liên đã nói hắn coi mình như thế thân, nhất định là có lý do

Nhận thấy được người trước mắt không tin, giọng nói Tư Nam Tuyệt càng thêm buồn bực: "Ta từng thổ lộ với nàng ấy!"

Một câu kích thích nghìn tầng sóng vỗ, tròng mắt Vân Tuyết Phi hơi ảm đạm, chắc chắn là vì tỏ tình thất bại, kết quả rút lui lựa chọn mình, nàng đột nhiên hối hận khi đã hỏi như thế, khiến tim mình vô cùng khó chịu. Vốn cho rằng mình tìm được một người có thể làm bạn cả đời, mình cũng nguyện ý thử cố gắng sống chung với hắn, nhưng không ngờ nam nhân này thế nhưng sớm có người trong lòng rồi.

Chứng kiến nàng thời khắc trước còn hứng thú bừng bừng, thoáng cái xơ xác mất hết tinh thần, nhất định là có quan tâm đến mình, tâm tình Tư Nam Tuyệt chợt tốt lên rất nhiều, khóe miệng vui thích khẽ cong lên: "Khi đó tuổi trẻ hiếu thắng, trông nàng ấy luôn mang bộ dạng thần thánh, thì muốn trêu nàng ấy một chút, vì vậy mấy người huynh đệ chúng ta đánh cuộc, xem ai có thể theo đuổi nàng ấy!"

"Vì vậy ngươi đã thổ lộ với nàng ấy?" Vân Tuyết Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tư Nam Tuyệt, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, Tư Nam Tuyệt vậy mà cũng làm chuyện hoang đường như vậy.

Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái.

"Nàng ấy đồng ý không?"

Tư Nam Tuyệt đón nhận tầm mắt của Vân Tuyết Phi, sắc mặt lạnh nhạt giải thích sự nghi ngờ của nàng: "Đồng ý, qua lại một tháng, sau đó nàng ấy biết rõ, hai người kết thúc trò đùa, tiếp theo nàng ấy gặp được một nam nhân khác, thì thành thân với hắn!"


Đối với chuyện cẩu huyết như thế, Vân Tuyết Phi im lặng triệt để, nàng bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: "Nàng ấy vứt bỏ Tư Nam Tuyệt?" Vậy mình chẳng phải đã lượm đồ người ta không cần nữa ư.

Nhìn sắc mặt Vân Tuyết Phi đột nhiên đau khổ, Tư Nam Tuyệt nghiến răng, âm thanh lạnh buốt, hắn cảnh cáo nói: "Vân Tuyết Phi, nhanh thu hồi những thứ dư thừa kia trong đầu nàng đi!"

Vân Tuyết Phi rùng mình một cái, nhưng vẫn có chút không yên: "Ngươi thật sự chưa từng thích nàng ấy à? Dù sao các ngươi cũng là thanh mai trúc mã, còn trên danh nghĩa qua lại một tháng."

Tư Nam Tuyệt đưa tay cầm một nắm tóc nhỏ của Vân Tuyết Phi, lông mày đen như mực chau lên: "Nàng nói thử xem?"

Chạm đến ánh mắt thâm ý của Tư Nam Tuyệt, lòng Vân Tuyết Phi chợt run rẩy, môi mím chặt, lắc đầu nhỏ giọng trả lời: "Ta không biết!" Trừ phi nghe chính miệng hắn nói, nếu không nàng chẳng dám tùy ý suy đoán, tánh mạng của nàng không cho phép nàng mạo hiểm lần nữa.

Con ngươi Tư Nam Tuyệt sâu như đầm yên lặng nhìn Vân Tuyết Phi, nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói: "Vậy nàng nghe cho kỹ, bây giờ ta thích nàng, bằng lòng thử sống chung với nàng!"

Vân Tuyết Phi liếc Tư Nam Tuyệt, cao giọng nói: "Biết rồi ~" Từng giọt từng giọt hạnh phúc tích lũy trong lòng nàng, cảm giác được người khác quan tâm che chở thật là tốt, nàng nguyện ý thử tin tưởng một lần nữa.


Ánh mắt ấy thay vì nói trừng, không bằng nói là giận dỗi, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ lòng ngườr. Tầm mắt Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi đột nhiên trở nên nóng rực, chẳng qua chứng kiến người trước mắt không hề có bất kỳ cảm giác gì, hắn khẽ cười khổ, chờ thêm một thời gian nữa, đợi nàng hoàn toàn tiếp nhận mình, đến lúc đó sẽ ăn sạch sẽ nữ nhân này từ trong ra ngoài, một mảnh vụn cũng không chừa lại.

"Cái đó?" Vân Tuyết Phi lên tiếng, cắt đứt phút giây yên lặng ngắn ngủi.

Tư Nam Tuyệt nhíu mày hỏi "Còn muốn hỏi gì nữa à?"

Vân Tuyết Phi lắc đầu, rồi lại gật, mở miệng nói: "Ngày mai ta phải cùng Ngũ Trà và Đào Thất ra ngoài, buổi tối mới về!" Nàng cảm thấy vẫn nên nói cho hắn biết thì hay hơn.

Tư Nam Tuyệt cau mày, chẳng ngờ nàng hỏi vấn đề này, hơi không vui trong lòng vì bị ngó lơ, hắn lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài làm gì?"

Chắc chắn không thể nói thật, tròng mắt Vân Tuyết Phi xoay xoay, cứ nói thẳng mình đi dạo phố, có phải hắn cũng đi theo không?

Cốc cốc ~ đột nhiên một trận tiếng gõ cửa truyền đến, cứu nguy cho nàng, nàng vội vàng trả lời: "Vào đi!"

Ngũ Trà cung kính đi tới hành lễ nói: "Tiểu thư, Lê Họa tiểu thư và Lữ Lệ Hoa tiểu thư cãi nhau ầm ĩ ở hậu hoa viên!"


Hai nữ nhân này Vân Tuyết Phi đều không thích, nàng hơi chau mày nói: "Lê Họa không thể tùy ý ra vào vương phủ, sao nàng ta có thể đánh nhau với ác nữ nhân kia?"

"Hình như là cầm lệnh bài Phong tướng quân vào!" Ngũ Trà tiếp tục trả lời.

Vân Tuyết Phi quay đầu nói với Tư Nam Tuyệt: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi xem chuyện gì xảy ra?" Tuy rằng không thích, nhưng nàng là nữ chủ nhân vương phủ này, bọn họ muốn ồn ào thì nên đến chỗ khác cho nàng

Tư Nam Tuyệt gật đầu, nhìn bóng lưng Vân Tuyết Phi biến mất sau cửa, cầm một quyển sách từ đầu giường, bắt đầu giết thời gian.

Buổi chiều nhiệt độ bắt đầu tiêu tán, nhưng trong hoa viên lại cực kỳ náo nhiệt.

Vân Tuyết Phi vừa mới đi vào, liền nghe thấy tiếng quát tháo và cãi vả, Lữ Lệ Hoa mang bộ mặt phách lối kiêu ngạo, lớn tiếng mắng: "Dân đen, ai cho phép ngươi vào đây?"

Lê Họa bất mãn, tự tôn của nàng không cho phép nàng bị người sỉ nhục như vậy, nàng trào phúng nói: "Không biết ai mới là dân đen, nhưng ta nhớ phụ mẫu của ngươi làm hạ nhân chà rửa bồn cầu ở Lê phủ!"

Nhìn nha hoàn xung quanh che miệng cười trộm, Lữ Lệ Hoa đỏ bừng cả khuôn mặt, đây là chuyện nàng không muốn nhắc tới nhất, trước kia phụ mẫu nàng là hạ nhân ở Lê phủ, chuyên rửa bồn cầu cho những quan to quyền quý, nàng và Lê Họa từ nhỏ đã biết nhau, khi đó Lê Họa chính là công chúa cao cao tại thượng, được mọi người tâng bóc nịnh bợ, mỗi năm đều có vô số quần áo và đồ trang sức mới, nhưng mình chỉ có thể thèm thuồng đứng nhìn từ xa.

Sau đó có một lần, mình rình coi bị phát hiện, nữ nhân ghê tởm này nói sẽ đưa mình một bộ quần áo mới nếu mình chịu chui qua chuồng chó, làm trò tiêu khiển cho đệ muội của nàng ta, lúc ấy mình vì quần áo mới, ngậm ngùi chui qua, đổi lấy không biết bao nhiêu tiếng cười nhạo của tiểu thư thiếu gia ở sau lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui