Đột nhiên một cơn gió mạnh quét qua, ngăn lời nói còn dư lại của Tần Hương Quân trong cổ
họng, nàng ta ngã mạnh xuống đất, mặt cũng đánh trật, khóe miệng rỉ máu, cả người đau đớn, không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt
âm lãnh tàn nhẫn, đâu còn có nửa điểm phong thái thần tiên, lúc này hắn
giống như ma quỷ đi ra từ địa ngục.
Do không kiềm được sự chua
xót lẫn đau đớn trong lòng, nước mắt chảy ào ào, sao mình lại khổ như
vậy? Tiểu thư dòng chính nữ phủ Thừa Tướng, nhưng bị coi thường làm
thiếp cho người ta, cùng những nữ nhân khác tranh giành tình cảm, bị
người hãm hại, hãm hại lại người, cả ngày sống trong hoàn cảnh người lừa ta gạt. Nàng rất nhớ, rất nhớ cuộc sống ban đầu ở phủ Thừa Tướng, không buồn không lo như vậy, được người ta nâng niu như bảo vật trong lòng
bàn tay, bất luận mình nói lên yêu cầu quá đáng cỡ nào, hắn cũng chưa
bao giờ giận mình, chưa bao giờ từ chối mình.
Vốn nhỏ giọng nức
nở, nhưng càng nghĩ càng đau lòng, nàng bổ nhào ra đất khóc to lên, nước mắt thấm ướt cả mảng lớn dưới thân, làm gì còn dáng vẻ tiểu thư khuê
các, đầu tóc rối bời, ướt đẫm dính vào trên mặt, bụi bậm bám vào trông
vô cùng thảm hại, mất hết khí chất, hoàn toàn giống như một đứa trẻ la
lối om sòm.
Đây chính là kết quả! Vân Tuyết Phi khẽ thở dài một hơi, kéo Tư Nam Tuyệt đi ra ngoài cửa.
Ngay tại lúc Tần Hương Quân khóc khàn cả giọng, đột nhiên một bóng đen xuất
hiện, giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai nàng: "Quân nhi ~"
Âm thanh kia mềm mại du dương, tựa như linh đan dịu dược, lặp tức Tần
Hương Quân ngừng khóc, trong lòng nàng khẽ run, không thể tin ngẩng đầu
lên, đợi đến khi nhìn thấy người đàn ông đã bị chính mình cố ý quên đi
giờ phút này chân thực đứng ở trước mặt mình, nàng kích động nhưng cũng
đau lòng không kém.
Nàng vội vàng che mặt mình lại, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này, lui người về phía sau, khẩn
trương nói: "Sao ngươi ở chỗ này? Ngươi cút, cút mau, ta không muốn nhìn thấy ngươi. . . . . ." Sự ngô nghê của mối tình đầu là thứ sạch sẽ duy
nhất còn sót lại trong nội tâm của nàng.
Hiện tại nàng trở nên xấu xí hèn hạ thế này, tựa như một con chuột bẩn thỉu, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy chán ghét mình.
Nhưng tệ nhất là đã bị nam nhân trong lòng mình nhìn thấy, bỗng dưng nàng cảm giác cuộc sống này thật u tối, không có gì đáng để lưu niệm.
Vừa rồi ẩn nấp chứng kiến toàn bộ câu chuyện phát sinh trong phòng, Tiêu
Hàn không khỏi cảm thấy đau lòng, thiếu nữ hồn nhiên ngày nào đã từng
được mình che chở trong lòng bàn tay. Hôm nay lại biến thành như vậy,
hắn tiến lên, cúi người nhìn nàng, kéo hai tay trước mặt nàng xuống,
giọng nói chứa đầy sự thương tiếc sâu kín vang lên: "Quân nhi, không cần như vậy, ta sẽ khổ sở ~"
"Ta không phải là Quân nhi của ngươi,
không phải, không phải!" Tần Hương Quân đột nhiên kích động thét chói
tai, dùng sức lắc đầu phủ định: "Ta chỉ là một tiểu thiếp trong vương
phủ, một tiểu thiếp ác độc, ngươi không nên đến gần ta, cút đi. . . . .
." Nàng kích động đẩy hắn ra, tại sao lại ngay lúc mình chật vật nhất,
để cho hắn xuất hiện chứ, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mình nhục mạ Vân
Tuyết Phi có lẽ đã bị hắn nhìn thấy, tức khắc toàn thân nàng đau đến tê
dại.
Tiêu Hàn chẳng quan tâm, nhìn nữ nhân cuồng loạn trước mặt,
khó có thể diễn tả bằng lời sự đau đớn trong lòng hắn lúc này, hắn kéo
nàng vào trong ngực mình, ôm chặt nàng. Mặc kệ nàng ra sức giãy giụa,
hắn cũng không buông nàng ra, hắn nhẹ giọng thì thầm, ngữ điệu dịu dàng
trước sau như một, không nửa điểm mất hứng, hắn khẽ vỗ về nàng, an ủi
nói: "Đừng khóc, khóc nữa sẽ biến thành hoa miêu đấy!"
"Tiêu Hàn, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi đến chê cười ta có đúng
không?" Nàng đưa tay dùng sức đánh lồng ngực hắn, vừa khóc vừa lên án
nói: "Không sai, ta vứt bỏ ngươi, nhưng hiện tại ta cũng bị báo ứng rồi, sống không bằng chết, mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi đi nhanh
lên đi, van ngươi!"
Nghe được chính miệng nàng thừa nhận mình
không tốt, trong lòng Tiêu Hàn càng khó chịu thêm, hắn nghiêm túc nói
"Ta chưa từng trách nàng, ta tới đây bởi vì ta không muốn buông tay!"
Trong thoáng chốc, nàng nhớ lại, hắn đã từng dùng những lời như vậy nói với
nàng: "Mặc kệ nàng mắc lỗi gì, ta đều tha thứ cho nàng, vĩnh viễn sẽ
không nổi giận với nàng!" Hắn có thể bỏ qua cho mình, nhưng nàng thì lại không được.
Lần này mình sẽ không buông tay nữa, Tiêu Hàn quyết
định, nàng không tìm được hạnh phúc, thì hắn sẽ cho nàng hạnh phúc, hắn
nghiêm túc nói: "Quân nhi, quên Tư Nam Tuyệt, chúng ta bắt đầu lần nữa!"
Bất chợt nàng yên tĩnh lại, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn dung nhan quen
thuộc kia, bắt đầu lần nữa? Có thể sao? Bọn họ bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, đã thế nàng còn phụ bạc hắn? Hơn nữa nàng đã sớm mất đi sự trong
sạch, cơ thể của nàng đã không sạch sẽ nữa rồi. . . . . .
Giống
như biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nhếch môi cười, đưa tay vén sợi
tóc ra phía sau, dịu dàng nói mấy câu ở bên tai nàng, trong ánh mắt
không thể tin của nàng, hắn rốt cuộc kiềm chế không được, hôn lên nữ
nhân mà mình yêu thích, cả đời này không bao giờ buông tay nữa!
Vân Tuyết Phi áp sát tai vào cửa chính, nghe động tĩnh bên trong, con ngươi chuyển động liên tục, khi thì cười gian, khi thì mở to hai mắt trầm
ngâm nín thở, sợ lỡ mất đoạn đặc sắc.
Tư Nam Tuyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay kéo nữ nhân này đi, hắn thật lo lắng, nếu hai vị bên trong trình diễn tuồng cấm trẻ nhỏ coi, nàng vẫn sẽ nghe hết toàn bộ không.
Khi hai người rời khỏi phòng đi tới một nơi hơi xa xa, Vân Tuyết Phi xác
định sẽ không quấy rầy đến hai người kia, lặp tức cất giọng tò mò hỏi:
"Lúc trước biết ta thu bạc, chàng muốn tác hợp cho hai người bọn họ, nên mới sảng khoái đồng ý thị tẩm thị thiếp?"
Tư Nam Tuyệt nhíu mày, trả lời: "Hả? Muốn biết?" Con ngươi thâm thúy dưới ánh mặt trời không
ngừng di chuyển, âm cuối kéo dài lộ ra mùi vị hấp dẫn chẳng giải thích
được, mặt mày bờ môi cũng hàm chứa nụ cười cưng chìu.
Trong nháy
mắt Vân Tuyết Phi lâm vào trạng thái ngây ngẩn cả người, đợi bừng tỉnh,
thầm mắng: da dẻ nam nhân này thật tốt, chỉ cần đứng ở chỗ này là có thể thu hút ánh mắt người khác, không để người ta sống à! Nàng giữ bình
tĩnh gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Muốn biết!"
Khóe môi Tư Nam
Tuyệt khẽ nâng lên, tiếng nói trong trẻo tựa như con suối mát rượi ngày
hè khiến cho người ta toàn thân thoải mái, cười mỉm nói: "Nàng hôn ta
một cái, ta lặp tức nói cho nàng biết!"
Vân Tuyết Phi không thể
tin trợn to mắt, chẳng thể ngờ được người nam nhân trước mắt này thế
nhưng vô sỉ đến như vậy, phút chốc lửa nóng bốc lên, nghiến răng nhìn
gương mặt tươi cười đầy hả hê của Tư Nam Tuyệt. Một lúc sau, nàng giận
dỗi xoay người đi về phía trước.
Tư Nam Tuyệt hết cách rồi, nha
đầu này một chút tình thú cũng không có, vì đề phòng nàng tức giận, hắn
đành bước nhanh tới, đưa tay kéo Vân Tuyết Phi, thu lại nụ cười dịu dàng nói: "Đừng giận mà, đùa với nàng thôi!" Trông thấy dáng vẻ tức tối thở
hồng hộc của nàng, hắn chỉ có thể khai hết ra: "Ta không có tốt bụng như vậy, là bản thân Tiêu Hàn nguyện ý, nếu không phải là Tiêu Hàn, vì để
trấn an chuyện phụ thân nàng ta, ta cũng sẽ tìm những người khác!"
Thế này Vân Tuyết Phi mới đưa mắt chuyển đến trên người Tư Nam Tuyệt, nhẹ
nhàng quan sát, đồng ý nói: "Chàng quả thật không phải người tốt gì!"
Lúc đáp mang theo một chút cố ý, đối với chuyện hai người bọn họ, Vân
Tuyết Phi thổn thức không thôi, may mà Tiêu Hàn nguyện ý chờ, nguyện ý
canh giữ, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về, cũng coi như cái này Tần Hương
Quân may mắn, gặp phải một nam nhân tốt si tình như vậy.
Chứng
kiến sự vui mừng trong mắt nàng, còn có một ít hâm mộ, Tư Nam Tuyệt nhẹ
nhàng nắm tay nàng, xúc cảm mềm mại trong tay cực tốt, cảm thấy chưa đủ, dùng lực kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực mình, để cho nàng tựa vào
lòng mình, than thở nói: "Đương nhiên nếu đối tượng là nàng, ta sẽ rất
vui lòng!"
Vân Tuyết Phi mờ mịt, theo phản xạ ngẩng đầu lên hỏi "Rất vui lòng cái gì?"
Chờ hỏi xong, nàng mới bất giác hiểu được ý tứ câu nói kia của Tư Nam Tuyệt, sắc mặt không khỏi ửng hồng.
Tư Nam Tuyệt không chút che giấu biểu đạt tâm ý của mình: "Ta rất vui lòng cho nàng thị tẩm!" Cơ thể hắn về sau sẽ luôn giữ cho nữ nhân trước mắt
này, không cho bất kỳ kẻ nào nhúng chàm, hắn muốn làm một tướng công tốt thủ thân như ngọc.
Vân Tuyết Phi đỏ mặt trừng mắt nhìn nam nhân
không biết thẹn thùng này, sự lạnh nhạt mới vừa rồi với Tần Hương Quân
đi đâu rồi hả? Dáng vẻ hiện tại, hiển nhiên là một tên lưu manh!
Buổi chiều thời gian ngắn ngủi mà tốt đẹp, trong không khí cuốn theo hương
hoa nhàn nhạt, Vân Tuyết Phi đưa tay ôm lấy hông Tư Nam Tuyệt, thân thể
dán chặt trong lòng hắn. Khóe môi Tư Nam Tuyệt treo lên nụ cười vui
thích, sâu kín trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, ở nơi này tình ý nhè nhẹ lưu chuyển giữa hai người.
Đột nhiên một giọng nói không hợp
thời điểm vang lên: "Huyền, tại sao lâu như vậy còn chưa tìm được dân
đen kia? Vương phủ nhất định là che giấu nữ nhân đó rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...