Đích Nữ Vương Phi

Một nhóm sáu người họ lập tức tìm khách điếm đâu vào đấy, sau đó Vân Tuyết Phi một mình dựa theo trí nhớ đi đến một căn nhà xung quanh trồng đầy hoa thơm.

Năm đó tiên hoàng tính toán truyền ngôi vị hoàng đế cho Cửu hoàng tử Hạ Hầu Cảnh, vì để cho Hạ Hầu Huyền thuận lợi ngồi lên ghế rồng. Nàng hạ quyết tâm, tìm được Hạ Hầu Cảnh báo cho hắn biết. Nếu hắn nguyện ý buông tha ngôi vị hoàng đế, mang nàng ra bên ngoài ẩn cư, nàng gả cho hắn. Vốn cho rằng sẽ bị hắn chế nhạo, thế mà hắn lại không hề nghĩ ngợi lặp tức đồng ý. Sau đó vào cung tìm hoàng thượng thương lượng, nàng không biết hắn đã nói những gì, nhưng nghe nói hắn chọc hoàng thượng giận gần chết, thậm chí ném vỡ ly ngọc trong tay.

Ngày thứ hai hắn một bộ áo xanh, bộ dạng tài tử nho nhã phong lưu xuất hiện trước mặt nàng, phe phẩy chiếc quạt nhếch miệng cười nói muốn dẫn nàng bỏ trốn, cho nên bọn họ đã tới chỗ này.

Bất tri bất giác đã đến nơi từng chứa đầy niềm vui và hạnh phúc của nàng và hắn, đây là một kiểu nhà gỗ nhỏ hai tầng, bốn phía là hàng rào tre, chính giữa dẫn đến cửa nhà, có một lối đi quanh co, hai bên hoa tươi khoe sắc, đón gió nhẹ, mùi thơm phảng phất thấm vào lòng người.

Nàng đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đưa tay gõ mấy cái, phát hiện cửa dĩ nhiên không có cài then, nàng chờ một hồi không thấy ai đáp lại, trực tiếp đẩy cửa vào.

Nhà này rất đơn giản, liếc mắt một cái có thể nhìn tới chóp, đại sảnh và nhà bếp liền nhau, trên lầu có hai căn phòng.


Quan sát căn nhà được dọn dẹp chỉnh tề, sạch sẽ, trực giác đầu tiên của Vân Tuyết Phi chính là nơi này có người ở, nhưng nàng nhìn xung quanh, không nhìn thấy nửa bóng người, nhưng có thể ở phía trên không?

Nàng đóng cửa, bước vào bên trong, lúc định nhấc chân lên lầu, thì tiếng kẽo kẹt vang lên, ngay sau đó là một giọng nữ thanh thúy dễ nghe kinh ngạc nói: “Ngươi là ai? Sao tùy tiện lén xông vào trong nhà người ta?”

Vân Tuyết Phi cũng ngẩn ra, sao ở đây lại có tiếng nữ nhân? Nàng xoay người, men theo âm thanh nhìn đến, một cô nương mười lăm mười sáu tuổi mặc quần áo màu hồng đứng ở cửa vẻ mặt đề phòng nhìn nàng chằm chằm.

“Đây là nhà của ngươi?” Vân Tuyết Phi một lần nữa nhìn cách bày trí xung quanh trong phòng, rõ ràng giống như lúc trước. Hơn nữa đường đi đâu có sai, thế nào đột nhiên đổi chủ? Chẳng lẽ Hạ Hầu Cảnh bán ngôi nhà này rồi? Cũng không đúng, hắn đã từng nói đây là căn nhà khác của hắn, khi tâm trí mờ mịt hắn sẽ tới nơi này!

“Đây có phải là nhà của ta hay không chẳng cần ngươi trông nom, nhưng đây chắc chắn không phải là nhà của ngươi, ngươi tự tiện xông vào nhà người ta rốt cuộc có ý đồ gì?” Gương mặt kiều diễm dưới ánh mặt trời như nụ hoa chớm nở, nhưng lời nói ra lại sắc bén, hung hổ dọa người!

Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, nhìn về giỏ trúc trên tay cô nương kia, trong lòng thoáng qua sự sáng tỏ, nàng khẽ chau mày hỏi “Nơi này cũng không phải là nhà của ngươi, tại sao ngươi lại dám chất vấn ta?”

“Đây không phải nhà ta, nhưng là nhà của Hạ đại ca, ngươi vào nhà Hạ đại ca trộm đồ thì đó là chuyện của ta!” Nữ tử áo tím tức giận mắt đẹp trừng Vân Tuyết Phi, trong mắt hàm chứa mãnh liệt chỉ trích.

Tự tiện xông vào nhà dân và trộm đồ, Vân Tuyết Phi mở hai tay ra nhìn, sau đó không tự chủ sờ sờ gò má của mình, nhìn lại một chút quần áo mình mặc, nhìn lại bộ dáng tức giận của cô nương nhà người ta, chẳng lẽ dáng vẻ mình giống người xấu lắm sao?

“Ngươi là một đại cô nương, giờ này mang cơm cho Hạ đại ca, có thể thấy được quan hệ không tầm thường, ngươi có thể nói cho ta hắn ở đâu không?” Vân Tuyết Phi định bụng muốn làm quen, nàng dám khẳng định cô nương này biết Hạ Hầu Cảnh ở đâu, không ngờ. . . . . .

“Ngươi đồ lưu manh lại còn muốn biết Hạ đại ca ở đâu, quả nhiên là không có ý tốt, coi ta đánh ngươi không!” Nữ tử áo tím tức giận đến đỏ mặt, làm sao không nghe ra được tên nam tử trước mắt này đang giễu cợt mình không liêm sỉ!


Ánh mắt nàng quét bốn phía, nhìn thấy vách tường có một cây chổi, để giỏ trúc cẩn thận dưới đất, tiếp theo nhặt cây chổi giơ lên, lao tới Vân Tuyết Phi: “Mau cút ra khỏi nhà Hạ đại ca cho ta!”

Vân Tuyết Phi giật nảy mình, sao cũng không ngờ cô nương này phản ứng lớn như vậy, đợi kịp nhớ lại hình như trong lời nói vừa nãy mang ý nghĩa khác, nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi cầu thang. Sau đó đưa một tay nắm cánh tay nàng ta, vội vàng giải thích nói: “Ngươi hiểu lầm, ta không có ý đó, ta chỉ muốn biết Hạ Hầu Cảnh ở đâu thôi?”

Đang tức giận nên cô nương kia không nghe rõ Vân Tuyết Phi hô lên tên Hạ Hầu Cảnh, đôi con ngươi nàng nhìn vào bàn tay trắng nõn của Vân Tuyết Phi cầm thật chặt mình, nàng ngay cả tay Hạ đại ca cũng không chưa chạm qua, lại bị nam nhân đáng chết trước mặt này. . . . . .

Lần đầu bị nam nhân bắt nạt, nhất thời cảm thấy nhục nhã, hốc mắt nàng ửng đỏ, càng thêm điên cuồng phẫn nộ quát: “Tên lưu manh không biết xấu hổ kia, dám chiếm tiện nghi của ta, xem ta có đánh chết ngươi không!”

Vân Tuyết Phi có thể hiểu rõ, tiểu cô nương trước mắt này hoàn toàn coi nàng xem là một tên nam nhân háo sắc, sớm biết như vậy, nàng đã mặc nữ trang tới đây!

Có lẽ do âm thanh lầu dưới vô cùng ồn ào, Hạ Hầu Cảnh trên lầu nhắm mắt dưỡng thần nhíu mày lại, đợi nghe được tiếng gào quen thuộc, lặp tức cả kinh, đây là tiếng của Đóa Nhi, hắn vội vàng từ trên giường bò dậy, chỉnh đốn qua loa liền chạy xuống lầu.

Nghe thấy tiếng động, ánh mắt Vân Tuyết Phi tập trung trên người nam nhân tuấn tú nọ, vẫn là tác phong nhanh nhẹn như vậy, thân như ngọc thụ. Chẳng qua thường ngày dùng kim quan buộc tóc tóc lên, giờ phút này như thác nước tùy ý khoác lên sau ót, mang một vẻ đẹp lười nhát, đôi con ngươi dưới hang lông mày kiếm như sao băng bắn vào trên người nàng.


Lúc vừa mới xuống lầu, Hạ Hầu Cảnh đã nhìn thấy một người mặc nam trang, cho là tên hóa hoa tặc nào đó ban ngày ban mặt tới đây hái hoa, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lại chạm tới một tầm mắt tràn đầy vui mừng quen thuộc.

“Vân Tuyết Phi. . . . . .” Sự tàn bạo trong mắt Hạ Hầu Cảnh nhanh chóng tiêu tán, sững sờ đứng tại chỗ, không nháy mắt nhìn chằm chằm nữ nhân từ đâu nhô ra này.

Đóa Nhi nghe giọng nói, quay đầu nhìn thấy nam nhân mình ngưỡi mộ trong lòng, ngay lập tức nàng uất ức tố cáo nói: “Hạ đại ca, giết tên lưu manh này cho muội!”

Vân Tuyết Phi bất đắc dĩ thở dài, nhìn về Hạ Hầu Cảnh buồn bã nói: “Đều là ngươi gây ra họa, còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau giải thích cho vị tiểu mỹ nhân này gia ta là nữ nhân, không phải tên phong lưu!”

Lần nữa nghe lại giọng nói ấy, nhìn dáng vẻ nhíu mày quen thuộc, còn có bóng hình nhiều lần xuất hiện trong mộng. . . . . . Hạ Hầu Cảnh rốt cuộc xác định mình không phải là đang nằm mơ, khóe miệng khẽ gợi lên thành một đường cong, mặt mày vốn lạnh lẽo đột nhiên trở nên nhu hòa, dịu dàng nói: “Nha đầu sao lại đến đây?”

Hai chữ nha đầu chạy vào lỗ tai, Đóa Nhi không thể tin nghiêm túc xem xét từ trên xuống dưới người nam tử mặc thanh y này, đợi nhìn đến trên cái cổ trắng nõn không có hầu kết tượng trưng chon am nhân bình thường, một mảnh bóng loáng, nàng vô lực rũ tay xuống, lẩm bẩm nói: “Ngươi...ngươi thật sự là nữ nhân?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui