Sắc mặt Thẩm Lưu Nhiễm thay đổi lớn, ở dưới ánh mắt sắc bén của Vân Tuyết Phi, nàng ta vô lực nhắm hai mắt lại, gật đầu một cái, cánh môi mở ra nói không lưu loát: "Không sai, ta cố ý giả điên đấy!"
"Tại sao những người đó muốn đuổi giết ngươi? Có liên quan đến cái chết của Tiết Phỉ?" Vân Tuyết Phi nhìn mắt Thẩm Lưu Nhiễm chằm chằm, toàn thân ngưng tụ một tầng sương lạnh lẽo.
Thân thể Thẩm Lưu Nhiễm cứng đờ một lúc, bỗng nhiên mở to hai mắt, không hề nghĩ đến nữ nhân này lại đoán đến tầng này, nàng ta khẩn trương nói: "Ngươi...làm sao ngươi biết? Ngươi có quan hệ như thế nào với Tiết Phỉ?"
"Ngươi trả lời ta trước! Ban đầu ngươi bỏ thuốc cho Tiết Phỉ là bị người nào chỉ điểm?" Vân Tuyết Phi không nhúc nhích dừng ánh mắt khiếp người ở trên người Thẩm Lưu Nhiễm, quanh người có chứa một loại cảm giác áp bức.
"Không, ta...ta không thể nói!" Mắt Thẩm Lưu Nhiễm khép hờ, nàng ta làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, thậm chí không ngại phản bội người mà nàng ta vẫn coi như người thân lqd là tiểu thư và Lưu Ly, chính là muốn sống, nếu như nàng ta nói chuyện này ra, thì không còn có cơ hội sống sót rồi.
"Không thể nói?" Vân Tuyết Phi cười lạnh nhíu mày, nâng bước đi tới cửa, kéo cửa chính ra chỉ vào bên ngoài, giọng nói nặng nề mà nói: "Không nói thì lập tức cút cho ta, cút ra khỏi vương phủ, nơi này không lưu một pho Đại Phật như ngươi!"
Cánh môi Thẩm Lưu Nhiễm mím chặt, bước chân như đúc bằng chì, nàng ta sững sờ nhìn nữ nhân thường xuyên chăm sóc nàng ta, lại nhìn cửa rộng mở, không, nàng ta không thể rời khỏi vương phủ, rời khỏi vương phủ thì mất đi ô dù, chỉ cần ra khỏi vương phủ này, không bao lâu nữa nàng ta cũng sẽ bị những người đó tìm được, sau đó giết người diệt khẩu.
"Tiết Phỉ đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi muốn phản bội nàng ấy?" Tâm Vân Tuyết Phi đột nhiên lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt thành quyền, dường như móng tay muốn đâm chặt trong thịt, sự phẫn nộ khi bị người lừa gạt bao phủ nàng.
"Ta không muốn ~" Trong mắt Thẩm Lưu Nhiễm tràn đầy khổ sở, sắc mặt trắng bệch, Tiết Phỉ là một vết sẹo trong lòng nàng ta, vừa khẽ đụng thì máu tươi giàn giụa.
"Ta không có biện pháp, lúc ấy hoàng thượng lén lút với Mộ Dung Thanh Y sau lưng hoàng hậu, ta sớm đã biết chuyện này, ta đã từng nói bóng nói gió nhắc nhở tiểu thư, nhưng tiểu thư hoàn toàn không tin tưởng, còn cho rằng ta suy nghĩ nhiều, sau đó tiểu thư bị hoàng thượng sai đi bình định, ta cũng biết rõ hắn ta muốn thừa dịp tiểu thư rời đi để cưới Mộ Dung Thanh Y, đợi đến sau khi tiểu thư trở về, gạo sống nấu thành cơm chín, muốn làm cho d d l q d tiểu thư thỏa hiệp! Nhưng vào buổi tối trước ngày tiểu thư ra trận, Mộ Dung Thanh Y tìm ta, cho ta một bọc thuốc, bảo ta thừa dịp trước khi tiểu thư ra chiến trường để cho tiểu thư uống, ta biết rõ đó là thuốc mê, cũng hiểu trúng thuốc mê trên chiến trường thì đồng nghĩa với bước một chân vào Quỷ Môn quan, ta từng do dự. . . . . ."
Nói tới chỗ này, Thẩm Lưu Nhiễm bắt đầu nghẹn ngào, hốc mắt khẽ ửng hồng: "Không phải ta vô tình vô nghĩa, tiểu thư đối với ta như thế nào, ta hiểu rõ, trong lòng ta rất cảm kích nàng ấy, nhưng, nhưng muội muội của ta ở trên tay bọn họ, ta không thể bỏ mặc!"
"Ngươi còn có một muội muội?" Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe lên một cái, nàng nhớ kiếp trước nha hoàn của nàng đều là nữ cô nhi, không có người thân không có tỷ muội, bởi vì phụ thân từng nói, có nhớ thương thì có nhược điểm, người như vậy khó nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội ngươi, phụ thân yêu nàng, chọn lựa nha hoàn cho nàng đều là một thân một mình, không hề vướng bận, người như vậy, ngươi đối xử với nàng ta tốt, nàng ta sẽ dùng sinh mạng dốc sức cho ngươi, cũng ví dụ như Thẩm Lưu Ly.
"Ta có người nhà, chỉ có điều năm ấy quê nhà đột nhiên xảy ra lũ lụt, phụ mẫu của ta bị chết đuối, muội muội duy nhất của ta không rõ tung tích, sau đó quê nhà lại mất mùa, ta hết cách rồi, chỉ có thể đi tị nạn ở bên ngoài, thời điểm cuộc sống của ta thống khổ nhất thì ta gặp Tiết tướng quân, ông ấy thấy ta và nữ nhi của mình cùng tuổi, lại một thân một mình, liền mang ta về Tiết phủ, làm bạn với nữ nhi của ông ấy, sau này ta muốn nói với tiểu thư ta muốn tìm muội muội mất tích của mình, nhưng nghe nha hoàn trong phủ nói, hầu hạ bên cạnh tiểu thư phải là nữ cô nhi, ta lo lắng một khi tin tức này bại lộ, ta sẽ bị đuổi đi, vì vậy ta chỉ có thể giấu giếm, vừa làm nha hoàn cận thân của Tiết hoàng hậu, vừa tìm kiếm muội muội số khổ của ta, tìm rất nhiều năm, lúc ta sắp chết tâm, rốt cuộc có tin tức, nhưng giá tiền . . . . ."
Thẩm Lưu Nhiễm không nói tiếp nữa, chỉ khóc thút thít, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm câu nói trước kia: "Ta có lỗi với tiểu thư của ta, nàng ấy đối xử với ta tốt như vậy, nhưng ta không phải là người, ta là một kẻ ích kỉ, hại nàng ấy. . . . . ."
Vân Tuyết Phi vẫn nhìn Thẩm Lưu Nhiễm bi thương mà khóc ở đó, rõ ràng đau lòng như vậy, nhưng nàng lại không có một chút thương hại, đời trước nàng đối xử với người khác quá tốt, người mà nàng coi như thân nhân bằng hữu, một đoạt phu quân của nàng hơn nữa xui khiến người khác bỏ thuốc cho nàng, một bỏ thuốc mưu hại nàng, nam nhân mà nàng toàn tâm toàn ý đối đãi, cuối cùng lại lén lút với tỷ muội tốt nhất của nàng, là đao phủ gián tiếp hại tính mạng của nàng!
"Ha ha ~ chết một tiểu thư, thêm một người muội muội, như vậy vô cùng tốt ~" Vân Tuyết Phi cười châm chọc một tiếng, đôi tay rũ xuống, nắm chặt thành quyền, dường như móng tay muốn bấm sâu trong thịt, nàng có thể trách ai? Đứng ở lập trường của Thẩm Lưu Nhiễm, vốn không sai, đó là muội muội có liên hệ máu mủ với nàng ta, người thân duy nhất của nàng ta, tại sao nàng ta có thể vứt bỏ? Mình và nàng ta không quen không biết, nhiều lắm chỉ là một mối liên hệ chủ tớ, quan hệ thuê mướn, dựa vào cái gì mà yêu cầu nàng ta quyết một lòng với ngươi? Ngươi đối xử tốt với nàng ta là chuyện của ngươi, nàng tacảm kích hay không lại là chuyện của nàng ta, Tiết Phỉ, ngươi quá đề cao mình rồi! Thật ra ngươi không hề quan trọng như vậy!
"Không phải ta cố ý, ta thật sự đã hối hận, nếu như cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ giữ vững trung thành với tiểu thư, tuyệt đối sẽ không có hai lòng!" Thẩm Lưu Nhiễm nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung lên, con ngươi kiên định bảo đảm.
Nếu như, còn có nếu như sao? Người cũng đã chết rồi, biến thành đất vàng chôn dưới đất rồi, hối hận có ích lợi gì? Nàng không cần những người này nói xin lỗi, nàng cần chính là những người này sống suốt đời ở trong khổ sở, đời đời kiếp kiếp bị lương tâm khiển trách, cả đời này đều sống ở dưới bóng ma tử vong của nàng!
"Ngày đó ngươi xuất hiện ở lân cận Thiên Hương Lâu cũng không phải là trùng hợp?" Vân Tuyết Phi lạnh lùng cười một tiếng, trước kia sao nàng lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy? Thật sự là đầu óc rút gân!
"Mộ Dung Thanh Y lo lắng ta sống là một nguy hiểm đối với nàng ta, cộng thêm hoàng thượng giống như chưa dứt tình đối với Tiết hậu, nàng ta sợ hoàng thượng tìm được ta trước, nên muốn diệt khẩu ta! Nàng ta là Hoàng quý phi, dưới một người trên vạn người, có thể tùy ý điều động cấm quân trong cung, ta chạy trốn tới nơi nào cũng không chạy khỏi Ngũ Chỉ Sơn của nàng ta, đã như vậy, ta liền tới chỗ nguy hiểm nhất, vốn muốn dựa vào Hạ Hầu Cảnh, nhưng trên đường hắn gặp ám sát, ta đi theo hắn cũng nguy hiểm, vì vậy ta trực tiếp thừa dịp chạy loạn, tuần tra ở kinh thành rất nhiều ngày, nghe người ta nói chỉ có hộ quốc vương phủ có thể chống lại hoàng quyền, vì vậy ta vẫn canh giữ ở phụ cận của hộ quốc vương phủ, muốn nhân cơ hội vào đó ẩn náu, suốt mấy ngày chỉ thấy ngươi mang theo nha hoàn ra cửa, vì vậy liền sắp xếp tiết mục phía sau!" Thẩm Lưu Nhiễm nói tới chỗ này thì xấu hổ cúi đầu, nàng ta không phải người tốt, tất cả người ở cùng một chỗ với nàng ta, không phải là bị nàng ta tổn thương, chính là bị nàng ta lừa gạt.
Chân tướng đơn giản như vậy, đả thương người như thế!
Đột nhiên tiếng bước chân của mấy người đi từ xa đến gần phía bên này, Vân Tuyết Phi nhíu mày lại, hơi thở. . . . . .
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Vẻ mặt Ngũ Trà cấp bách chạy vào vội vàng báo cáo: "Mộ Dung quý phi đang đi qua bên này, sau lưng còn có tám nha hoàn đi theo."
Thẩm Lưu Nhiễm vừa nghe, hoảng hốt, ánh mắt cầu cứu rơi vào trên người Vân Tuyết Phi, khẩn cầu: "Vương phi, ngươi phải cứu ta, nàng ta nhất định tới bắt ta, nếu như bị nàng ta bắt được, ta chắc chắn mất mạng!"
Vân Tuyết Phi liếc vẻ mặt khẩn trương lo lắng của người kia, sau đó sửa sang lại vạt áo, trực tiếp lqđ tìm chỗ ngồi xuống, rót cho mình ly trà, tỉ mỉ thổi trà.
Không bao lâu, Mộ Dung Thanh Y giữ tay nha hoàn, chậm rãi đi vào.
Cung trang màu hồng nhạt, mép váy thêu đóa hoa phù dung lớn, bên ngoài khoác một tầng lụa mỏng màu trắng, mái tóc màu mực như tơ lụa tùy ý thả bên hông, thân hình thon thả, lông mày khẽ nhếch lên, tâm trán đỏ tươi, càng nổi bật lên khí chất cao quý, quyến rũ động lòng người như tiên nữ thiên cung.
Mộ Dung Thanh Y vừa tiến vào, nhìn thấy đầu tiên chính là Vân Tuyết Phi khí định thần nhàn ngồi uống trà, ở đó nghĩ đến mấy lần xích mích trước, nhất là lần ở Thiên Hương Lâu đó, suýt nữa nàng ta chết, nàng ta giận đến cắn răng nghiến lợi, nữ nhân này lại năm lần bảy lượt không để mình ở trong mắt, thật sự đáng ghét đến cực điểm.
"Mộ Dung quý phi giận đùng đùng tới cửa như vậy, có gì muốn làm?" Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt mày cong lên một độ cong đẹp mắt, một đôi mắt sáng sủa rực rỡ, không hề có vẻ khẩn trương sợ hãi ở bên trong.
"Bổn cung tới bắt đào phạm!" Mộ Dung Thanh Y đưa mắt trực tiếp liếc nhìn Thẩm Lưu Nhiễm ở sau người Vân Tuyết Phi, ánh mắt đông lại, lạnh lùng nói: "Trói lại cho ta!"
Hai nha hoàn sau lưng nghe lệnh, đang chuẩn bị đi lên trước, đột nhiên một ánh sáng lạnh thoáng hiên lên, văng tung tóe ở dưới chân họ, mảnh vụn văng khắp nơi, trên người lập tức xuất hiện vài vết thương, màu máu thấm ra ngoài.
Đợi vừa nhìn dưới chân, đó chính là cái ly mà vừa rồi Vân Tuyết Phi cầm thưởng thức trà, chống đối trắng trợn như vậy, làm sao Mộ Dung Thanh Y có thể giả vờ không nhìn thấy, ánh mắt tức giận của nàng ta cố định ở trên người Vân Tuyết Phi, nặng nề chất vấn: "Vương phi muốn bao che đào phạm sao?"
"Xin hỏi quý phi, nàng ta đã phạm tội gì? Vậy mà có thể khiến cho quý phi tự mình tới cửa!" Vân Tuyết Phi đứng dậy, đi thẳng tới chỗ cách xa Mộ Dung Thanh Y hai bước, nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
"Bổn cung bắt một đào phạm nho nhỏ, còn cần khai báo với vương phi?" Mộ Dung Thanh Y nghe vậy thì oán hận, không có Tiết Phỉ, thân phận Hoàng quý phi của nàng ta là tôn quý nhất ở Đại Hạ Quốc, nữ nhân này năm lần bảy lượt khiêu khích quyền uy của nàng ta, quả thật tội đáng chết vạn lần!
"Quý phi ngươi nói xem, đào phạm trước mặt làm khách ở trong phủ ta, ta giao nàng ta ra, nhưng cũng phải cho ta lý do giao ra, chỉ cần quý phi có thể đưa ra, ta nhất định giao!" Vân Tuyết Phi chợt cười phóng khoáng một tiếng, nhưng nhìn kỹ, bên trong lại có một chút màu sắc u ám.
"Vân Tuyết Phi, ngươi đừng quá đáng!" Mộ Dung Thanh Y cắn răng nghiến lợi, sắc mặt một hồi xanh, một hồi trắng.
"Thẩm Lưu Nhiễm là thị nữ thiếp thân của tiên hoàng hậu, nương nương ngươi và tiên hoàng hậu tình như tỷ muội, bây giờ lại ngay cả một tỳ nữ nho nhỏ cũng không tha cho, chẳng lẽ tình cảm của nương nương đối với dđlqđ tiên hoàng hậu đều là giả?" Ánh mắt Vân Tuyết Phi thâm thúy, cánh môi lại gần Mộ Dung Thanh Y nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...