Editor: Vy Vy 1505
Vũ Hoàng Mặc chưa từng chủ động mở tiệc, bởi vậy, lần này nhận được bái thiếp của Vũ Hoàng Mặc, tất cả mọi người thực kinh ngạc.
Nhất là Liễu quý phi, nàng nghĩ như thế nào cũng không ra, vì sao Vũ Hoàng Mặc muốn mở tiệc, lại cố ý gửi bái thiếp cho nàng? Nhìn người chung quanh, Hoàng đế, Vũ Hoàng Diệp, Vũ Hoàng Hãn, ngoài ra không có những người khác, thân là chủ nhân Vũ Hoàng Mặc lại chưa đến. Hoàng đế đạm mạc, Vũ Hoàng Diệp suy đoán, Vũ Hoàng Hãn im lặng, Liễu quý phi nhìn, cũng miễn cưỡng làm cho chính mình bình tĩnh lại, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng luôn bao phủ một dự cảm xấu.
"Cửu hoàng đệ làm gì vậy? Mời chúng ta tới, bản thân lại trốn đi đâu không biết?" Vũ Hoàng Diệp nhịn không được nói.
Vũ Hoàng Hãn mỉm cười: "Thất hoàng đệ không cần nóng vội, chắc Cửu hoàng đệ cũng sắp đến rồi."
Đang nói, một trận tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó mành được nhấc lên, Vũ Hoàng Mặc một thân quần áo đỏ như lửa cháy liền đi vào điện, dung nhan yêu mỵ khiến cho trong điện giống như bỗng chốc sáng ngời.
Đi theo phía sau hắn là Nhan Chiêu Bạch một thân áo xanh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn thấy trong phòng có người, hơn nữa nhìn thấy Liễu quý phi, vẻ mặt hắn hơi biến đổi, vốn tưởng Cửu điện hạ có chuyện muốn tìm hắn, không nghĩ tới còn có người khác? Nhưng là Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp? Đây là có chuyện gì? Nhan Chiêu Bạch mê mang nhìn Vũ Hoàng Mặc, nhưng cho dù như thế nào, có một chuyện hắn thực xác định.
Cửu điện hạ làm như vậy có dụng ý của Cửu điện hạ, hơn nữa cũng không bất lợi với hắn.
Nhìn thấy Nhan Chiêu Bạch, Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp đều hơi biến sắc mặt.
Nghe Vũ Hoàng Mặc hành lễ, Nhan Chiêu Bạch mới biết được vài người trong điện này dĩ nhiên là mấy người tôn quý nhất Đại Hạ vương triều, đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Vũ Hoàng Mặc đỡ lấy, thản nhiên cười nói: "Nhan công tử đừng vội hành lễ, chờ lát nữa ta nói hết mọi chuyện, huynh hành lễ cũng không muộn?" Trong đôi mắt tối tăm như có ánh lửa thiêu đốt khác thường không nói thành lời.
Hắn cũng không cố ý hạ giọng, bởi vậy tất cả mọi người trong điện đều nghe được.
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Hoàng Mặc, con đưa thiếp mời chúng ta, lại để chúng ta chờ ở đây, rốt cuộc có chủ ý gì?"
"Phụ hoàng thứ lỗi, nhi thần cũng không có ý khác, chỉ là muốn giới thiệu một người, hắn!" Vũ Hoàng Mặc chỉ vào Nhan Chiêu Bạch, vẻ mặt tự nhiên cười nói: "Mẫu phi và Thất hoàng huynh có lẽ biết hắn là ai, nhưng mà con vẫn nên giới thiệu một chút? Hiện tại hắn tên là Nhan Chiêu Bạch, vốn là người kinh thành, đáng tiếc thân thế thê thảm, sinh ra không bao lâu đã lưu lạc đầu đường, được ăn mày thu dưỡng. Lúc bốn tuổi, bởi vì đám ăn mày xảy ra xung đột, hắn bị buộc rời kinh, lang bạc kỳ hồ, cuối cùng đến Huệ Châu, được Nhan Càng, một phú thương địa phương thu dưỡng, bởi vậy họ Nhan, tên là Nhan Chiêu Bạch!"
Ngoại trừ Vũ Hoàng Hãn, tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao hắn trịnh trọng giới thiệu Nhan Chiêu Bạch như vậy.
Bao gồm bản thân Nhan Chiêu Bạch.
Liễu quý phi có chút nhíu mi, ôn thanh nói: "Mặc nhi, con gióng trống khua chiêng mở tiệc, chẳng lẽ vì nói cho chúng ta biết thân thế người này sao?" Chẳng lẽ Vũ Hoàng Mặc muốn vạch trần tài phú sau lưng Nhan Chiêu Bạch, làm cho Hoàng đế biết nguyên nhân chân chính Diệp nhi cưới Nhan Minh Nguyệt? Hoặc là có ý đồ khác? Hơn nữa, xem bộ dáng Nhan Chiêu Bạch, hình như hắn và Vũ Hoàng Mặc rất quen thuộc.
Nghĩ, Liễu quý phi mày càng nhíu càng chặt.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, tuy Vũ Hoàng Mặc trả lời Hoàng đế, nhưng nàng cứ cảm thấy, Vũ Hoàng Mặc lại đang nhìn nàng, hơn nữa trong ánh mắt tràn ngập đùa cợt và châm chọc.
"Mẫu phi đừng nóng vội, con còn chưa nói hết, đợi con nói xong rồi, mẫu phi có thể từ từ sốt ruột." Vũ Hoàng Mặc cười, quay đầu nhìn Liễu quý phi, lần này lại không chút nào che giấu đùa cợt và châm chọc trong đôi mắt: "Nhan Chiêu Bạch có một muội muội tên Nhan Minh Nguyệt, nói tiếp cũng khéo, vừa vặn Nguyên Ca quen biết Nhan Minh Nguyệt, cho nên con mới quen biết Nhan Chiêu Bạch. Chuyện này không quan trọng, quan trọng là con phát hiện một chuyện thú vị, mẫu phi, ngài có muốn biết rốt cuộc là chuyện gì thú vị không?"
Mày Liễu quý phi nhíu chặt, trong lòng có một dự cảm xấu: "Chuyện gì?"
"Trong lúc vô ý con phát hiện, trên lưng Nhan Chiêu Bạch gần bả vai có vết bớt, thật sự làm cho con cảm thấy rất thú vị." Vũ Hoàng Mặc ý vị thâm trường, quay đầu nói với Nhan Chiêu Bạch: "Nhan công tử, đắc tội, mời huynh cho phụ hoàng và mẫu phi ta nhìn vết bớt trên lưng."
Tuy Nhan Chiêu Bạch khó hiểu, nhưng không có chút do dự, lưu loát xoay người sang chỗ khác, cởi xuống ngoại sam, lộ ra vết bớt trên vai.
Bùi tứ tiểu thư và Cửu điện hạ cứu Minh Nguyệt ba lần, chẳng khác nào cứu tính mạng của hắn ba lần, đời này hắn cũng không thể trả hết được ân đức này. Bởi vậy, cho dù Vũ Hoàng Mặc muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ không do dự, lại càng không chối từ.
Vết bớt màu đỏ, ở giữa hơi hẹp, hình dạng có chút giống quả lê.
Ánh mắt Hoàng đế đột ngột ngưng trọng, kinh nghi bất định nhìn Nhan Chiêu Bạch, lại nhìn Vũ Hoàng Diệp, sâu sắc nhận thấy được trên mặt Vũ Hoàng Diệp hình như hiện lên một chút kinh hoảng.
Mà Liễu quý phi nhìn thấy vết bớt kia, cả người đều ngây ngẩn, hình như không thể tin được hai mắt của mình, lúc nào nàng cũng nhớ kỹ trong lòng vết bớt này, không biết đi vào giấc mơ của nàng bao nhiêu lần, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Tuy trong trí nhớ của nàng, vết bớt là ở trên người trẻ con, nhỏ hơn nhiều so với bớt trên người Nhan Chiêu Bạch, nhưng nàng sẽ không nhận sai! Đây là có chuyện gì?
Tay Vũ Hoàng Diệp đột ngột run run, ngạc nhiên đứng dậy, nhìn Nhan Chiêu Bạch, lẩm bẩm nói: "Điều này sao có thể?"
Hắn vừa mới biết chính mình thân thế không lâu, mà trong nháy mắt, Vũ Hoàng Diệp chân chính liền xuất hiện trước mặt, hơn nữa là bị Vũ Hoàng Mặc tìm được, thế nhưng chính là Nhan Chiêu Bạch, điều này sao có thể? Điều này sao có thể? Phải biết rằng... Phải biết rằng, Nhan Chiêu Bạch là chính hắn tìm ra, hắn thiên tân vạn khổ, dùng hết tất cả quan hệ mới tìm được, một quân cờ có thể khống chế cả đời, lại là Vũ Hoàng Diệp chân chính?
Trên đời này còn có chuyện châm chọc hơn chuyện này sao?
Liễu quý phi kinh ngạc nhìn Nhan Chiêu Bạch, bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới bên người Vũ Hoàng Diệp, kéo xuống ngoại sam của hắn, trên lưng màu ngà, ở chỗ hoàn toàn giống với Nhan Chiêu Bạch rõ ràng cũng có một vết bớt màu đỏ, ngay cả hình dạng cũng giống như đúc với vết bớt trên lưng Nhan Chiêu Bạch, chỉ có chỗ rất nhỏ có một chút khác biệt, nhưng không để cùng một chỗ so sánh, căn bản nhìn không ra.
Liễu quý phi nhìn bên này, lại nhìn bên kia, hồi lâu, mới phát ra một tiếng kêu bén nhọn: "Đây là có chuyện gì? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Vị trí giống nhau, hình dạng giống nhau, màu sắc giống nhau, điều đó không có khả năng là trùng hợp!
Vũ Hoàng Mặc cười nhìn Vũ Hoàng Diệp: "Thất hoàng huynh, hoặc là nói, Lý Minh Hạo Lý công tử, mời ngươi giải thích đi!"
Nhan Chiêu Bạch có chút chấn động, từ những lời này nghe ra hàm ý khác thường, kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng Mặc, nhìn lại chính mình sau lưng, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Diệp. Chẳng lẽ trước đó Cửu điện hạ truy vấn thân thế hắn, chính là vì vậy? Chẳng lẽ hắn mới là Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp? Điều này sao có thể?
Bị Vũ Hoàng Mặc điểm thẳng tên họ, Vũ Hoàng Diệp ngược lại tỉnh táo, lắc đầu nói: "Cửu hoàng đệ, ta không biết đệ đang nói gì? Vì sao trên người Nhan Chiêu Bạch có vết bớt giống ta như đúc? Vì sao Cửu hoàng đệ lại muốn dẫn hắn tới gặp phụ hoàng và mẫu phi? Chẳng lẽ, Cửu hoàng đệ hoài nghi hắn mới là Vũ Hoàng Diệp chân chính, mà ta là giả mạo? Tùy tiện tìm một người, không biết như thế nào làm ra vết bớt, đã nói hắn là Thất hoàng tử, nói ta là giả mạo, chuyện này không khỏi rất vớ vẩn đi?"
"Đúng vậy, tùy tiện tìm một người, không biết như thế nào làm ra vết bớt, đã nói hắn là Thất hoàng tử, chuyện này thật sự là rất vớ vẩn." Vũ Hoàng Mặc lặp lại lời hắn nói, nhưng ý trong lời nói là hoàn toàn không giống.
Vũ Hoàng Diệp có chút nheo lại ánh mắt.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Tuy hắn là giả mạo, nhưng chuyện đã qua đi hai mươi năm, tất cả nhân chứng vật chứng đều đã bị yên diệt, ông chủ khách điếm cũng đã bị hắn diệt khẩu. Hiện tại, chỉ có hai người biết chân tướng, chính là phụ thân và mẫu thân, mà bọn họ chắc chắn sẽ không bán đứng hắn. Cứ như vậy, cho dù Nhan Chiêu Bạch thật sự là Thất hoàng tử lại như thế nào? Không có chứng cứ, dựa vào một vết bớt mà muốn ban đổ hắn, không có cửa đâu?
Tốt xấu hắn còn có ngọc bội năm đó bà vú lưu lại làm chứng.
"Cửu hoàng đệ càng ngày càng thích hồ nháo, chuyện này liên quan đến huyết mạch hoàng thất, đệ không thể vui đùa như vậy." Vũ Hoàng Diệp bình tĩnh cười, lắc lắc đầu, giống như chuyện này chỉ là Vũ Hoàng Mặc đùa dai, hắn căn bản không để trong lòng.
Hoàng đế lại như có chút đăm chiêu nhìn Nhan Chiêu Bạch, lại nhìn Vũ Hoàng Diệp, ngưng mi suy nghĩ sâu xa.
Vũ Hoàng Hãn mỉm cười mở miệng: "Cửu hoàng đệ nếu nói như vậy, chắc là tìm được manh mối gì, đừng thừa nước đục thả câu!"
"Vẫn là Lục hoàng huynh biết ta." Vũ Hoàng Mặc mỉm cười, nói: "Chuyện kế tiếp không cần ta nói, để cho những người khác nói có thể càng thêm rõ ràng." Nói xong, vỗ vỗ tay, cao giọng nói: "Người đâu, mang vào đi!"
Chỉ thấy một tiểu cô nương mười bốn mười năm tuổi nơm nớp lo sợ tiến vào, quỳ rạp xuống đất.
Vũ Hoàng Diệp mơ hồ có chút ấn tượng với tiểu cô nương này, hình như là nha hoàn Lý phủ, nhưng cũng không được trọng dụng, hẳn là không có khả năng biết chuyện cơ mật như vậy? Nhưng nàng tới nơi này làm gì?"
"Lặp lại lần nữa chuyện trước đó ngươi nói với bản điện hạ đi!" Vũ Hoàng Mặc nhàn nhạt nói, chính mình tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, đồng thời gật đầu với Nhan Chiêu Bạch, ý bảo hắn tùy tiện ngồi.
"Nô tỳ tên Tiểu Lục, là nha hoàn vẩy nước quét nhà ở Lý phủ, phụ trách vẩy nước quét nhà đình viện." Tiểu Lục hiển nhiên chưa từng trải qua trận thế lớn, cả người nhịn không được phát run, giọng nói cũng run theo: "Trước đó vài ngày, nô tỳ vẩy nước quét nhà có chút mệt mỏi, bởi vậy trộm lười tránh trong núi giả. Kết quả lúc này, Thất điện hạ bỗng nhiên vào Lý phủ, gặp phu nhân ở đình viện. Nô tỳ... nô tỳ nghe được Thất điện hạ nổi giận đùng đùng hỏi phu nhân, hỏi rốt cuộc hắn có phải con ruột của lão gia hay không? Đầu tiên phu nhân nói không phải, nhưng không chịu nổi Thất điện hạ truy vấn, cuối cùng thừa nhận, nói hắn không phải con của Hoàng thượng và quý phi nương nương, mà là... mà là con ruột của lão gia và phu nhân. Lão gia nói, Thất điện hạ lâu như vậy đều không tìm được, chỉ sợ đã sớm chết, cho dù Thất điện hạ giả mạo Thất điện hạ, cũng sẽ không có người phát hiện, dù sao có bớt và ngọc bội làm chứng."
Nàng nói bừa bãi, trật tự không rõ, nhưng ý trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Liễu quý phi kịch biến, đột ngột nhìn về phía Vũ Hoàng Diệp.
Vũ Hoàng Diệp cũng thực khiếp sợ hối hận, lúc ấy hắn xem qua quanh mình không có người khác, thế này mới hỏi ra miệng, thật không ngờ trong núi giả lại có một tiểu nha hoàn. Thật sự là hắn nghe xong lời Triển Trung nói, trong lòng quá mức khiếp sợ, một lòng muốn tìm kiếm đáp án, không cẩn thận như bình thường, không nghĩ tới sơ sẩy một chút, thế nhưng chú thành đại sai.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Liễu quý phi hoài nghi, Vũ Hoàng Diệp lập tức trấn tĩnh, vội nói: "Mẫu phi, tuyệt đối không có việc này! Nhi thần xác thực đến Lý phủ, đó là bởi vì Lý thị lang vào đại lao, nhi thần lo lắng Lý phu nhân, cho nên đến thăm hỏi, nhưng không có nói như vậy. Mẫu phi ngẫm lại, nếu tiểu nha hoàn nói là thật sự, làm sao nhi thần có thể rõ như ban ngày nói lên đề tài này? Hẳn nên tìm chỗ thực bí ẩn mới đúng? Làm sao có thể bị một tiểu nha hoàn nghe được?"
Hắn cưỡi ngựa đi Lý phủ, một đường vẫn không che lấp, chỉ sợ người nhìn thấy không ít, chuyện này không thể nói dối, nếu không bị vạch trần, tình hình càng thêm bất lợi cho hắn.
"Nô tỳ không nói dối, nô tỳ nói là thật sự!" Tiểu Lục vội vàng nói: "Nô tỳ thật sự nghe được Thất điện hạ và phu nhân nói như vậy!"
Vũ Hoàng Diệp lời nói khẩn thiết: "Phụ hoàng, mẫu phi, tuyệt đối không có việc này! Cửu hoàng đệ tìm người không hiểu ra sao có vết bớt, lại tùy tiện tìm một tiểu nha hoàn Lý phủ, muốn vu oan thân phận nhi thần, thật sự quá đáng! Xin phụ hoàng và mẫu phi phán đoán sáng suốt, nghiêm trị Cửu hoàng đệ, trả sự trong sạch cho nhi thần."
Hoàng đế vẫn như cũ là vẻ mặt như có chút đăm chiêu, cũng không trả lời.
Mà Liễu quý phi nhìn Nhan Chiêu Bạch, lại nhìn Vũ Hoàng Diệp, trong ánh mắt đã dẫn theo vài phần nghi ngờ. Cho dù nàng biết rõ Vũ Hoàng Mặc muốn trả thù nàng, người hắn mang tới không thể tin tưởng, nhất định là lừa nàng, muốn ly gián tình cảm mẹ con các nàng, nhưng mà —— vết bớt trên người Nhan Chiêu Bạch lại giống như một cây gai, đâm thật sâu vào lòng nàng.
"Nếu tiểu nha hoàn này không thể chứng minh gì, vậy lời khai của Lý phu nhân hẳn là thực tin cậy có phải không?" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói: "Lý Công tử, hay là mời Lý phu nhân đến đối chất với tiểu nha hoàn này, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trong lòng Vũ Hoàng Diệp mừng thầm, vội nói: "Được!"
Nếu mẫu thân đến đây, khẳng định sẽ đứng về phe hắn, tuyệt đối sẽ không giúp Vũ Hoàng Mặc.
Vũ Hoàng Mặc chỉ nhàn nhạt cười cười, lại vỗ tay, nói: "Mời Lý phu nhân vào đi!"
Sau đó mành được nhấc lên, Lý phu nhân chậm rãi đi vào. Bà mặc một thân quần áo thường màu xanh, tóc được búi chỉn chu, trang phục không thể soi mói, nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần tơ máu, vẻ mặt bi ai mang theo một tia tuyệt vọng.
Bà vốn im lặng đi đến, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp, lại đột nhiên thay đổi vẻ mặt, đột ngột nhào lên, cảm xúc kích động cắn xé Vũ Hoàng Diệp, khóc hô: "Ta tạo cái gì nghiệt? Làm sao có thể sinh một súc sinh vong ân phụ nghĩa như ngươi chứ? Phụ thân ngươi vì giúp ngươi, nhận hết tội lên người chính mình, ngươi không hồi báo thì thôi đi, lại còn xuống tay độc ác? Muốn an an ổn ổn làm Thất điện hạ của ngươi, ngươi nằm mơ, cho dù ta chết cũng sẽ không cho ngươi như nguyện!"
Vũ Hoàng Diệp không hiểu ra sao, đang muốn nói chuyện, lại bị Vũ Hoàng Mặc đánh gãy.
"Lý phu nhân, nợ của bà chờ một chút lại tính, trước tiên kể rõ chuyện hai mươi năm trước đi!" Vũ Hoàng Mặc đề cao giọng nói.
Lý phu nhân như mất đi khí lực cả người, ngã ngồi dưới đất, lại ôm mặt khóc lớn, bi ai nói: "Chuyện tới nay, con gái của ta, trượng phu của ta đều không còn, đời này ta cũng không còn gì trông cậy vào, dù sao đã như thế này, không bằng đơn giản nói rành mạch mọi chuyện. Nhưng mà, người trước mắt căn bản không phải là Thất điện hạ Vũ Hoàng Diệp, hắn là Lý Minh Hạo con ruột của ta, là đứa nhỏ hai mươi năm trước ta sinh ra ở một khách điếm của kinh thành!"
"Hài tử của ta căn bản không chết non, trượng phu ta cũng không từ bên ngoài nhặt đứa trẻ nào trở về, chỉ là lúc chúng ta sắp về Tĩnh Châu, thấy được dán hoàng bảng muốn tìm Thất điện hạ, trượng phu ta lúc ấy như có chút đăm chiêu. Sau khi trở về, ông ấy vẫn luôn hỏi thăm tình huống của Thất điện hạ, đột nhiên có một ngày, ông ấy nói với ta, có thể làm cho con của chúng ta thế thân Thất điện hạ, vì thế diệt khẩu toàn bộ phó tỳ lúc trước theo tới kinh thành, thả ra tiếng gió, nói Hạo nhi không phải con ruột của vợ chồng chúng ta, mà là nhặt về nuôi. Sau đó, Hạo nhi tới kinh thành...."
Lý phu nhân nói xong, thất thanh khóc lên.
Vũ Hoàng Diệp trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Lý phu nhân lại ở sau lưng đâm hắn một đao, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Ngươi nói hắn là Lý Minh Hạo, là hài tử của ngươi, vì sao trên lưng hắn sẽ có vết bớt, lại vì sao có ngọc bội bà vú để lại?" Hoàng đế trầm tư hỏi, tuy vẻ mặt xem như bình tĩnh, nhưng trong giọng nói mơ hồ để lộ một chút lửa giận.
Nếu tất cả đều là thật sự, vậy tất cả mọi người đều bị Lý Thụ Kiệt lừa gạt!
Thậm chí, ông còn từng có ý niệm lập Vũ Hoàng Diệp làm thái tử, nếu thật sự bị Lý Thụ Kiệt thực hiện được, chẳng phải thiên hạ này đều phải tặng cho Lý gia sao? Thật sự là làm càn!
Lý phu nhân bụm mặt khóc nói: "Ta không biết, ta thật sự không biết, Hạo nhi của ta sinh ra không có bớt, không biết trượng phu ta như thế nào làm ra, ta cũng không biết ngọc bội kia là như thế nào lấy được, trượng phu ta không nói cho ta biết."
Hoàng đế bình tĩnh nói: "Người đâu, mang Lý Thụ Kiệt đến đây!"
Trong chốc lát, Lý Thụ Kiệt bị đưa đến. Mặc áo tù nhân, chầm chậm vào trong điện, cảm thấy bầu không khí không đúng, gian nan quỳ xuống, hành lễ với mọi người, còn chưa rõ chuyện gì, Lý phu nhân liền khóc nói: "Đều tại ông! Đều tại ông! Nếu không phải ông nổi lòng tham, muốn bắt hài tử của ta thế thân Thất điện hạ, chuyện cũng sẽ không đến tình trạng bây giờ? Ông thay hắn gánh chịu tất cả tội danh, chẳng những hắn không cảm kích, không nghĩ biện pháp cứu ông, mà còn muốn giết chúng ta diệt khẩu, an an ổn ổn làm Thất điện hạ của hắn! Súc sinh vong ân phụ nghĩa, cho dù có ngày thật sự đăng đại bảo, ông cho là hắn sẽ nhớ nhung chúng ta cha mẹ ruột sao? Ông tính toán sai tồi!"
Nói xong, khóc rống không ngừng.
Nghe được lời Lý phu nhân nói, Lý Thụ Kiệt đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát: "Câm miệng, bà đang nói bậy bạ gì đó?"
"Mẫu thân, ngài đang nói gì? Cái gì giết người diệt khẩu? Cái gì vong ân phụ nghĩa? Con không có!" Vũ Hoàng Diệp rốt cuộc nhận thấy được vấn đề ở nơi nào, vội vàng biện giải.
Mà tiếng "mẫu thân" này nghe vào tai Liễu quý phi, chỉ cảm thấy giống như có thanh chủy thủ, hung hăng đâm vào trái tim nàng. Vốn chỉ có ba phần hoài nghi, nay đã biến thành năm phần!
"Lúc này Lý thị lang quát bảo ngưng lại cũng không còn kịp rồi, mới vừa rồi Lý phu nhân đã nói rõ ràng chuyện năm xưa, bà ấy đã thừa nhận, Lý Minh Hạo căn bản không phải Thất hoàng huynh của ta, mà là con ruột của ngươi và Lý phu nhân!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên cười nói, dù sao Lý phu nhân đều đã khai, cho dù hiện tại làm lộ, cũng không có gì đáng ngại.
Nghe được Lý phu nhân và Vũ Hoàng Diệp nói, Lý Thụ Kiệt chỉ biết, hai người này khẳng định bị ám toán.
Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, cho dù như thế nào, hắn đều phải bảo trụ Hạo nhi! Lý Thụ Kiệt tâm niệm thay đổi thật nhanh, quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, quý phi nương nương, lời chuyết kinh xem như tình hình thực tế, nhưng cũng không phải thực sự. Năm đó, chuyết kinh sinh con xong, bởi vì nguyên khí hao tổn quá nhiều, cho nên hôn mê. Mà không bao lâu con cũng chết non, trong lòng tội thần bi thống, đi ra ngoài dạo, cơ duyên xảo hợp nhặt được Thất điện hạ. Vì không cho chuyết kinh thương tâm, tội thần liền giấu giếm chuyện con chết non, chỉ nói Thất điện hạ chính là con do chuyết kinh sinh, bởi vậy chuyết kinh cũng không biết tình hình thực tế, xin Hoàng thượng và quý phi nương nương minh giám!"
Ông ta không biết, lý do thoái thác này đến tột cùng có thể cứu lại tất cả hay không, nhưng chỉ cần Liễu quý phi có một chút hoài nghi, vẫn coi trọng Thất điện hạ, hơn nữa Hạo nhi và nàng có tình cảm mẹ con ba năm, chuyện còn có đường xoay chuyển.
"Lý thị lang thật sự là cái lưỡi không xương, đến lúc này còn có thể nói dối, ta không thể không bội phục!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên cười nói: "Nhưng mà cũng may bản điện hạ chuẩn bị đầy đủ, nếu không nói không chừng thật bị ngươi lừa dối. Người đâu, đưa Triển Trung lên!"
Đợi cho Triển Trung bị mang vào, Vũ Hoàng Mặc cười hỏi: "Lý thị lang, ngươi có nhận ra ông ấy không?"
Lý Thụ Kiệt có chút nghi hoặc quay đầu nhìn lại, cẩn thận đánh giá Triển Trung, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt kịch biến.
Liễu quý phi rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn khàn hoàn toàn không giống ngày thường kiều mỵ uyển chuyển: "Ngươi tên Triển Trung sao? Ngươi biết Lý Thụ Kiệt?"
"Hồi nương nương, thảo dân đúng là tên Triển Trung, hai mươi năm trước, tiểu nhân ở kinh thành mở một khách điếm, lúc ấy Lý lão gia mang theo phu nhân, từ Tĩnh Châu vào kinh thành, chính là trọ ở khách điếm của thảo dân. Phu nhân hắn sinh sản, vẫn là thảo dân hỗ trợ tìm bà mụ!" Triển Trung vội vàng đáp: "Sau đó thảo dân bởi vì một số việc muốn xử lý, bán khách điếm ở kinh thành, trở lại quê cũ. Mãi đến ba năm trước đưa con gái xuất giá, mới về lại kinh thành. Lần này là vì con gái sinh con, cho nên đến thăm hỏi, vừa vặn gặp Lý Công tử. Bởi vì hai người vô cùng giống nhau, thảo dân vừa nhìn liền nhận ra, tiến lên chào hỏi, kể lại tình hình hai mươi năm trước khi Lý Công tử sinh ra. Không nghĩ tới đêm đó có người lẻn vào chỗ ở của thảo dân, muốn giết thảo dân diệt khẩu, cũng may Cửu điện hạ đúng lúc đuổi tới, thảo dân mới có thể may mắn thoát khỏi!"
Cứ như vậy, chuyện vô cùng rõ ràng.
Nếu không phải thân thế Lý Minh Hạo thật sự có vấn đề, vì sao Triển Trung chẳng qua chỉ nói chút chuyện khi hắn sinh ra, liền đưa tới họa sát thân?
Lý Thụ Kiệt nghe, thầm mắng Lý Minh Hạo và phu nhân thiếu kiên nhẫn, tùy tiện ra tay, để người bắt nhược điểm.
Vũ Hoàng Mặc nhìn Lý Thụ Kiệt, hỏi: "Như vậy Triển Trung, bản điện hạ hỏi ngươi, năm đó Lý lão gia trọ ở khách điếm của ngươi, con trai hắn có chết non hay không? Sau đó có nhặt đửa trẻ nào về hay không?"
Triển Trung thực khẳng định nói: "Tuyệt đối không có việc này! Năm đó từ khi mới đến kinh thành tới khi rời kinh, Lý lão gia đều trọ ở khách điếm của thảo dân, con trai mới sinh của ông ta rất khỏe mạnh, ông ta cũng không nhặt đứa trẻ nào trở về! Lúc ấy thê tử của thảo dân cũng ở khách điếm, bà ấy cũng có thể làm chứng."
Lý Thụ Kiệt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Lúc trước ông ta cũng từng lo lắng chuyện sẽ bị vạch trần, bởi vậy không dám lập tức giả mạo, mà lựa chọn mười bảy năm sau, nghĩ chuyện đã qua lâu như vậy, cho dù gặp được người của khách điếm lúc trước, cũng không nhất định có thể nhớ rõ. Rồi sau đó vào kinh, phát hiện khách điếm kia đã sớm đóng cửa, bán cho người khác, ông chủ đã trở về quê cũ. Lúc ấy ông ta còn cảm thấy là ông trời giúp đỡ. Không nghĩ tới... đi một vòng lớn, cuối cùng thế nhưng vẫn gặp mặt.
Hơn nữa ông chủ này cố tình nhớ rõ ông ta, cũng nhớ rõ chuyện đứa nhỏ lúc trước.
Cộng thêm trước đó phu nhân khai hết, còn có tiểu nha hoàn Tiểu Lục làm chứng, chuyện này đã không thể vãn hồi. Có lẽ, đây là trời muốn ông ta chết!
"Không cần hỏi lại, tội thần nhận tội là được!" Lý Thụ Kiệt đột nhiên như già đi mười tuổi, ngay cả lưng cũng còng xuống, rốt cuộc không thể thẳng lên.
Hai mươi năm trước a...
Năm đó ông ta còn là một quan thất phẩm nho nhỏ, ngẫu nhiên có cơ hội, mang theo thê tử đang mang thai vào kinh thành, ở tại một khách điếm địa phương. Thê tử sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta thực vui sướng, nhưng nhìn kinh thành đầy quan lớn quý tộc, trong lòng ông ta tràn ngập hướng tới, bất đắc dĩ một không có tiền tài, hai không có núi dựa, muốn đi lên trên quả thực khó hơn lên trời. Nghĩ đến đây, ông ta lại cảm thấy tâm tình tích tụ.
Ngày nào đó, ông ta đang tản bộ bên ngoài, đột nhiên xảy ra Trữ vương phản loạn.
Ông ta tránh trong một đống cỏ khô, nhìn vô số binh lính đeo đao mang kiếm lui tới, nhìn ngã tư đường máu chảy thành sông, tim bang bang loạn nhảy, e sợ chính mình sẽ chết. Ông ta luôn không nhúc nhích tránh trong đống cỏ khô, không biết qua bao lâu, bên ngoài hình như bình tĩnh, ông ta lén lút đi ra, muốn về khách điếm. Nhưng mới đi đến một nửa, liền nhìn thấy một nữ nhân cả người đầy máu ôm một tã lót.
Nữ nhân kia đã hấp hối, mắt thấy không sống nổi, nhìn thấy ông ta, trong đôi mắt đột nhiên sáng lên, giao tã lót trong lòng cho ông ta, lại lấy ra ngọc bội trên người đặt trong tay ông ta, gian nan muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói đã qua đời.
Lý Thụ Kiệt ôm đứa nhỏ kia, có chút khó xử, tuy Trữ vương làm phản, tạm thời Trữ vương chiếm thượng phong, nhưng tình hình cũng không tốt, lại bị một tướng quân tên là Bùi Chư Thành đánh lui, mà khi đó, đúng là lúc hai bên giằng co chém giết.
Quần áo trang sức của nữ nhân đã chết không tầm thường, khối ngọc bội lại trân quý, chỉ sợ lai lịch đứa trẻ này bất phàm. Chỉ không biết đến tột cùng là bên phản loạn hay là bên Hoàng thượng; nếu bên phản loạn, lỡ như ông ta ôm đứa trẻ đi bị định tội danh cấu kết phản tặc, vậy rất không tốt; cho dù là bên triều đình, nay phản phỉ còn chưa hoàn toàn tiêu diệt, nói không chừng là đang tìm đứa trẻ này, ông ôm đi, nếu đụng vào phản phỉ, chỉ còn con đường chết.
Ông ta vừa mới vừa được con trai, không muốn chết sớm.
Bởi vậy, lo lắng một lát, Lý Thụ Kiệt vẫn vứt bỏ đứa trẻ. Nhưng để lại tâm nhãn, cầm khối ngọc bội, dù sao không giống đứa trẻ, ngọc bội dễ che giấu hơn. Cũng là lúc đó, trong lúc vô ý ông ta nhìn thấy trên lưng đứa bé gần bả vai có vết bớt màu đỏ hình quả lê.
Sau đó ông ta và thê tử đều tránh ở khách điếm, mãi đến khi phản loạn hoàn toàn bị bình định, Hoàng đế hồi cung.
Sau đó, kinh thành dán hoàng bảng, tìm kiếm Thất điện hạ, Lý Thụ Kiệt thế này mới hoài nghi, đứa trẻ lúc trước chính mình tiếp nhận rất có khả năng là Thất điện hạ, không khỏi ảo não dị thường. Nếu lúc ấy lá gan ông ta lớn chút, ôm đứa nhỏ đi giấu, lúc này liền lập công lớn, có thể trực tiếp leo lên hoàng thất, còn sầu không có tiền đồ sao? Đáng tiếc, ông ta đi đến chỗ lúc trước vứt bỏ đứa nhỏ, lại không tìm được tung tích đứa trẻ.
Mang theo tiếc nuối như vậy, ông ta về Tĩnh Châu.
Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình, ông ta vẫn chú ý tình huống của Thất điện hạ, biết được vẫn luôn không tìm được Thất điện hạ, thực khả năng đã bị ngộ hại, càng thổn thức không thôi, vì lúc trước bỏ lỡ cơ hội mà hối hận. Mãi đến buổi tối ngày nào đó, ông ta bỗng nhiên ý nghĩ chợt loé, đến bây giờ Thất điện hạ còn không tìm được, nói không chừng đã bị ngộ hại, nhưng vẫn không tìm được thi thể. Nếu như vậy, vì sao ông ta không thể làm ra một Thất điện hạ giả? Lúc trước ông ta từng nhìn thấy vết bớt trên lưng Thất điện hạ, lại có ngọc bội nữ nhân kia lưu lại, muốn giả mạo Thất điện hạ cũng không khó.
Vì thế, ông ta nghĩ biện pháp bí ẩn làm ra đồng dạng vết bớt trên lưng Lý Minh Hạo, sau đó giết người làm bớt diệt khẩu, ngay sau đó, lại diệt khẩu toàn bộ phó tỳ hộ tống bọn họ vào kinh, biết quá trình Lý Minh Hạo sinh ra. Nhưng lúc ấy Diệp thị đương quyền, Ngũ điện hạ Vũ Hoàng Triết nổi bật chính thịnh, Lý Thụ Kiệt không dám trực tiếp đẩy Lý Minh Hạo đi, huống chi, nếu là giả mạo, tự nhiên thời gian càng lâu càng không tốt kiểm chứng thật giả, vẫn nên chờ một chút, đợi cơ hội thích hợp lại đưa Hạo nhi vào kinh thành, nghĩ biện pháp tiếp cận Liễu thị, vạch trần thân thế hắn.
Để tiếp cận Liễu thị, ông ta hỏi thăm biết Liễu lão phu nhân thích nhất tranh chữ của Mẫn Triều An, liền trăm phương nghìn kế chiếm đoạt Thọ Xuân đồ làm chuẩn bị.
Chờ mãi, chờ đến lúc Lý Minh Hạo mười bảy tuổi.
Lúc ấy địa vị của Cửu điện hạ và Vũ Hoàng Triết ngang nhau, tuy còn có chút nguy hiểm, nhưng Lý Thụ Kiệt cho rằng, đây là thời cơ tốt nhất đưa Hạo nhi vào kinh, nếu không, đợi cho đại cục đã định, cho dù Hạo nhi trở thành Thất hoàng tử, cũng sẽ không có quá lớn biến hóa.
Mà chuyện kế tiếp, mọi người đều biết.
Một phen lời khai khiến tất cả mọi người đang ngồi cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Lý Thụ Kiệt khổ tâm chuẩn bị kỹ mười bảy năm, làm cho con ruột chính mình giả mạo Thất điện hạ, tính tình ẩn nhẫn, mưu hoa tinh vi, lá gan to lớn, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng, cũng khó trách ông ta có thể thành công lừa dối qua cửa, làm cho Lý Minh Hạo chiếm vị trí Thất điện hạ hơn ba năm, không có bất luận kẻ nào hoài nghi. Nếu không phải Cửu điện hạ nhạy bén, lại vừa vặn được tiểu nha hoàn mật báo, trùng hợp cứu Triển Trung, chỉ sợ tất cả mọi người cũng bị lừa chẳng hay biết gì cả đời!
Nghe xong tất cả, Vũ Hoàng Diệp, không, phải nói là Lý Minh Hạo, xụi lơ ngồi trên ghế.
Tất cả đều xong rồi! Ngay cả phụ thân đều thừa nhận, hắn không còn đường xoay người. Nhưng mà, đột nhiên hắn lại cảm thấy thực không cam lòng, chạy về phía Liễu quý phi, khóc nói: "Mẫu phi, chuyện này nhi thần cũng không biết, nhi thần cũng chẳng hay biết gì, nhi thần thực nghĩ chính mình là con ruột của ngài, nhi thần chỉ vô tình mạo nhận Thất điện hạ thôi, mẫu phi! Tốt xấu gì chúng ta cũng có ba năm tình cảm mẹ con, mẫu phi minh giám! Thật sự con không biết gì cả!"
Lý Minh Hạo nói xong, vẻ mặt đau đớn, khóc hu hu.
Vũ Hoàng Mặc lẳng lặng nhìn, trong lòng âm thầm cười lạnh, cho dù mẹ con ba năm, Lý Minh Hạo cũng không hiểu biết Liễu quý phi chút nào!
Liễu quý phi đối tốt với Lý Minh Hạo, hoàn toàn là vì nghĩ hắn là con ruột chính mình thất lạc mười bảy năm, mới móc tim đào phổi yêu thương hắn, hiện tại biết Lý Minh Hạo căn bản chỉ là giả mạo, thậm chí phụ thân Lý Minh Hạo, Lý Thụ Kiệt còn từng vứt bỏ Thất hoàng tử chân chính, làm hại Thất hoàng tử hành tung không rõ, chỉ sợ trong lòng đã sớm tràn ngập hận ý với Lý Minh Hạo, làm sao có thể cầu tình vì hắn?
Càng xuẩn hơn là, Lý Minh Hạo còn đề ra ba năm tình cảm.
Với tính tình Liễu quý phi, chỉ sợ hắn càng nhắc tới, Liễu quý phi sẽ càng tức giận, bởi vì hắn đang nhắc nhở nàng, ba năm qua, nàng yêu thương con của hung thủ hại chết con nàng như con ruột, vì hắn dốc hết tất cả. Như vậy châm chọc, làm sao Liễu quý phi có thể chấp nhận? Lý Minh Hạo càng nhắc tới, Liễu quý phi chỉ càng tức giận mà thôi.
Liễu quý phi từ ái, cho tới bây giờ chính là bởi vì ba chữ "Vũ Hoàng Diệp", khi Lý Minh Hạo là Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi có thể biến thành mẹ hiền sủng ái hắn nhất trên đời này. Nhưng, một khi Lý Minh Hạo không còn là Vũ Hoàng Diệp, tất cả tình cảm mẹ con, tất cả yêu thương toàn bộ dừng ở đây, hai người lập tức liền biến thành người xa lạ, thậm chí, kẻ thù.
Điểm này, từ ba năm trước Vũ Hoàng Mặc liền hoàn toàn lĩnh giáo!
Quả nhiên, Liễu quý phi căn bản không bị tác động, ngược lại hung hăng cho hắn một cái tát, tức giận quát: "Ngươi còn có mặt mũi kêu bản cung là mẫu phi? Ba năm này, bản cung bị cha con các ngươi đùa bỡn trong lòng bày tay, xem con của kẻ thù giết con như con ruột mà yêu thương, bản cung thật sự là mắt mù!" Nói xong, khóc lên như tim bị đao cắt.
Nhưng rất nhanh, nàng nghĩ đến Nhan Chiêu Bạch, đột ngột nhào qua, nói: "Con cũng có bớt, con mới là Diệp nhi của ta, có phải không?"
Vẻ mặt lại hiện lên từ ái, trong đôi mắt tràn ngập hy vọng, so sánh với Liễu quý phi lúc trước ở Bạch Y am bức bách Nhan Chiêu Bạch, hoàn toàn là hai khuôn mặt.
Nhìn Liễu quý phi như vậy, Nhan Chiêu Bạch đột nhiên rất muốn cười.
Khi Lý Minh Hạo là Vũ Hoàng Diệp, nàng có thể vì Lý Minh Hạo, không chút do dự bức bách hắn, gần như bức hắn và Minh Nguyệt đến đường cùng, nếu không phải Cửu điện hạ cứu giúp, chỉ sợ nay hai người cũng không còn trên đời. Mà hiện tại, phát hiện hắn có thể là Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi lại bày ra sắc mặt như vậy, giống như cho tới bây giờ giữa bọn họ đều chưa từng tồn tại xung đột, chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là một đôi mẹ con thất lạc hai mươi năm, nay vừa nặng gặp lại nhau!
Ba chữ “Vũ Hoàng Diệp” giống như bùa chú, trong tay ai, Liễu quý phi sẽ thể hiện tình cảm mẹ con từ ái với người đó.
Mẫu thân như vậy, từ ái như vậy, hắn thật sự tiêu thụ không nổi.
Huống chi.... lúc hắn rời đi kinh thành, ăn đói mặc rách, lang bạc kỳ hồ; lúc hắn một lần lại một lần bị người bỏ lại, cô linh linh lưu lạc chung quanh, lúc hắn nằm ngang bên đường, bị tuyết lớn trắng xoá vây quanh, gần như đông chết.... Hắn sớm đã ma diệt tất cả tưởng tượng đối với cha mẹ người thân, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng, mãi đến khi được Minh Nguyệt cứu.
Ngày đó xe ngựa của Minh Nguyệt là cứu rỗi cả đời hắn.
Mà Minh Nguyệt cười rộ lên không nhiễm bụi trần, là giấc mộng lớn nhất cả đời hắn.
Mà người trước mắt lại từng bức bách Minh Nguyệt làm thiếp cho kẻ mà nàng gọi là "con", còn muốn thông qua Minh Nguyệt bắt ép hắn. Đời này hắn cũng không thể tha thứ nàng!
Vì thế, Nhan Chiêu Bạch bình tĩnh rút tay về, bình tĩnh nói: "Ta không biết."
"Ngươi không biết, đây là ý gì?" Liễu quý phi ngẩn ra.
"Chuyện trước đó, ta cũng không nhớ rõ, ta cũng không biết ta có phải Vũ Hoàng Diệp hay không. Quý phi nương nương tốt nhất đừng nhận sai người, miễn cho đến lúc đó lại nói ta mạo nhận Thất điện hạ tôn quý của ngài, ta thừa nhận không nổi!" Nhan Chiêu Bạch thản nhiên nói. Lúc này, hắn hoàn toàn hiểu được lần đó, Vũ Hoàng Mặc nói với hắn, đời này chuyện may mắn nhất của hắn chính là quen biết Bùi tứ tiểu thư, chính là Minh Nguyệt và Bùi tứ tiểu thư là bạn bè, những lời này có ý gì.
Có lẽ, ban đầu Cửu điện hạ tính để hắn chết đi? Bị Liễu quý phi bức bách mà chết.
Hắn cũng biết một chút ân oán giữa Cửu điện hạ và Liễu quý phi, Liễu quý phi làm cho Cửu điện hạ mất đi mẹ ruột, Cửu điện hạ đại khái cũng muốn làm cho Liễu quý phi nếm thử đau đớn mất con ruột? Hơn nữa là trong lúc vô ý tự tay bức bách con ruột của chính mình vào đường chết. Mà mưu tính của Cửu điện hạ vốn có thể thành công, thậm chí không cần phải làm gì, chỉ cần trơ mắt nhìn Liễu quý phi từng bước ép sát là được, đến cuối cùng, hắn không đường có thể đi, chỉ có thể cùng chết với Minh Nguyệt.
Nhưng cuối cùng, Cửu điện hạ vẫn mềm lòng, bởi vì Minh Nguyệt và Bùi tứ tiểu thư là bạn bè.
Bởi vì Cửu điện hạ yêu Bùi tứ tiểu thư tận xương, không muốn Bùi Nguyên Ca thương tâm vì Minh Nguyệt, cho nên mới có thể ra tay.
Mà hiện tại, Cửu điện hạ cố ý dẫn hắn đến, cố ý triển lộ bớt của hắn cho Liễu quý phi xem, đơn giản là muốn trả thù, muốn làm cho Liễu quý phi nhìn thấy hắn hận nàng. Một khi đã như vậy, hắn đơn giản thành toàn Cửu điện hạ. Dù sao, hắn vốn hận Liễu quý phi, không có khả năng tha thứ nàng, hơn nữa, bản thân có phải Vũ Hoàng Diệp hay không cũng hoàn toàn không quan trọng, bởi vì hiện tại Minh Nguyệt đã có thân phận mới, không còn là muội muội của hắn, giữa bọn họ hoàn toàn không còn cách trở.
Cho nên, Nhan Chiêu Bạch hoàn toàn dựa theo tâm ý Vũ Hoàng Mặc làm việc.
Liễu quý phi nao nao, đúng vậy, chỉ có bớt, cũng chưa chắc có thể chứng minh hắn là Diệp nhi, nàng đã nhận sai một lần, không thể lại nhận sai lần thứ hai. Nhưng mà.... Nhưng mà... tìm được rồi lại mất, rõ ràng ở trước mắt, lại chỉ là bề ngoài, dày vò loại này bức bách Liễu quý phi gần như nổi điên. Đột nhiên, nàng như bắt được cây cỏ cứu mạng, xoay người giữ chặt Vũ Hoàng Mặc, vội vàng nói: "Mặc nhi, ngươi biết, đúng hay không? Ngươi nhất định có chứng cứ có thể chứng minh hắn là Diệp nhi, cho nên ngươi mới dẫn hắn đến đây, đúng hay không?"
"Không, ta không có chứng cứ!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo ý lạnh.
Liễu quý phi bị đáp án của hắn làm cho gần như nổi điên: "Làm sao ngươi lại không có chứng cứ? Nếu không phải có căn cứ chính xác, làm sao ngươi có thể đưa hắn đến đây?"
"Ta sớm nói, ta mang Nhan công tử đến chính là bởi vì phát hiện trên lưng hắn có đồng dạng bớt, cảm thấy rất thú vị mà thôi. Về phần rốt cuộc hắn có phải Thất hoàng huynh hay không, ta cũng không biết, đám ăn mày năm xưa sống cùng Nhan công tử cũng đã sớm tìm không thấy, căn bản không thể kiểm chứng làm sao bọn họ nhặt được hắn. Về phần vết bớt trên lưng hắn, có lẽ hắn là Thất hoàng huynh, cũng có lẽ không phải, đây chỉ là trùng hợp!" Vũ Hoàng Mặc nhướng vai, khóe miệng cong lên: "Dù sao chuyện đã qua lâu như vậy, ta cũng không có cách nào."
"Làm sao ngươi lại không có cách nào? Làm sao ngươi lại tra không ra?" Liễu quý phi hoàn toàn không thể chấp nhận đáp án này.
Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại như xa tận chân trời, vĩnh viễn đều không thể với tới. Vũ Hoàng Diệp vốn chính là chấp niệm sâu nhất trong nội tâm Liễu quý phi, thật vất vả tìm được Lý Minh Hạo, yêu thương ba năm, hiện tại lại phát hiện hắn căn bản chỉ là giả mạo, mà Vũ Hoàng Diệp chân chính hình như là Nhan Chiêu Bạch, lại hình như không phải.... Cho dù Liễu quý phi khôn khéo có khả năng cỡ nào, cũng không thể nhận đả kích như vậy.
Vũ Hoàng Mặc vẫn cười như cũ: "Thật là kỳ quái, vì sao ta phải tra được? Bởi vì bà giết mẹ ruột của ta, cho nên ta phải thay bà tìm được con của bà sao? Liễu quý phi, bà sẽ không ngây thơ như vậy chứ? Nhưng mà, cho dù Nhan công tử thật sự là Vũ Hoàng Diệp, bà cũng sẽ không được nhận con, bởi vì hắn hận bà thấu xương, bởi vì bà bức bách muội muội hắn âu yếm làm thiếp cho người khác, đẩy hắn vào tuyệt cảnh, hắn.... vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ bà!"
Liễu quý phi ngẩn ra, lui hai ba bước, liều mạng lắc đầu: "Sẽ không, ta yêu thương Diệp nhi như vậy, làm sao hắn có thể không tha thứ ta? Sao hắn lại hận ta? Ta không tin! Ngươi gạt ta, Vũ Hoàng Mặc, ngươi cố ý gạt ta, hắn căn bản không phải Diệp nhi, không phải!"
"Đương nhiên, cũng có khả năng hắn không phải, cho nên, bà chậm rãi tìm đi thôi! Có lẽ có một ngày, bà sẽ tìm được một người trên lưng cũng có đồng dạng bớt, nói không chừng còn có thể kính yêu bà có thêm!" Vũ Hoàng Mặc đùa cợt nói: "Rốt cuộc phải, hay là không phải, chính bà từ từ nghĩ, chậm rãi lựa chọn đi!"
Phải, hay là không phải?
Phải, Diệp nhi của nàng hận nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ nàng!
Không phải, vậy Diệp nhi của nàng lại ở nơi nào? Nàng phải tìm như thế nào? Nàng có thể tìm được hay không? Diệp nhi của nàng, có phải còn sống trên đời này hay không?
Cho dù là khả năng nào, đều là tra tấn Liễu quý phi.
Hai ý niệm trong đầu lặp lại, lần lượt thay đổi, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, rốt cuộc, Liễu quý phi không thể kiềm được, hai tay ôm đầu, hét thảm một tiếng: "A —— "
Vũ Hoàng Mặc hờ hững nhìn, bỗng nhiên xoay người, không để ý tới bất luận kẻ nào ở đây, cứ như vậy rời đi.
Vũ Hoàng Hãn lo lắng Hoàng đế sẽ tức giận, đứng dậy giải thích: "Phụ hoàng, Cửu hoàng đệ chính là nhớ tới mẹ ruột, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, hắn không phải cố ý chậm trễ phụ hoàng, xin phụ hoàng đừng phiền lòng." Hắn biết hôm nay Vũ Hoàng Mặc mở tiệc là muốn chấm dứt chuyện này, nhưng thật không ngờ Vũ Hoàng Mặc sẽ bừa bãi như vậy, ngay cả đắc tội Hoàng đế cũng không để ý, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.
Hoàng đế vẫy vẫy tay, nói: "Không cần nói, trẫm hiểu được." xong, cũng đứng dậy rời đi.
Có lẽ Hoàng đế có thể hiểu biết một chút tâm tư Vũ Hoàng Mặc, hắn làm như vậy tất nhiên là vì báo thù cho Vương mỹ nhân, nhưng có lẽ cũng là một loại tỏ thái độ, cho thấy hắn không có dã tâm, có lẽ hắn cố ý chọc giận ông, làm cho ông có ấn tượng không tốt với Vũ Hoàng Mặc, tranh thủ cho Vũ Hoàng Hãn càng lớn.... Nhưng cho dù là thế nào, Hoàng đế đều không cảm thấy tức giận, càng không để bụng.
Rời đi cung điện không bao lâu, Hoàng đế thấy được Vũ Hoàng Mặc ngẩng đầu nhìn trời.
Tường vàng ngói đỏ, vẻ mặt hắn như lạnh lùng, lại như cô đơn.
Có lẽ, giống tâm tình ông sau khi hoàn toàn trừ tận gốc Diệp thị? Trước khi báo thù, một lòng thầm nghĩ báo thù, vì thế không tiếc tất cả. Nhưng chân chính báo được thù, cho dù có khoái ý, cũng chỉ trong một lát, càng nhiều là phiền muộn và cô đơn. Cho dù ông biếm Thái hậu vào lãnh cung, cho dù ông tru di cửu tộc Diệp thị. Nhưng A Nguyên và Vĩnh Hòa vẫn không thể sống lại, Vĩnh Đức Vương phủ cũng vẫn không còn, ông vẫn là Hoàng đế cô đơn, vẫn phải ngồi trên vị trí này tiếp tục cô đơn...
"Con thật sự có bằng chứng về thân thế Lý Minh Hạo sao?" Hoàng đế không chút để ý hỏi.
Vũ Hoàng Mặc quay đầu, nhìn nhìn ông, lắc đầu: "Không có, con hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ có suy đoán mà thôi."
Triển Trung thật là ông chủ khách điếm năm đó, ba năm trước vì chuyện Lý Thụ Kiệt thiệt giả, hắn từng trăm phương nghìn kế tìm được Triển Trung, muốn vạch trần quỷ kế của Lý Thụ Kiệt giả, nhưng bị Nguyên Ca giành trước một bước, không phát huy công dụng. Nhưng, Triển Trung nhớ rõ chẳng qua là Lý Thụ Kiệt mà thôi, về phần hai mươi năm trước, con trai Lý Thụ Kiệt có chết non hay không, có nhặt đứa trẻ nào về hay không, Triển Trung căn bản không nhớ. Cho dù miễn cưỡng muốn hắn chỉ chứng, cũng thực dễ dàng bị vạch trần.
Cho nên, muốn làm cho vợ chồng Lý Thụ Kiệt cung khai, hắn phải liều đi lối tắt khác.
Lý Thụ Kiệt, Lý phu nhân, Lý Minh Hạo, trong ba người Lý Thụ Kiệt khó chơi nhất, tâm tư kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn, lá gan lớn, lại bình tĩnh, muốn từ chỗ ông ta gian lận biết sự thật gần như không có khả năng, thậm chí, ông ta còn có thể ngăn trở điều tra chân tướng. Vì thế, Vũ Hoàng Mặc làm cho Vũ Hoàng Hãn vạch trần sự thật chuyện bệnh dịch, bắt Lý Thụ Kiệt nhốt vào đại lao, lại không cho ông ta chết, nếu không vở diễn phía sau không thể tiến hành.
Kế tiếp, Vũ Hoàng Mặc ý bảo Triển Trung đi tiếp xúc Lý Minh Hạo, cố ý lừa hắn, ỷ vào Lý Minh Hạo không biết nội tình, cho nên cho dù Triển Trung vô căn cứ nói chút chuyện xưa, chỉ cần hợp tình hợp lý, Lý Minh Hạo sẽ không hoài nghi, ngược lại sinh lòng nghi ngờ chính mình thân thế.
Đã có hoài nghi, sẽ muốn chứng thực, Lý Thụ Kiệt ở đại lao, còn lại người duy nhất biết chính là Lý phu nhân.
Cho nên, sớm trước đó, Vũ Hoàng Mặc liền bày mưu đặt kế nha hoàn vẩy nước quét nhà Tiểu Lục chú ý động tĩnh Lý phủ, nghĩ biện pháp đi theo Lý Minh Hạo, nghe lén hắn và Lý phu nhân nói chuyện. Lý Thụ Kiệt trị phủ cũng xem như có thủ đoạn, rất khó thu mua nô bộc được trọng dụng, nhưng một nha hoàn vẩy nước quét nhà nho nhỏ, muốn thu mua nàng còn không phải dễ dàng.
Quả nhiên, như hắn sở liệu, Vũ Hoàng Diệp tìm Lý phu nhân hỏi sự thật.
Mà Tiểu Lục nghe lén được toàn bộ bọn họ đối thoại, hoàn toàn xác định chuyện năm xưa, sau đó lại kể cho Triển Trung. Cho nên sau đó, Triển Trung liền thuật lại sự thật nghe được từ chỗ Lý phu nhân. Bởi vì là sự thật, cho nên Lý Thụ Kiệt cũng không ngờ, Triển Trung căn bản không nhớ, chỉ tưởng Triển Trung thật sự nhớ rõ rành mạch chuyện năm đó, nhớ rõ hắn không có ôm trẻ con trở về, chỉ có thể suy sụp nhận tội.
Về phần Lý phu nhân, thiết kế nàng liền càng đơn giản.
Đêm đó, Vũ Hoàng Mặc phái người đến Lý phủ ám sát Lý phu nhân, lại cố ý làm cho Lý phu nhân cho rằng, đây là Lý Minh Hạo vì che lấp thân thế hắn mà diệt khẩu. Dù sao Lý phu nhân cũng là nữ nhân, dễ dàng xử trí theo cảm tính, vốn chính là lúc bất lực nhất, lại cho rằng con trai vì bảo trụ thân phận mà giết mình diệt khẩu, cảm xúc khó tránh khỏi dao động, lại làm cho người ta từ giữa châm ngòi hai câu, quả nhiên khơi dậy Lý phu nhân phẫn nộ, đáp ứng chỉ chứng Lý Minh Hạo.
Lời khai của bà rất quan trọng, nhưng cho dù không có cũng không sao, tác dụng lớn nhất của bà chính là nói ra chân tướng năm đó, sau đó Triển Trung lại thông qua chân tướng trá Lý Thụ Kiệt, làm cho Lý Thụ Kiệt cho rằng đã vô lực xoay người.
Cho nên, Vũ Hoàng Mặc căn bản không có căn cứ chính xác có thể chứng minh Lý Minh Hạo không phải Vũ Hoàng Diệp, chính là dựa vào suy đoán, sau đó dồn kẻ thủ vào đường cùng, dánh cỏ động rắn, lấy Triển Trung trá Lý Minh Hạo, lại lợi dụng Lý Minh Hạo trá Lý phu nhân, do đó biết được sự thật, lại làm cho Triển Trung lấy chân tướng trá Lý Thụ Kiệt, khiến cho ông ta nhận tội. Cả quá trình mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tất cả đúng như hắn dự đoán, thuận lợi tiến hành.
"Trẫm cũng đoán vậy, nếu có bằng chứng, làm gì phải cong cong vòng vòng phiền toái thế, trực tiếp làm cho Triển Trung chỉ chứng Lý Thụ Kiệt là đủ rồi!" Hoàng đế thản nhiên nói nhưng không tiếp tục chuyện này, trầm mặc một lát mới hỏi: "Con thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Lời này không đầu không đuôi, Vũ Hoàng Mặc lại gần như nháy mắt hiểu được ý của ông, gật đầu.
"Con xác định?" Hoàng đế hỏi lại lần nữa, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, trong lòng ông vẫn cảm thấy Vũ Hoàng Mặc thủ đoạn chồng chất, nhạy bén hơn người, nếu có thể thu liễm tính tình, hẳn có thể trở thành minh quân, vực dậy giang sơn Đại Hạ.
Vũ Hoàng Mặc gật đầu, nói: "Con không muốn vị trí kia, Lục hoàng huynh thực thông minh, so với con hắn càng thích hợp hơn."
Hoàng đế trầm mặc một lát, thở dài, không nói nữa. Kỳ thật... ông ngồi ở vị trí Hoàng đế này nhiều năm như vậy, so với bất luận kẻ nào càng hiểu được, làm Hoàng đế là chuyện thực vất vả. Nếu Hoàng Mặc thật sự ngồi trên vị trí này, vất vả mệt nhọc không nói, chỉ sợ Nguyên Ca cũng phải chịu rất nhiều ủy khuất, nữ nhân trong hoàng cung, không có một ai có thể hạnh phúc. Nghĩ đến đây, Hoàng đế lại cảm thấy bình thường, có lẽ như vậy cũng tốt.
"Con không sợ hắn có mới nới cũ sao?" Hoàng đế cuối cùng vẫn hỏi.
Vũ Hoàng Mặc cười nhẹ: "Ăn cơm có thể bị nghẹn chết, uống nước có thể bị sặc chết, đi đường có thể bị ngã chết.... Trên đời này, không có gì là tuyệt đối. Nhưng cũng không thể bởi vì đủ loại khả năng mà không ăn cơm, không uống nước, không đi đường... Nếu vậy, người còn sống như thế nào?" Hắn càng tin tưởng, xe đến trước núi ắt có đường, sau cơn mưa trời lại sáng.
Hơn nữa, hắn còn có Nguyên Ca, vì Nguyên Ca, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không để tình huống đi đến bước tệ nhất.
Hoàng đế lại trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Lúc trước con và Nguyên Ca kính trà, trẫm từng cho nàng một phần lễ gặp mặt, nha đầu Nguyên Ca hẳn là còn chưa xem? Trở về hai đứa mở ra nhìn xem đi!" Nói xong, quay lưng chậm rãi rời khỏi.
Vũ Hoàng Mặc nao nao, không rõ ý của Hoàng đế.
Nhưng mà, hắn cũng xác thực muốn gặp Nguyên Ca!
Hắn biết, bắt đầu từ một khắc thân phận Lý Minh Hạo bị vạch trần, hắn trả thù cũng đã đạt tới, cho dù Nhan Chiêu Bạch có phải Vũ Hoàng Diệp hay không đều là đường cùng với Liễu quý phi, hơn nữa, có vết xe đổ Lý Minh Hạo, chỉ bằng vết bớt rất khó chứng minh rõ ràng thân phận Nhan Chiêu Bạch, mà không có con trai nối dõi, Liễu quý phi và Liễu thị vốn không có dựa vào, cho dù bọn họ ép buộc như thế nào đều là uổng phí khí lực, hoàn toàn không có tiền đồ.
So với một đao giết chết Liễu quý phi, nàng sống thống khổ như vậy có lẽ càng có thể giải mối hận trong lòng hắn.
Chính là.... tuy hắn một lòng muốn trả thù Liễu quý phi, nay trả thù đã đạt tới, nhưng không vui sướng bằng trong tưởng tượng. Cho dù Liễu quý phi thống khổ lại như thế nào? Mẫu thân đã chết không thể sống lại, hắn rốt cuộc vẫn vĩnh viễn mất đi mẫu thân, vĩnh viễn cũng không thể hiếu kính nàng. Có những người và việc mất đi, cho dù trả thù như thế nào cũng không thể quay lại.
Nghĩ, Vũ Hoàng Mặc chạy tới cửa chính điện, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đứng dưới mái hiên, đang tưới nước cho hoa.
Nhìn bóng dáng quen thuộc, tim Vũ Hoàng Mặc lại đột nhiên ôn nhu, vốn trống trải và tịch liêu dần dần bị nhu tình thay thế. Hắn lén lút đi qua, từ sau lưng ôm lấy Bùi Nguyên Ca, tựa đầu vào vai nàng.
Cũng may, hắn còn có Nguyên Ca.
Nhận thấy được tâm tình của hắn hình như không tốt lắm, Bùi Nguyên Ca không nói gì, mà tùy ý hắn cứ như vậy dựa vào nàng, yên tĩnh ôn nhu đưa tình.
Một hồi lâu, Vũ Hoàng Mặc mới buông tay ra, nhớ tới lễ gặp mặt Hoàng đế nói, nhất thời cũng có chút tò mò, liền cùng Bùi Nguyên Ca về phòng, tìm ra lễ gặp mặt trước đó Hoàng đế cho. Bởi vì không thịnh hành mở ra xem lễ gặp mặt, mà sau khi quay về Xuân Dương cung, Vũ Hoàng Mặc lại lôi kéo Bùi Nguyên Ca hồ nháo, trong lúc nhất thời hai người đều quên, nếu không phải Hoàng đế đột nhiên nhắc tới, chỉ sợ bọn họ cũng nghĩ không ra.
Bùi Nguyên Ca vừa tìm vừa nói: "Vừa rồi Hàn Lân tới tìm ta, nói muốn cưới Tử Uyển! Tên ngốc đầu gỗ này, đến bây giờ mới đến nói với ta!"
"Hắn không phải ngốc đầu gỗ, hắn là một lòng muốn báo thù cho Hàn Thiết, trước đó, hắn không dám cầu cưới Tử Uyển, nếu không, lỡ như lúc hắn báo thù mà chết, chẳng phải là chậm trễ Tử Uyển sao? Lần này hắn vừa vặn đụng vào hung thủ giết chết Hàn Thiết, tự mình báo thù cho Hàn Thiết, xong tâm nguyện, tự nhiên không còn cố kỵ." Vũ Hoàng Mặc cười nói: "Hắn cũng không phải ngốc đầu gỗ, hắn là người có tình. Tử Uyển gả cho hắn sẽ không thệt thòi."
"Ám vệ của chàng đương nhiên chàng bênh rồi, ta cũng không dễ dàng giao Tử Uyển cho hắn!" Bùi Nguyên Ca nói, vừa vặn tìm ra hai cái hộp: "Tìm được rồi."
Hai cái hộp, một cái là lễ gặp mặt Hoàng đế cho, một cái là lễ gặp mặt Hoàng đế thay Nguyên hậu Cảnh Nguyên cho.
Trong hộp của Nguyên hậu là một vòng tay dương chi bạch ngọc, bên trong có khắc một chữ "Nguyên" nho nhỏ, hẳn là di vật Nguyên hậu Cảnh Nguyên để lại. Mà mở ra hộp của Hoàng đế, vật bên trong lại làm cho Vũ Hoàng Mặc trầm mặc. Bùi Nguyên Ca có chút tò mò nhìn vật kỳ quái kia, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đan thư thiết khoán." Vũ Hoàng Mặc giản lược nói: "Người có được vật này, cho dù phạm vào sai lầm gì đều có thể tha tội, ngay cả tội mưu nghịch cũng không ngoại lệ, có thể nói là một khối kim bài miễn tử!"
Bùi Nguyên Ca có chút kinh ngạc: "Vì sao phụ hoàng lại tặng vật này cho ta?"
"Có lẽ... trước đó ông ấy tặng nàng là lo lắng nếu ta làm thái tử, hoặc là tân đế, nàng sẽ chịu ủy khuất, cho nên cho nàng bàng thân." Vũ Hoàng Mặc trầm tư nói: "Mà hiện tại ông ấy nhắc nhở ta, chính là cho chúng ta thứ này làm bùa hộ mệnh, tránh tương lai Lục hoàng huynh vào chỗ, sẽ có mới nới cũ. Phụ hoàng thật sự rất tốt với nàng, chỉ sợ so với vài huynh đệ chúng ta còn tốt hơn."
"Ừ, cho nên về sau, ta cũng sẽ hiếu kính phụ hoàng." Bùi Nguyên Ca gật đầu, lại vui sướng: "Mặc kệ như thế nào, có đan thư thiết khoán, với bản lĩnh của chàng, ta nghĩ tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có thể thuận lợi giải quyết. Cứ như vậy, chúng ta có thể miễn ưu sầu về sau. Phụ hoàng nghĩ cho chúng ta thực chu đáo."
Vũ Hoàng Mặc gật đầu, ôm chặt Bùi Nguyên Ca vào lòng: "Yên tâm, ta nhất định sẽ che chở nàng!"
"Ừ." Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lại ngồi dậy, vui sướng nói: "Đúng rồi, Hoàng Mặc, xém chút đã quên nói cho chàng. Trước đó không phải ta luôn cảm thấy mệt mỏi, cả người vô lực sao? Hôm nay Tử Uyển lại giúp ta bắt mạch, rốt cuộc xác định ta là có thai. Vừa rồi đã triệu thái y xem qua, xác định đúng là có hỉ! Ta thật vui vẻ, rốt cuộc ta có con của chúng ta."
Bùi Nguyên Ca vốn nghĩ đến Vũ Hoàng Mặc sẽ vui vẻ giống nàng, dù sao đây là đứa nhỏ của bọn họ.
Nhưng tươi cười trên mặt Vũ Hoàng Mặc thong thả cứng ngắc, đột nhiên nổi trận lôi đình: "Có lầm hay không? Thành thân mới một năm, nàng sinh bệnh mấy tháng, thật vất vả ta vừa mới khai trai, còn không có hưởng đủ, hiện tại lại có đứa nhỏ? Nói vậy, chẳng phải là suốt một năm ta cũng không thể thân thiết với nàng? Đáng chết, ai bỏ tiểu tử này vào vậy?"
Bùi Nguyên Ca đầu tiên là kỳ quái, sau đó là mặt đỏ, cuối cùng lại nhịn không được nở nụ cười.
"Trừ chàng ra, còn có ai có thể bỏ đứa nhỏ vào chứ?"
"Sao ta không nhớ rõ có chuyện này? Ta vốn tính, tốt nhất trong vòng một hai năm đều không cần có đứa nhỏ, chúng ta hai người thân thiết hơn, hơn nữa đến lúc đó tuổi nàng cũng lớn chút, sẽ càng thêm an toàn. Không nghĩ tới, tiểu tử thúi này lại dám nửa đường chen ngang!" Vũ Hoàng Mặc oán hận nhìn chằm chằm bụng Bùi Nguyên Ca, chỉ vào nói: "Tiểu tử thúi, con đi ra cho ta! Đi ra!"
"Hắn muốn đi ra, phải chờ tới chín tháng sau lận!"
"Ta mặc kệ, hiện tại hắn liền đi ra cho ta!" Vũ Hoàng Mặc táo bạo nói: "Tiểu tử thúi, lại dám đoạt lão bà của ta, sống không kiên nhẫn có phải không? Ta đếm một hai ba, tốt nhất con ngoan ngoãn đi ra cho ta, bằng không, ta liền đánh!"
"Hoàng Mặc, đừng nháo, lúc này hắn lại nghe không được chàng nói chuyện."
"Ta mặc kệ, ta muốn hắn đi ra, không cho hắn đoạt lão bà của ta. Đi ra đi ra đi ra đi ra đi ra..."
Chết tiệt, thật không thích tiểu tử thúi này!
Vũ Hoàng Mặc lại muốn giết người!
(Toàn thư hoàn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...