Tin tức Bùi Nguyên Ca đấu kỳ ở Giám hiên hắc bạch kỳ, thắng được Lưu ly thất thải châu nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, như thủy triều dâng trào, nghị luận sôi nổi. Tất cả mọi người biết, Bùi phủ đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa tài mạo song toàn, nổi danh khắp các kinh thành danh viện bao lâu nay, tam tiểu thư Bùi Nguyên Dung nghe nói cũng dung mạo hơn người, nhưng thật ra vị Tứ tiểu thư con vợ cả này, nghe nói dung mạo tầm thường, không tài không đức, bởi vậy luôn trốn ở Bùi phủ không dám gặp người ngoài, lần này lại bị Trấn Quốc Hầu phủ lui hôn, càng khiến mọi người tin tưởng, vị tứ tiểu thư này đúng là như lời đồn đãi.
Hiện tại, Bùi Nguyên Ca lại thắng vị hiên chủ kỳ nghệ siêu tuyệt?
Thật sự là làm điên đảo nhận thức mọi người!
Không chỉ kinh thành, ngay cả hạ nhân Bùi phủ nghe việc này, cũng đều nghị luận, khó có thể tin: "Aiz, ngươi có nghe nói không? Tứ tiểu thư lại đấu kỳ thắng hiên chủ Giám hiên kỳ, thắng được Lưu ly thất thải châu, ta nghe nói hiên chủ kia đấu kỳ ba năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thua!".
"Không phải sao? Người lợi hại như vậy, tứ tiểu thư cũng có thể thắng, ngươi nói tứ tiểu thư kỳ nghệ có cao không? Chỉ sợ ngay cả đại tiểu thư cũng không bằng!"
"Cái này kỳ quái, tứ tiểu thư kỳ nghệ cao như vậy, sao chưa từng có nghe nói qua?"
"Hi, ngươi biết cái gì? Tứ tiểu thư là Minh Cẩm phu nhân sinh, đại tiểu thư cùng tam tiểu thư đều là Chương di nương sinh, hiện tại lại là Chương di nương chưởng phủ... Ai, chính ngươi động não ngẫm lại xem, bên trong chắc chắn có điều mờ ám"
...
Lời đồn đãi truyền tới tai Chương Vân
“Vớ vẩn, quả thực là nói bậy nói bạ! Tiểu tiện nhân kia tính là gì? Đừng nói so với Hoa nhi, ngay cả một sợi tóc của Dung nhi cũng không bằng!" Chương Vân vỗ bàn phẫn nộ quát, tức giận nan bình, "Muốn xuất sắc vượt lên, áp chế Dung nhi và Hoa nhi sao, nàng ta cũng đừng có mơ! Nữ nhi của ta mới là tiểu thư xuất sắc nhất Bùi gia, tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia lấy gì mà so sánh!"
Vương mama lo lắng: "Lão gia ngày càng sủng ái, coi trọng nàng ta. Di nương, chúng ta không thể tiếp tục kéo dài chuyện này!"
"Hừ, tiểu tiện nhân này đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay ta!" Chương Vân cười lạnh nói, trầm giọng phân phó: "Mama, ngươi mang theo bái thiếp của ta, đi tìm các giáo tập tiên sinh dạy tiểu thư, nói rằng..." Phân phó bên này thỏa đáng, Chương Vân đi tới Đồng Trạch viện của Bùi Chư Thành.
Vì thế, ngày hôm sau, Bùi Nguyên Ca liền bị gọi tới Đồng trạch viện.
Bùi Chư Thành mặt lộ vẻ từ ái nói: "Ca nhi, ta xem thân thể con cũng đã tốt lên nhiều, mấy ngày nữa cũng nên bổ túc các môn đi. Từ hôm nay, hãy tiếp tục đến Ôn cố viên theo tiên sinh học tập đi!" Nói tới đây, thần sắc đột nhiên trịnh trọng lên: "Trước còn nhỏ không hiểu chuyện thì coi như bỏ qua, hiện tại lớn rồi, không cho phép lại ngỗ nghịch với tiên sinh, nếu lại để ta biết có loại chuyện này, cho dù ta thương con, cũng không thể tiếp tục tha cho con được! Đã hiểu chưa?"
Chương Vân ở bên cạnh, đào má mang cười, tứ tiểu thư muốn không ngỗ nghịch với tiên sinh, chỉ sợ rất khó a...
Chỉ biết, Chương Vân này tuyệt sẽ không ngồi yên để nàng vượt lên, sớm muộn cũng sẽ tìm cơ hội bôi đen nàng! Bùi Nguyên Ca trong lòng cười lạnh, không phải nàng không kính trọng tiên sinh, mà căn bản những người đó, không đáng để kính trọng! Nhưng trên mặt lại lộ vẻ nhu thuận, kiều nhu đáp: "Nữ nhi đã biết."
Đúng như Bùi Nguyên Ca suy đoán, nàng ở học đường không được yên ổn!
"Tứ tiểu thư, đi học nên lắng tai nghe giảng, không được phân tâm! Sang bên cạnh, đứng nghe giảng đi!" Trần tiên sinh dạy thi từ ca phú nghiêm khắc nói, còn thật sự phạt Bùi Nguyên Ca đứng nghe giảng, nhưng lại đối với Bùi Nguyên Dung ở bên cạnh trùm đầu ngủ ngon, mỉm cười như xuân: "Chắc tối qua tam tiểu thư học tập mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi nhiều chút đi!"
"Tứ tiểu thư, ngươi thêu cái gì thế này? Uyên ương đều bị ngươi thêu thành vịt trời rồi, nhìn xem tam tiểu thư người ta, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Hủy đi trọng thêu! Chân thật, đừng tưởng rằng là tiểu thư con bình thê thì lợi hại, ngươi so với tam tiểu thư còn kém xa!" Hoàng tiên sinh dạy thêu lớn tiếng trách móc nặng nề, không nói hai lời xé nát khăn thêu của Bùi Nguyên Ca, ném sang một bên.
"Tứ tiểu thư, ta nói bao nhiêu lần, kỳ lộ (nước cờ) này là sai, là sai! Cũng không biết ngươi làm sao mà thắng được đấu kỳ, trong khi ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không hiểu! Nhìn xem tam tiểu thư người ta, chỉ lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng cũng đã đánh cờ vào hàng cao thu. Ngươi chăm chú học cho ta, đừng ỷ vào mình là đích nữ thì không dụng tâm!" Lý tiên sinh dạy chơi cờ khinh thường nói, trên khuôn mặt đều viết "Ngươi rất đần, ngươi rất ngu, ngươi rất vô dụng, ngươi lãng phí thời gian của ta".
...
Đối mặt với tiên sinh như vậy, ai có thể nhịn được mà không ngỗ nghịch?
Dưới ánh nến, lòng bàn tay Bùi Nguyên Ca đỏ bừng do bị bản tử đánh, đang chép phạt văn, mâu mắt đông lạnh.
Kiếp trước chính là như vậy, cố ý làm khó dễ, đổi trắng thay đen, không phục biện giải, liền bị ấn cho tội danh ngỗ nghịch, quái đản, giải thích với Bùi Chư Thành thế nào đây. Học đường chỉ có tiên sinh cùng với ba tỷ muội các nàng, tiên sinh một mực cho là nàng bất kính sư trưởng, không phục quản giáo, nhị tiểu thư Bùi Nguyên Xảo như cái chày gỗ, không dám nói lời nào. Bùi Nguyên Dung đồng lõa, căn bản không thể làm chứng cho nàng. Hơn nữa có Chương Vân ở bên cạnh trợ giúp, về sau, ngay cả Bùi Chư Thành cũng cho rằng nàng tính tình quái đản, không phục quản giáo. Tình cảm cha con dần xa cách, cuối cùng hoàn toàn thất vọng về nàng.
Nhưng lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước...
Học đường, ngày hôm sau
"Tứ tiểu thư, hôm qua ta sắp xếp bài học, muốn hôm nay mỗi người nộp một bài thơ. Vậy thơ của ngươi đâu? Không nghe dạy dỗ, phạt ngươi hôm nay chép vận luật (luật thơ) vỡ lòng một trăm lần, không chép xong không được ăn cơm!" Trần tiên sinh rõ ràng đã nhận bài tập của Bùi Nguyên Ca, nhưng lại đổi trắng thay đen. Ngày hôm qua vị tứ tiểu thư này rất bình tĩnh, không bị hắn chọc giận, hôm nay phải thêm lực độ lớn hơn mới được.
Quả nhiên lại màn này! Bùi Nguyên Ca cắn môi, đứng dậy: "Trần tiên sinh, ta rõ ràng đã nộp bài tập cho ngươi."
Trần Khải Minh vốn đang lo lắng nàng sẽ tiếp tục im hơi lặng tiếng, nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi: "Nói bậy, ta căn bản không có nhìn thấy thơ của ngươi."
"Táp lộ đình đình diễm, phi thì niểu niểu hương.
Tố nga duy dữ nguyệt, thanh nữ bất nhiêu sương.
Tặng viễn hư doanh thủ, thương ly thích đoạn tràng.
Vi thùy thành tảo tú? Bất đãi tác niên phương.
[1] Đây là bài thơ Vịnh mai ta giao cho ngài, ta rõ ràng nhìn thấy, ngươi đem thơ kẹp trong chồng sách." Bùi Nguyên Ca không phục nói, chỉ thẳng vào chồng sách đầu tiên bên phải bàn.
Trần Khải Minh đi tới trước bàn dạy, lấy ra tờ giấy, cười lạnh hỏi: "Là cái này sao?" Nói xong lấy đá đánh lửa ra, đốt tờ giấy, nhìn nó cháy thành tro tàn, lúc này mới nói: "Ta nói , ta không thấy ngươi nộp bài tập! Về phần bài thơ Vịnh mai này, là ta làm mấy ngày trước, không nghĩ rằng ngươi ngày càng hư hỏng, chẳng những không giao công khóa, còn dám lấy trộm thơ của tiên sinh, quả thực không có thuốc chữa! Bây giờ ta không chỉ phạt ngươi đem vận luật vỡ lòng sao chép một trăm lần, mà còn phải nhận lỗi với ta, mặt khác phạt đánh bàn tay hai mươi cái, cho ngươi nhớ cái giáo huấn này!"
Bùi Nguyên Ca này tuy rằng tuổi còn nhỏ, hắn lại không có dạy tốt nàng, nhưng nàng vốn thiên tư thông minh, ngẫu nhiên cũng có thể viết ra thơ, làm hắn cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Vừa vặn, có thể trở thành thơ hắn làm, để người ta ca tụng.
"Không sai, tứ muội muội, ta có thể làm chứng, ngươi rõ ràng không giao công khóa, lại còn muốn lấy thơ của Trần tiên sinh làm của riêng, thực quá đáng mà. Ngươi cũng không ngẫm lại xem, Trần tiên sinh là cử nhân, thơ hắn làm, tài nghệ của ngươi há có thể viết ra sao?" Bùi Nguyên Dung ở một bên vui sướng khi người gặp họa. Ngươi chiếm hết sủng ái của phụ thân, ngươi khiến mọi người chú ý, ngươi lại nhiều lần chống đối ta, hiện tại báo ứng đến đó. haha!
Có Bùi Nguyên Dung lên tiếng ủng hộ, Trần tiên sinh cũng bớt lo lắng, cả giận nói: "Ngươi dám bôi nhọ ta lấy trộm thơ của ngươi. Đi, chúng ta đến trước mặt Bùi tướng quân phân rõ phải trái". Vật chứng hắn đã đốt, nhân chứng có Bùi Nguyên Dung, vừa vặn nháo đến chỗ Bùi tướng quân, đến lúc đó, chẳng những vừa được Bùi tướng quân phải thay con nhận lỗi với hắn, vừa được cầm thêm tiền thưởng của Chương di nương, lại có thơ hay được ca tụng. Thật là một mũi tên trúng ba con chim nha!
Dường như cũng biết mình lâm vào tình cảnh bất lợi, Bùi Nguyên Ca có chút khiếp nhược nói: "Các ngươi liên hợp hãm hại ta, ta... ta không đi!"
"Không phải do ngươi quyết định! Hừ, tuổi nhỏ nhưng không có gắng học tập, tương lai sẽ đi đến đâu? Việc này phải nói cho bùi tướng quân biết, để hắn hảo hảo quản giáo ngươi cho tốt". Thấy nàng lùi bước, Trần Khải Minh càng thêm đắc ý, càng không thể buông tha, kiên quyết dẫn ba vị tiểu thư đi tìm Bùi Chư Thành.
Bùi Nguyên Ca căn bản không muốn đi, nhưng lại bị Bùi Nguyên Dung một phen giữ chặt, kéo tới Đồng trạch viện của Bùi Chư Thành.
Mắt thấy gần phòng phụ thân trong gang tấc, khóe miệng Bùi Nguyên Ca chậm rãi nở nụ cười mờ mịt nhưng bình tĩnh...
Để cho Trần tiên sinh này, làm con khỉ khoa tay múa chân trước mặt mọi người đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...