Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới Hạm Đạm trúc, Hạ Lan Tiềm cũng đi theo, cậu tựa hồ sợ một giây sau đại tỷ sẽ biến mất nên gắt gao nắm tay nàng.
Hạ Liên Phòng chỉ cảm thấy đệ đệ đem tay mình cầm rất chặt, trong lòng vừa mừng vừa đau xót, tuy một tay nâng đỡ Từ thị nhưng vẫn bớt chút thời gian ôn nhu cười với cậu.
Thấy nụ cười này, khủng hoảng trong lòng Hạ Lan Tiềm biến mất, cũng an định xuống dưới, lặng lẽ đi theo không nói lời nào.
Hạm Đạm trúc.
Ba chữ kia là do đích thân đại cữu của Tĩnh quốc công phủ tự tay viết, Hạ Liên Phòng nhìn, cảm thấy một mảnh chua xót, vừa là hoài niệm vừa là bồi hồi, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời là tư vị gì.
Lúc nàng làm quỷ phiêu bạt khắp nơi chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể đầu thai làm người, đứng ở dưới ánh mặt trời.
Mấy nha hoàn đứng ở cửa thấy nhiều người tới như vậy, cũng có chút sợ phát hoảng, các nàng vừa nhập phủ không lâu, chỉ biết được lão phu nhân cùng nhị phu nhân với đại thiếu gia, không hề biết Hạ Liên Phòng.
Lập tức một đám quỳ xuống hành lễ, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Hạ Liên Phòng mẫn cảm nhận thấy có một số việc không thích hợp, các nàng bày ra vẻ mặt này, hình như là chột dạ! Lập tức có chủ ý, nói: "Tổ mẫu, chúng ta ở ngoài cửa sân đứng làm gì? Hạm Đạm trúc này của cháu gái chính là một nơi không tồi, tổ mẫu có lẽ đã lâu không có đi dạo đúng không ạ?"
Từ thị gật đầu nói: "Từ khi nha đầu cháu vào Phật đường, ta chưa từng đến đây."
Hai bà cháu ngươi một lời ta một tiếng cất bước đi vào bên trong, thỉnh thoảng Hạ Lan Tiềm nói chen vào một câu, thiên luân chi nhạc, khiến người khác hâm mộ.
Thượng Quan thị dừng tại phía sau, trong lòng khẩn trương, lớn tiếng chất vấn nha hoàn canh cửa: "Tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư đâu?" Hai con nha đầu kia, trăm ngàn lần chớ ở bên trong xông ra cái mầm tai vạ gì!
Một tên nha hoàn trong đó cuống quít quỳ xuống: "Bẩm phu nhân, tam tiểu thư kêu chúng ta mấy cái ở ngoài cửa chờ không được đi vào, chúng nô tì cũng không biết các nàng đang làm cái gì!"
Thượng Quan thị âm thầm kêu khổ, mấy cái này nha là đầu năm nay vừa vào phủ, bà ta thấy lanh lợi trong sáng liền đặt ở bên người hai đứa con gái, nhưng ai biết lại bắt gặp ngay lúc này! Nếu là nha hoàn đi theo Hồng Trang Lục Ý bên người nhiều năm, thấy tình hình vậy sớm đã nghĩ biện pháp đi vào thông báo đi, làm gì còn ở đây quỳ run rẩy như cầy sấy?! Hồng Trang Lục Ý cũng thật là hồ đồ, thủ vệ chuyện quan trọng như vậy sao có thể giao cho nha hoàn mới?! Nha hoàn này một lòng bảo toàn bản thân, nếu rắp tâm hại người, ngay cả chết đều không biết chết như thế nào!
Trong lòng bà ta nôn nóng, nhấc váy liền đuổi theo, đoàn người đi vào phòng khách, còn chưa chuyển vào nội thất, liền nghe một cái thanh âm thanh thúy đường hoàng nói: "Nương nói đích thật không sai! Hạ Liên Phòng này bảo bối đúng là không ít! Xem bộ y phục này, có phải thực thích hợp ta hay không? Chỉ là có chút lớn, qua một năm nữa ta mặc vào hẳn là vừa vặn! Gì, viên Nam Châu trên tay muội đưa cho ta xem , ta thích! Cho ta!"
"Dựa vào cái gì cho tỷ? Đây là muội nhìn đến trước! Tỷ không phải nói chúng ta cần chia đều sao? Dù sao Hạ Liên Phòng đã là nửa cái ni cô, mấy thứ này nàng cũng không dùng được, hai ta liền phát thiện tâm giúp nàng giải quyết, tỷ nói có phải hay không? Ngày sau nếu tổ mẫu hỏi tới, liền nói là Hạ Liên Phòng đưa cho chúng ta! Dù sao nương đã từng nói, Đại tiểu thư kia là cái bùn nhão tính tình, vừa mềm vừa yếu đuối, không bắt nạt nàng thì bắt nạt ai nha!"
"Tổ mẫu mới sẽ không hỏi đâu! Bà mắt mờ, sẽ không nhìn ra gì đó là của ai! Hai ta mỗi lần ở trước mặt bà ta uốn mình theo người, có lần nào bà ta nhìn ra đâu? Còn thật sự coi chúng ta là cháu gái ngoan của bà ta đâu! Hừ, nếu thật sự thương chúng ta lại chỉ ngoài miệng nói dễ nghe như vậy? Sao cho chúng ta mấy thứ tốt này? Lục Ý muội xem, Hạ Liên Phòng cũng thật nhiều thứ tốt, hai ta cộng vào cũng không bằng một nửa của nàng nha!"
Thượng Quan thị chạy tới vừa vặn nghe được một câu này, sắc mặt đại biến, vừa định lên tiếng cảnh báo, Lục nương nháy mắt, Cầm Sắt nhị tỳ lập tức che miệng không cho bà ta lên tiếng.
Còn Từ thị sắc mặt xanh mét nghe mấy lời nói đại nghịch bất đạo bên trong, ngực kịch liệt phập phồng, rõ ràng cho thấy là đang tức giận không nhẹ.
Thượng Quan thị không ngừng kêu khổ trong lòng! Bà ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lục nương, cứ tưởng rằng đây hết thảy đều là quỷ kế của Hạ Liên Phòng, nhưng vừa thấy nét mặt của nàng lại là tràn đầy khó hiểu cùng kinh ngạc, trong lòng nghiền ngẫm, thật sự chẳng lẽ là chỉ là tình cờ ?
"Đúng vậy! Nếu không phải Hạ Mạt Hồi quá khó đối phó, nương sớm đem sân viện của nàng ta đoạt đi! Thứ tốt của nàng ta khẳng định cũng không ít! Hồng Trang ngươi nhìn hai chúng ta, ở mặt ngoài là tổ mẫu thương yêu, nhưng mỗi lần bà ta ban thưởng cho chúng ta gì đó làm sao có thể so sánh với Hạ Liên Phòng? Hừ, muội liền biết trong lòng ba tà chỉ có đích xuất, không đem thứ xuất chúng ta để vào mắt! Sớm muộn gì có một ngày ta sẽ vào ở sân viện của Hạ Mạt Hồi, rồi đem Hạ Lan Tiềm đuổi ra!"
"Đều im miệng cho ta!" Từ thị rốt cuộc nghe không nổi nữa! Bà ta bước nhanh vào, một phen xốc lên bức rèm che, căm tức nhìn hai tỷ muội đang ngồi ở trên mặt đất phân chia.
Dưới đất phân tán đầy trang sức xiêm y, tất cả đều là của Hạ Liên Phòng .
"Tổ, tổ mẫu!" Hạ Hồng Trang trợn tròn mắt, nàng nhìn về phía Thượng Quan thị vừa được thả ra khi Từ thị mở miệng, trên mặt một mảnh luống cuống.
Mẫu thân nịnh nọt công phu cao, không có nghĩa là nữ nhi cũng vậy.
Thượng Quan thị luôn là ân cần dạy bảo cặp nữ nhi song sinh, bảo các nàng nhất định phải lấy lòng lão phu nhân, như vậy sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta được phù chính, các nàng cũng sẽ biến thành đích xuất, đến lúc đó thân phận của các nàng cũng là thiên kim cao quý phủ đại học sĩ, không thua Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi! Nhưng Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý chung quy chỉ là nữ hài tử mười một tuổi, tâm tư nào yên ổn được? Lại còn nào có không thích cái đẹp? Mỗi ngày ở trước mặt Từ thị giả vờ nhu thuận các nàng đã sớm chán ngấy! Mấy ngày nay các nàng vừa chuyển vào Hạm Đạm trúc, nhìn thấy đồ tốt bên trong đâu còn nỡ buông tay? Liền tìm cái cớ qua loa tắc trách với lão phu nhân, ngay cả Thượng Quan thị cũng không nói!
Từ thị tuy rằng thoạt nhìn thương yêu các nàng, nhưng mỗi lần ban thưởng gì đó đều ít đến mức đáng thương, so sánh với đồ trong sân của Hạ Liên Phòng thì quả thực là như một trời một vực, trong mắt Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đây chính là chứng minh rằng Từ thị không thương yêu các nàng! Nếu bà ta không thương các nàng, các nàng cần gì phải tôn trọng bà ta? Nương nói, ít hôm nữa sau khi được phù chính, hai tỷ muội các nàng cũng trở thành đích xuất, rồi đến lúc các nàng cập kê, chắc chắn sẽ chọn cái phu quân tốt cho các nàng, từ nay về sau một bước lên mây, lại không cần ở phủ đại học sĩ chịu uất ức như thế này nữa!
"Đừng gọi ta tổ mẫu! Ta không có cháu gái như các ngươi!" Từ thị tức giận sắp không thở nổi, Hạ Liên Phòng vội vàng đem bà ta đỡ đến bên bàn ngồi xuống, lại mệnh Cầm Thi châm trà.
Từ thị bưng trà mà tay cũng đều run rẩy, Hạ Liên Phòng liền tự mình bưng đút cho bà ta, ánh mắt ôn nhu khuôn mặt mĩ lệ, Từ thị nhìn mà trong lòng đau đớn một trận, so sánh với hai cái thứ xuất, càng thấy rõ cao thấp khác nhau.
Thấy thứ xuất khốn quẫn, Hạ Lan Tiềm cao hứng đòi mạng.
Cậu đảo mắt, muốn đi đem nhị tỷ gọi tới, lại không nỡ bỏ qua màn kịch hay này, liền vụng trộm kéo kéo tay áo Sắt Từ.
"Đại thiếu gia có gì phân phó?" Sắt Từ cúi người, cung kính hỏi.
"Ngươi nhanh đến Mạt Lỵ uyển gọi nhị tỷ tỷ tới, mau!"
Sắt Từ có thể được chọn ở bên Hạ Liên Phòng, tất nhiên cũng là cực kỳ thông tuệ, nàng lập tức đáp ứng, theo sau liền lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng khách, không ai chú ý.
Đi đến cửa Hạm Đạm trúc thì nàng liếc một chút kia mấy cái nha hoàn thuộc về Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý bên người đang đứng ở đàng kia, cười lạnh, ngày lành của các ngươi chấm dứt rồi! Mấy nha hoàn này tuy rằng vừa vào phủ, nhưng đi theo bên người hai thứ xuất tiểu thư, cũng học được ỷ thế hiếp người ỷ mạnh hiếp yếu, chuyện hôm nay, chẳng sợ đại tiểu thư bỏ qua, Thượng Quan thị cũng tuyệt đối không cho phép nha hoàn như vậy lưu ở bên bảo bối con gái của bà ta! Về phần mấy nha hoàn bên người còn lại...!Ít hôm nữa xử lý sau cũng không muộn!
Hạ Mạt Hồi rất nhanh đi tới.
Nàng có mỹ mạo tương tự Hạ Liên Phòng, chỉ là mặt mày lộ ra vẻ quật cường, bây giờ tiến vào nhìn thấy hai thứ muội quỳ trên mặt đất lạnh run, không chút nào che giấu trên mặt cười lạnh, trên đường đên Hạm Đạm Sắt Từ đã kể lại hết chuyện ở đây cho nàng.
Hạ Liên Phòng thấy nàng, vội gọi: "Hồi nhi, mau tới đây."
Thấy đại tỷ khẽ vuốt ngực cho Từ thị, Hạ Mạt Hồi lộ vẻ vẻ chán ghét, nàng không thích vị tổ mẫu này, một chút cũng không thích.
Nếu không phải bà ta, mẫu thân sẽ không chết, phụ thân sẽ không thương tâm bỏ đi, đại tỷ cũng sẽ không trốn vào Phật đường, trong nhà lại càng sẽ không biến thành cái dạng này! Hôm nay hết thảy đều là Từ thị tự tìm, nàng nửa điểm đồng tình cũng không! Nhưng Hạ Liên Phòng thần sắc kiên định, nàng đành phải đi qua.
Biết Mạt Hồi chán ghét tổ mẫu, Hạ Liên Phòng cũng không nói cái gì, chỉ là tại bên tai Từ thị nói: "Tổ mẫu, Hồi nhi cũng tới rồi, ngài chớ có lại tức giận, bằng không chẳng phải sẽ dọa sợ Hồi nhi cùng Tiềm Nhi?"
Từ thị nghe xong, cũng sợ dọa kim tôn, liền tay Hạ Liên Phòng uống mấy ngụm trà, lại thấy nàng săn sóc tỉ mỉ lấy khăn tay ra lau miệng cho mình, lập tức bi thương trào ra, vỗ tay Hạ Liên Phòng, lại cầm tay Hạ Mạt Hồi, chỉ là vỗ mà không nói gì.
Cháu gái không thể so với cháu trai, huống chi lại là thứ xuất.
Đối với Từ thị mà nói, thanh danh phủ đại học sĩ cùng cháu trai mới là quan trọng nhất, những cái khác đều có thể để qua một bên.
Khi bà ta thương yêu hai đứa cháu gái thứ xuất thì nhìn các nàng chỗ nào cũng đều thấy tốt, lúc ghét các nàng thì sẽ không nghĩ tới chút tình cảm xưa nào.
Một tay nắm Hạ Liên Phòng, một tay nắm Hạ Mạt Hồi, lại thấy kim tôn nháy một đôi mắt to nhìn mình, trong lòng nhất thời chua xót một trận.
Dù cùng mấy đứa nhỏ con vợ cả không thân thiết mấy, nhưng vào lúc này, lại là bọn họ bồi ở bên mình.
Thật chẳng lẽ ứng câu nói kia, cổng nhà giàu, tiểu môn tiểu hộ, cái dạng nương gì thì sẽ dạy ra cái dạng con cái đó?
Hạ Liên Phòng nắm chắc tâm lý của Từ thị.
Từ thị không hề coi trọng cháu gái, nàng liền để cho bà ta chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, lấy tâm tư đa nghi của Từ thị tất nhiên sẽ nghĩ nhiều, nói vậy, nàng căn bản không làm bẩn tay mình.
Kỳ thật Thượng Quan thị cũng không tính là tiểu hộ, phụ thân của bà ta là Hàn lâm, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng đồng nghiệp không ít, lại đầu nhập vào dưới trướng Tề vương, rất được trọng dụng, nghe nói gần đây còn có khả năng được thăng quan.
Cho nên Từ thị mới có thể coi trọng bà ta như thế, bằng không sao lại đem đại quyền giao cho một cái di nương? Còn không phải là có ý định phù chính! Thượng Quan thị tuy rằng không coi là tiểu hộ, nhưng so sánh với nhà ngoại của Hạ Liên Phòng thì chỉ như là ao nhỏ gặp sông lớn.
Phủ Tĩnh quốc công mấy đời trung lương, trăm năm vọng tộc, thế hệ trẻ cũng là nhân tài đông đúc, đây cũng là nguyên nhân Từ thị chậm chạp không dám quyết định đem Thượng Quan thị phù chính.
Nếu không phải mình cưỡng chế nhi tử nạp thiếp, con dâu cũng sẽ không bởi vậy buồn bực mà chết, phủ Tĩnh quốc công đối với mình là có ý kiến, nay bà ta muốn phù chính Thượng Quan thị, còn phải xem xét hướng đi của quan gia (Hoàng thượng).
Lần này Thượng Quan hàn lâm nếu quả thật được thăng quan, liền có thể mượn sức Tề vương đem Thượng Quan thị nâng làm chính thất.
Chỉ là Từ thị so đo trong lòng, chưa bao giờ nói với người thứ hai.
Bà ta khẳng định không ngờ đến, bà ta đang suy nghĩ cái gì, Hạ Liên Phòng đều biết rõ ràng thấu đáo.
Mia: Cảm thấy Thượng quan thị cung 2 đứa con hành xử cũng coi như bình thường, nhưng không thể hiểu nổi mụ Từ thị này tâm lý có vấn đề con cái đang yên đang lành muốn quấy phá chỉ vì con dâu hơn mình, ăn năn hối lỗi được một lúc rồi hết bệnh lại quên đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...