"Đứa bé ngoan, ngươi có tâm ý như vậy, sao ai gia lị không đồng ý chứ? Điệu Huyên Trì Huy Âm vũ này, sợ là rất nhanh liền sẽ lưu truyền trong dân gian." Thái Hậu cười khẽ, tất nhiên rất rõ ràng Hội hoa xuân Nguyên Tiêu hàng năm sẽ mang đến sự nổi danh như thế nào cho các thiếu niên thiếu nữ lộ diện.
Bà cười tủm tỉm nhìn Hạ Liên Phòng trước mắt, cảm thấy đứa nhỏ này không chỉ sinh được tốt xem, ngay cả tâm tư cũng tốt, thật là gọi khiến người ta không thể không thích.
"Nhờ phúc Thái Hậu nương nương chúc lành."
Chuyện này rốt cuộc đến đây kết thúc, kết cục hoan hỉ, Hạ Liên Phòng lại bị Thái Hậu kéo ở bên người hỏi lung tung đủ điều, hỏi nàng ngày thường đều ở trong phủ làm cái gì, hỏi nàng thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, lại hỏi nàng đọc bao nhiêu thư, Hạ Lịch dạy nàng cái đạo lý gì, còn hỏi nàng có thường đến Phủ Tĩnh quốc công hay không...!Một chuỗi dài vấn đề, ngay cả bản thâb Thái Hậu đều cảm thấy hỏi có chút nhiều, nhưng Hạ Liên Phòng lại không có chút vẻ không kiên nhẫn nào, vẫn là ngữ khí hòa hoãn mềm nhẹ đáp trả, đứng tại bên cạnh bà cũng không kêu mệt, thậm chí trên mặt một chút mồ hôi cũng không có, đủ để thấy tu dưỡng của nàng tốt ra sao.
Duy độc khiến Hạ Liên Phòng có chút không thích hợp là tầm mắt của Thanh vương điện hạ, tuy rằng hắn cũng không cố ý nhìn nàng, nhưng nàng lại cảm thấy như đứng ngồi không yên.
Nghĩ tới lần trước phụ thân thiết yến, Thanh vương ra vế trên nàng liền không khỏi có chút bận tâm.
Kiếp trước nàng hiểu rất ít về Thanh vương, tuy nói thế nhân đều nói người này bình tĩnh tự giữ, thưởng phạt phân minh, nhưng Hạ Liên Phòng vẫn cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Loại nguy hiểm này không giống với Tề Lỗ thế tử, Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà cho nàng cảm giác là chán ghét cộng thêm không thể tôn kính, nhưng Thanh vương lại làm cho nàng cảm thấy vô luận mình đang suy nghĩ cái gì tựa hồ cũng có thể bị hắn nhìn thấu.
Cũng may Thái Hậu không ở đại điện lâu, rất nhanh bà liền giương giọng, bảo là muốn dời đến ngự hoa viên, thưởng thức hoa xuân đồng thời bắt đầu hội thơ, còn cố ý giao phó Hạ Liên Phòng, làm cho nàng hiện tại ở bên đệ muội, đợi lát nữa đến ngự hoa viên thì đến bên cạnh bà.
Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng đáp ứng, hành lễ xong trở về vị trí của mình, khi đi ngang qua bên người Thanh vương thì đối phương lại giống như vô tình liếc mắt nhìn mình.
Ánh mắt kia khiến Hạ Liên Phòng cả kinh, lập tức làm ra vẻ nữ nhân gia cúi đầu, xem như không nhìn thấy, cũng may Thanh vương tựa hồ không có ý gì mà là đứng dậy hộ tống Hoàng Đế cùng Thái Hậu đi ra ngoài.
Xem tư thế kia, như là muốn cùng đến ngự hoa viên.
Thanh vương trước nay không ham hưởng lạc, cũng không thích nơi đông người, điểm này Hạ Liên Phòng vẫn là biết, nhưng người này lại lựa chọn đi hội thơ.
Không phải Hạ Liên Phòng tự đại, mà là nàng thật sự cảm thấy đối phương tựa hồ có ý khác, chỉ là mục đích này không biết là gì.
Nàng cũng không tự kỷ như vậy, cho rừng chỉ bằng một bé gái 13 tuổi như mình có thể khiến Thanh vương gia 27 "Lớn tuổi" để vào mắt.
Hạ Liên Phòng cẩn thận quen, chẳng sợ chuyện chỉ có khả năng nhỏ nàng cũng muốn cân nhắc một phen, đây là thói quen hình thành từ khi nàng làm quỷ, có lẽ bởi vì kiếp trước Thượng Quan thị bày ra quá nhiều độc kế khiến nàng mặc kệ gặp được cái gì đều sẽ cẩn thận cân nhắc, quyết không cho người khác có bất kỳ cơ hội nào để thương tổn người nàng quý trọng.
Trong ngự hoa viên bày đầy bàn ghế, trên bàn có trái cây và rượu, trong đó còn có thật nhiều hoa quả đáng nhẽ thời tiết này không thể thấy.
Hạ Lan Tiềm tuổi còn nhỏ, nhịn không được tham ăn, người khác đều ngồi ở đàng kia thành thành thật thật, sợ hủy hình tượng, duy độc một mình cậu ở đây ăn uống, rất là khoái hoạt.
Hạ Liên Phòng ngồi tại bên người cậu, ôn nhu nhìn cậu, thỉnh thoảng dùng khăn lau nước chỗ khóe miệng cho cậu, đồng thời dặn dò cậu ăn chậm một chút.
Hạ Mạt Hồi thì là bởi vì đã hủy y phục trên người nên Hạ Liên Phòng kêu Cầm Thi mang nàng ra xe ngựa đổi bộ khác.
Mỗi khi nữ tử thế gia ra cửa đều sẽ chuẩn bị sẵn xiêm y ở trên xe ngựa, chính là phòng ngừa cho tình huống nất ngờ.
Thanh vương ngồi tại bên cạnh Hoàng Đế, con ngươi đen của hắn thâm thúy lãnh đạm, thế nhân đều sợ hãi thân phận địa vị cùng tính cách của hắn, cho nên không ai có thể nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt nơi đáy mắt hắn.
Ngọn lửa này bị ẩn chứa ở phía dưới hàn băng, một khi bùng nổ, không biết sẽ là tình cảm nhiệt liệt như thế nào.
Giờ phút này hắn đang ngắm nhìn Hạ Liên Phòng từ xa, thấy nàng đối đãi đệ đệ che chở đầy đủ, cho dù đối phương bướng bỉnh niết mặt nàng nàng cũng không giận, ở đây nhiều thế gia thiên kim như vậy, không có một ai động vào đồ ăn trên bàn, chỉ có nàng, khi đệ đệ đưa lên một quả nho không chút do dự mở cái miệng nhỏ nhắn ra, sau đó cười ăn.
Vừa chân thành lại ngay thẳng, so với những nữ tử hắn đã thấy hoàn toàn bất đồng.
Là đứa bé ngoan.
Lúc thái Hậu mệnh nữ quan đến gọi Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi cũng vừa vặn trở lại, Hạ Liên Phòng cũng không có lo lắng cho bọn họ, hôm nay là yến hội Hoàng gia, lại không có đám người bẩn thỉu Thượng Quan thị ở đây, chỉ cần đệ muội an phận thủ thường, hơn nữa được mấy biểu ca quan tâm thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Liền dặn dò vài câu, đứng dậy đi theo cung nữ.
Đối với chuyện đại tỷ lọt vào mắt Thái Hậu, Hạ Mạt Hồi, Hạ Liên Phòng cùng với mấy biểu ca Lam gia đều không cảm thấy vui vẻ.
Đích xác, đây là một loại vinh dự, nếu có thể hầu hạ tốt Thái Hậu tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nhiều năm qua, bên người Thái Hậu đến đến đi đi nhiều thiếu nữ như vậy, ai có thể chân chính lưu lại ở bên cạnh bà? Mỗi một thiên kim bị trả về liền tương đương với không được Thái Hậu yêu thích nữa, tuy rằng đây cũng không phải là lỗi của các tiểu thư đó, nhưng thế nhân vẫn sẽ cảm thấy cô nương Thái Hậu nhìn không thuận mắt tất nhiên không phải thứ gì tốt.
Nếu đại tỷ (Liên biểu muội) cuối cùng cũng bị như thế...
Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Chỉ có thể cầu nguyện Thái Hậu sẽ xem tại mặt mũi của Phủ Tĩnh quốc công, không cần Hạ Liên Phòng nhập cung bồi bạn.
Còn theo Hạ Liên Phòng thấy, nàng sẽ đem hết toàn lực khiến Thái Hậu thích mình.
Nàng cũng không nghĩ muốn ở Thái Hậu trước mặt uốn mình theo người, một nữ tử nhập cung từ thời trẻ, có thể sinh hạ đích tử đích nữ, được Phong hoàng hậu cuối cùng trở thành Thái Hậu, thật chẳng lẽ dễ ứng phó như ở mặt ngoài sao?
Làm sao có thể!
Cho nên nàng không thể giả vờ, không thể cố ý, chỉ cần thành thực làm chính nàng, tự nhiên Thái Hậu sẽ không chán ghét nàng.
Người tôn quý như Thái Hậu, dạng người gì mà chưa gặp qua, giở trò ở trước mặt lão nhân gia ngài thì thật là muốn cười rớt răng hàm.
Mà ở trước mặt Thái Hậu, bất kể là ai đều muốn cố ý lấy lòng, những người đó làm sao biết, chính vì các nàng lấy lòng mới là nguyên nhân lớn nhất khiến các nàng bị vứt bỏ đấy?
Không biết có phải bởi vì được trọng sinh nên Hạ Liên Phòng nhìn người luôn đặc biệt chuẩn.
Mà Thái Hậu thích, chính là nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng bình tĩnh ôn hòa.
Thái Hậu luôn cảm thấy, nếu tiểu nữ nhi của mình chưa chết yểu nhất định sẽ giống như Hạ Liên Phòng.
Đoan trang, khí độ, hiểu chuyện, cẩn thận, có tài hoa.
Trước đây đám nữ oa ở bên cạnh bà có đoan trang, có khí độ, có hiểu chuyện...!Nhưng các nàng đều không biết cách đối đãi coi bà làm trưởng bối, trong sự săn sóc kia luôn bất tri bất giác pha tạp thêm rất nhiều nịnh hót cùng a dua.
Vẻ mặt như thế, ở trên người thiếu nữ thuần khiết vô cùng không hợp, vô cùng khó coi nha! Cho nên mấy đứa nhỏ đó luôn không chiếm được sự yêu thích của bà.
Nhưng Hạ Liên Phòng bất đồng, nàng ở bên mình lại không có nao núng sợ hãi, nàng không có mẫu thân, cũng như chính mình không có nữ nhi, chỉ là tuổi có chút nhỏ, nếu là Xương Bình còn sống, sợ là nữ nhi của nó cũng tầm bằng Hạ Liên Phòng...
Đáng tiếc Xương Bình lại không thể sống sót, nàng ở trong trí nhớ của mình, vĩnh viễn đều là bộ dáng thiếu nữ mười mấy tuổi.
Thấy Thái Hậu tuy rằng biểu tình ung dung, nhưng ánh mắt lại có chút cô đơn, Hạ Liên Phòng xưa nay cực giỏi nhìn mặt nói chuyện nhẹ giọng nói: "Thái Hậu nương nương ăn chút điểm tâm đi." Nói xong, đem khay trên tay dâng lên, trên khay vẽ hình cá chép du hoa có đặt mấy khối bánh ngay ngắn chỉnh tề.
Thái Hậu ngẩn ra, nhìn vào trong đôi mắt phượng nhu hòa phảng phất như có thể nhìn thấy đáy, đứa nhỏ này có thể nhìn thấu tâm sự của bà nha!
Có lẽ bởi vì từng có một thời gian làm lệ quỷ, Hạ Liên Phòng luôn cảm nhận được tình cảm dao động của người khác, thậm chí nàng có thể đoán ra tâm lý cùng cảm xúc từ một cái vẻ mặt hoặc là động tác thân thể của đối phương, không biết có tính không là trời xanh đáng thương nàng nên cho nàng linh khí hay không.
Nhưng nàng dù biết như vậy lại phi thường hiểu phải giấu tài, không có một ai mong muốn tâm tư trong lòng của mình bị người nhìn thấu.
Hạ Liên Phòng chính là minh bạch điểm này cho nên mới luôn biểu hiện không hề có lực sát thương.
Mọi người chỉ biết nàng là một thiên kim tiểu thư nhu nhược cao nhã, sao có thể biết trong cơ thể nàng lại đè nén quỷ khí?
Thái Hậu cầm lấy điểm tâm trong đó, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nhất thời có chút kinh ngạc: "Bánh này...!Sao ai gia chưa từng hưởng qua?" Đem miếng bánh kia cầm trong tay lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, chỉ thấy bánh này dường như do ba lát cắt kề sát nhau tạo nên, bao gồm ba màu hồng, vàng, trắng.
Ăn vào còn có một cỗ hoa thơm nhàn nhạt, hoàn toàn khác với điểm tâm bà thường ăn.
"Bẩm thái hậu, đây là Hạ tiểu thư làm." Nữ quan lúc trước đi gọi Hạ Liên Phòng nhẹ giọng trả lời.
Thái Hậu kinh ngạc hơn : "Đây...!Ngươi lấy đâu ra thời gian làm điểm tâm này? Vừa nãy ai gia sai người đi gọi ngươi qua đây, ngươi tới chậm một chút chính là vì cái này?"
Một bên Hoàng Hậu nghe xong, lông mày tinh tế nhất thời chau lại, thầm nghĩ, tiểu nha đầu Hạ gia này chẳng lẽ cũng là kẻ a dua nịnh nọt?
Hạ Liên Phòng mỉm cười, thần sắc vẫn phi thường điềm đạm.
Nàng còn chưa mở miệng, nữ quan kia lại nói: "Thái Hậu nương nương có chỗ không biết, vừa nãy nô tỳ đi mời Hạ tiểu thư, bởi vì ngự hoa viên đông người cho nên đành đi đường nhỏ phía sau, kết quả nô tỳ không cẩn thận đụng rơi cái khay trong tay một cung nữ, tiểu cung nữ kia sợ hãi không thôi, nói là Đức phi nương nương muốn ăn, Ngự Thiện phòng làm mỗi một phần này, làm lại cũng là không kịp nữa.
Hạ tiểu thư từ bi, thế nên mới đề nghị nói nàng thử nghĩ biện pháp.
Nô tỳ nghĩ cũng được, liền tự chủ trương cùng Hạ tiểu thư đi Ngự Thiện phòng.
Thấy điểm tâm Hạ tiểu thư làm phi thường mê người nên mới đề nghị Hạ tiểu thư làm thêm một phần cho Thái Hậu nương nương, bằng không lâu vậy mới đến bên người Thái Hậu, nếu ngay cả chút lễ vật cũng không có thì chẳng phải là không ổn sao?"
Từ những lời này liền có thể nghe ra, vị nữ quan này có ấn tượng cực tốt với Hạ Liên Phòng, bởi vì nàng không chỉ sinh được mĩ mạo, tính tình lại tốt, còn nguyện ý trợ giúp một tiểu cung nữ nhỏ bé, thậm chí vì thế làm chậm trễ thời gian ở bên cạnh Thái Hậu.
Nữ quan này cũng là từ cung nữ bình thường nhất thăng lên, cho nên đối với quý nhân có lòng tốt bà rất khó không có hảo cảm.
Bà nói tới nói lui đều là đang giúp Hạ Liên Phòng, không chỉ đem chuyện Hạ Liên Phòng đến muộn kéo lên người mình, còn cầu ân tình cho Hạ Liên Phòng.
Nghe vậy, Thái Hậu cười nói: "Chuyện này có cái gì mà trách cứ, là nha đầu ngươi tâm thiện.
Trái lại điểm tâm này ăn rất mỹ vị, thật sự là ngươi làm?"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, không kiêu không vội nói: "Bẩm thái hậu nương nương, chính là thần nữ làm.
Tổ mẫu của thần nữ tuổi già, yêu thích ăn điểm tâm, thế nên thần nữ mới suy nghĩ làm chút điểm tâm không quá ngọt lại có thể để tổ mẫu thỏa mãn cơn thèm ăn.
Chỉ là thời gian hôm nay quá vội, dùng đều là nguyên liệu nấu ăn ngự trù đã chuẩn bị tốt, cho nên...!Thần nữ cũng chỉ là mượn hoa hiến phật, không coi là cái gì."
Khiêm tốn lại ôn hòa, Thái Hậu ở trong lòng gật đầu, cho người đem điểm tâm kia đưa cho Hoàng Đế Hoàng Hậu còn có Thanh vương nếm thử.
Bọn hắn cũng đều là nghe thấy được lời nói của Hạ Liên Phòng, cảm thấy đứa nhỏ này thật là không tồi, điểm tâm này lại là Thái Hậu đưa liền đều rất cho mặt mũi cắn một ngụm.
Chỉ thấy ánh mắt Thanh vương hơi hơi sáng ngời, thuần thục đem điểm tâm ăn hết, tuy rằng ăn nhanh nhưng động tác của hắn ưu nhã mau lẹ, hết sức dễ nhìn.
Ngay cả Hoàng Đế không thích ăn mấy thứ này cũng ăn hết một cái, Hoàng Hậu cười hỏi: "Hạ gia nha đầu, điểm tâm này ngươi làm như thế nào, tên gọi là gì?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, bánh này tên là Tam Tầng Ngọc Đái.
Danh như ý nghĩa, bao gồm ba tầng, dầu tiên lấy bột gạo nếp làm bánh, rồi sau đó chia một tầng màu hồng, một tầng màu trắng, một tầng màu vàng.
Tầng màu hồng là hoa hồng, tàng màu vàng là hoa mai, màu trắng là đường cát.
Cho vào nồi hấp, chín cắt ra, vặn thành hình ngọc đái, vì vậy mới có tên là tam tầng ngọc đái cao.
Loại bánh này làm nhanh, nguyên liệu đơn giản, mùi vị lại cực ngon, rất thích hợp để dân chúng ăn.
Chỉ là lần này làm cho Thái Hậu nương nương ăn, không thể làm giống như dân chúng cho nên ở trong đó thêm thần nữ đã bỏ thêm chút hoa quế, cho nên ăn mới có vị hoa thơm nhàn nhạt.
Lúc nãy thần nữ đã truyền lại phương pháp cho ngự trù, nếu Thái Hậu nương nương không ghét bỏ, sau này muốn ăn liền sẽ có."
Thanh âm của Hạ Liên Phòng ôn nhu thuần hậu, giống như rượu trong, chỉ nghe nàng nói cách làm điểm tâm đã khiến người cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ.
Nàng không chỉ giới thiệu cách làm điểm tâm, còn nói rõ thứ này dùng nguyên liệu mộc mạc, ngay cả dân chúng cũng có thể làm để ăn.
Đối với những người như Hoàng Đế Thái Hậu mà nói, sơn hào hải vị trong cung bọn họ ăn đã chán, gặp phải loại điểm tâm đơn giản như vậy ngược lại còn cảm thấy mĩ vị gấp bội lần.
Lại nghe nói phổ thông dân chúng cũng có thể làm đẻ ăn, càng thấy như người Hoàng gia đang đồng cam cộng khổ cùng dân chúng, cảm nhận được sinh hoạt của dân chúng, cộng thêm điểm tâm này đã được Hạ Liên Phòng thay đổi, không phải giống y như trogn giân gian.
Như vậy bọn họ vừa chia vui cùng dân chúng lại không làm mất thân phận của bản thân.
Ngày sau ngự trù cũng biết làm, lúc nào bọn họ muốn ăn là có thể ăn, lại có thể có vẻ thân thiện với dân, sao sẽ cảm thấy mất hứng?
Ngay cả hoàng đế xưa nay khó nhất phục vụ cũng cảm thấy Hạ Liên Phòng nha đầu kia thập phần thảo nhân thích!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...