Không hề nghi ngờ, Tín Dương hậu là đứng ở bên phía nhị hoàng tử, như vậy hai vị nam nhân thân phận tôn quý còn lại, trong lòng lại là nghĩ như thế nào đây? Kiếp trước nhị hoàng tử mặc dù có thể đắc thủ, chắc cũng là chiếm được Hoàng Đế cùng Thanh vương điện hạ tán thành đi? Lúc Hạ Liên Phòng làm quỷ bởi vì có ràng buộc, cho nên chỉ có thể ở trong phủ đại học sĩ cùng bên người đệ muội, lúc ấy nàng lại tràn ngập hối hận, nơi nào biết mình sẽ có cơ hội đầu thai làm người, cho nên căn bản chưa từng đi tra xét việc này, nay mới có chút hối hận.
Mà lão thái quân ôm đủ cháu ngoại nữ, liền muốn đi tìm Hạ Lịch gây phiền toái rồi.
Bà nắm tay dắt Hạ Liên Phòng đến chủ vị ngồi xuống, một đôi mắt phượng uy nghi nhìn chằm chằm Hạ Lịch, đem đường đường là đại học sĩ Thể Nhân các nhìn được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc trước Nhạc phụ làm khó dễ mình, phần lớn đều chỉ là về học thuật hoặc là nhân phẩm, chỉ có Nhạc mẫu, làm cho hắn thấy liền sợ: "Tiểu tế bái kiến Nhạc mẫu đại nhân."
"Ngươi không làm hòa thượng nữa?" Lão thái quân hỏi, cặp mắt phượng kia khiến Hạ Lịch lưng sợ hãi.
"Ngoại tổ mẫu, phụ thân chỉ là thương tâm quá độ, cho nên mới đi Tướng Quốc Tự tu hành vài năm, nhưng không phải thật sự muốn cắt tóc xuất gia, dù ngài ấy muốn, Hoàng Thượng chỉ sợ cũng không chịu đâu." Hạ Liên Phòng cười khẽ, cầm tay lão thái quân ôn nhu khuyên giải, ánh mắt của nàng di truyền từ mẫu thân, mà mẫu thân tất nhiên di truyền từ lão thái quân, vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, lão thái quân liền nhịn không được mềm lòng: "Con đứa nhỏ này, ta mới hỏi phụ thân con một câu, lại chưa nói muốn đối với hắn như thế nào, xem con nóng vội kìa ."
Hạ Liên Phòng khó được hoạt bát nhún nhún vai: "Cháu không vội nha, ngoại tổ mẫu ngài đối phụ thân có ý kiến như vậy, sau này chậm rãi phạt ông cũng được, nhưng ngày mai chính là đại niên 30, hôm nay mà tức giận thì không tốt lắm nha.
Chờ qua năm mới, ngài nên hảo hảo phạt phụ thân, bằng không cháu gái cùng Hồi nhi Tiềm Nhi đều không thuận theo.
Phụ thân, ngài không có ý kiến gì chứ?"
Hạ Lịch cười khổ, hắn nơi nào dám có ý kiến: "Vậy do Nhạc mẫu trách phạt."
Lão thái quân nghe xong, trong lòng thế này mới thoải mái.
Bà cũng không phải thật sự muốn phạt Hạ Lịch, dù sao đối phương là chính nhất phẩm đại quan, nhân phẩm lại là không cần nói, bà cũng không phải người không hiểu tình lý, lập tức nói: "Tốt tốt tốt, ngoại tổ mẫu tất cả đều nghe theo con.
Hôm nay là gia yến, chuyện trước đây, chúng ta đều không nói nữa, chỉ nhìn về phía trước."
Vì thế đoàn người liền ngồi tại tiền sảnh hàn huyên, Hạ Lịch kể lại chuyện phát sinh mấy ngày gần đây cho cả nhà Nhạc phụ nghe, đến nỗi bốn cháu trai trẻ tuổi nghe mà bốc hỏa khí tận trời, hận không thể vọt tới phủ đại học sĩ đem ác phụ muốn hủy hoại thanh danh của biểu muội bọn họ ra làm thịt! Sau lại nghe được Hạ Lan Tiềm bị người hạ độc, Hạ Liên Phòng từng bị Thượng Quan thị đá một cước, Tĩnh quốc công cùng lão thái quân giận không kềm được, Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm cũng nói trong ba năm này Thượng Quan thị ngầm ngáng chân bọn họ, làm cho bọn họ nhiều lần có khổ nói không nên lời, lại khổ nỗi người làm trong phủ còn tưởng rằng là bọn họ đối đãi Thượng Quan thị không tốt, trực tiếp làm cho người cả Lam gia tức giận giận sôi lên!
"...!Bất quá đây đều là chuyện trước kia, hiện tại nhị phu nhân chỉ là di nương, hai thứ muội cũng đều bị cấm túc, cuộc sống sau này liền dễ chịu ." Hạ Mạt Hồi nói.
"Lịch nhi, sao ngươi lại hồ đồ như thế!" Tĩnh quốc công nhịn không được trầm giọng trách cứ.
"Ngươi thân là nhân phụ, nếu không được bảo hộ được nhi nữ, thì sao có thể trở thành rường cột nước nhà? Đem ba đứa nhỏ bỏ lại ba năm, đây chính là cách ngươi làm phụ thân sao? !"
Hạ Lịch nhận sai: "Tiểu tế biết sai.
Thượng Quan thị này là mẫu thân dùng loại thủ đoạn kia bức con nạp, lúc trước thấy nàng ta vô tội, nên con dù bực mẫu thân cũng vô pháp đem nộ khí đổ lên người nàng ta.
Mà mấy năm nay nàng ta vẫn luôn biểu hiện phi thường an phận thủ thường, thẳng đến ba năm trước, con rời phủ, nàng ta tiếp quản cả phủ học sĩ, mẫu thân còn hay khen ngợi nàng trong thư gửi cho con, con tưởng nàng ta đối xử tử tế với nhi nữ mình, nếu không phải Tiềm Nhi trúng độc, Liên nhi đến Tướng Quốc Tự, sợ là con vĩnh viễn đều không thể ngờ được, nữ tử con cho rằng dịu dàng hiền lành kia, kỳ thật lại là ác phụ tâm tư ác độc!"
"Nếu đã như thế, dượng, vì sao ngài sao không hưu bà ta? Lưu lại nữ tử như vậy ở trong phủ, chẳng phải là khiến các biểu đệ biểu muội bị vây trong nguy hiểm sao? Thượng Quan thị này chẳng qua là cái di nương, nghiêm khắc nói ra thì chỉ là nô tỳ, không tính chủ tử, chẳng lẽ ngài muốn hưu bà ta còn phải chiêu cáo thiên hạ hay sao?" Lam Thần không hiểu hỏi, hắn phi thường yêu quý vị cô cô mĩ lệ lại có tài hoa kia, đáng tiếc bà ấy hồng nhan bạc mệnh, cho nên đối với Từ thị cùng Thượng Quan thị hủy diệt nhân duyên của cô cô và dượng, hắn tràn đầy chán ghét.
Hạ Liên Phòng nhẹ giọng nói: "Là muội không cho phụ thân bỏ bà ta.
Nhị phu nhân mặc dù là người âm hiểm, nhưng công phu mặt ngoài lại làm thập phần chu đáo, cho đến bây giờ, bà ta chưa từng phạm phải điều gì trong thất xuất, càng là không có bất kỳ điểm yếu gì ở trong tay chúng ta.
Huống chi, mấy năm nay bà ta vẫn chưởng quản phủ học sĩ, ở trong mắt người ngoài, bà ta là nữ nhân phi thường hiền lành có tài năng, nếu hưu bà ta, thanh danh phụ thân chắc chắn sẽ bởi vậy bị hao tổn.
Vạn nhất có người quấy rối coi đây là lỗi dâng thư buộc tội, vậy thì phiền toái rồi."
"Không có chứng cớ? Tên gia đinh gọi Đức tử kia không phải còn ở trong phủ sao? Còn có nha hoàn Đông Hương trong sân muội, thế này còn chưa đủ?" Lam Thưởng mày kiếm hơi nhíu, "Nay hai người này đều đã nhận tội, độc này chính là Thượng Quan thị sai người hạ , chẳng lẽ còn chưa đủ định tội bà ta?"
"Lấy hiểu biết của muội với nhị phu nhân, bà ta không phải là người làm việc chiêm trước không để ý sau như vậy.
Đức tử nói người uy hiếp hắn hạ độc là nha hoàn bên cạnh nhị phu nhân, nhưng nha hoàn kia không thấy đâu nữa, theo nhị phu nhân nói, đối phương trộm trang sức của bà ta trốn khỏi phủ, về phần độc dược, khẳng định bà ta đã sớm tiêu huỷ, lấy không ra chứng cớ, chỉ trông vào hai cái hạ nhân chỉ chứng, xa xa không đủ.
Hơn nữa, đức tử là người của Tiềm Nhi, Đông Hương là ở chỗ muội, chỉ hai điểm này đã khiến người khác nghĩ đích xuất chúng ta hãm hại thứ xuất, sẽ không có ai tin tưởng." Không có vật chứng chỉ có nhân chứng, nhân chứng này lại là người của bọn họ, thế nhân đều sẽ không suy nghĩ trong đó có khúc chiết cong quẹo gì, bọn họ chỉ tin tưởng cái mà bọn họ nhìn đến.
"Đáng giận!" Lam Vãn tính tình xúc động nhất một quyền nện lên mặt bàn, "Chẳng lẽ cứ thế để mặc bà ta tiêu dao hay sao? !" Đường đường Phủ Tĩnh quốc công, phủ đại học sĩ, thế nhưng còn xử lý không được một cái di nương? ! Chuyện này mà nói ra, còn không khỏi cười rớt răng hàm!
Quá vớ vẩn a, lại cố tình đây chính là sự thật.
Bọn họ có thể đem Thượng Quan thị bỏ rơi hoặc là giết chết, nhưng giấy không thể gói được lửa, Thượng Quan thị xưa nay có danh tiếng hiền lương, tuy chỉ là di nương, nhưng cũng là nữ nhi duy nhất của Thượng Quan hàn lâm, nếu có người hữu tâm tố cáo với Hoàng Thượng, sợ là danh vọng của Hạ Lịch sẽ bị hủy không còn một mảnh!
Một tờ giấy trắng, nếu có vết bẩn, thì sẽ không có ai cần nữa.
"Vãn biểu ca không cần lo lắng, phụ thân đã sớm muốn bỏ bà ta, là muội ngăn cản." Hạ Liên Phòng cười khẽ.
"Bà ta hạ độc Tiềm Nhi, tuy rằng muội không thể coi đây là lý do để loại bỏ bà ta, nhưng cũng thể cứ thế buông tha bà ta.
Hơn nữa, phụ thân của và ta, Thượng Quan hàn lâm là phụ tá của Tề vương, nếu thật sự bỏ bà ta, sợ là dưới ba tấc lưỡi của Thượng Quan hàn lâm, Tề vương sẽ coi phụ thân thành cái đinh trong mắt, nghiêm trọng chút sợ là ngay cả Phủ Tĩnh quốc công đều sẽ bị ghi hận.
Nếu như vậy, lại thành mất nhiều hơn được ." Bỏ Thượng Quan thị, bà ta trở lại hàn lâm phủ, vẫn là đích nữ duy nhất của hàn lâm phủ, nhưng không bỏ bà ta, bà ta chính là di nương phủ đại học sĩ, điểm này mặc cho ai đều nhìn rõ.
Nhịn nhất thời, mới có thể có được lợi ích lớn hơn nữa nha!
Nghe vậy, Tĩnh quốc công vui mừng không thôi sờ đầu Hạ Liên Phòng: "Liên nhi thật sự đã trưởng thành, không giống mẫu thân con, tính tình quật cường đòi mạng, một chút ủy khuất cũng chịu không nổi..." Đứa cháu ngoại nữ này, vừa thông minh, vừa biết ẩn nhẫn, nhưng nàng mới mười hai tuổi nha! Nếu có thể hảo hảo bồi dưỡng, tương lai khỏi cần phải lo, ông đã mất đi một nữ nhi, quyết không thể lại để cho cháu ngoại nữ giẫm lên vết xe đổ!
"Liên nhi cũng là chịu không nổi ủy khuất, chỉ là Liên nhi tâm nhãn nhỏ, bị ủy khuất gì, đều muốn tự mình trả thù lại mà thôi."
Mọi người vừa nghe, đều cười rộ lên, người một nhà vui vẻ thuận hòa, phi thường cao hứng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...