Đích Nữ Trọng Sinh
Thượng Quan Lạc nhìn cái gì cũng thích, cái gì cũng muốn vơ về phía mình, bản tính tham lam ích kỷ lại trỗi dậy không thể sửa nổi.
Thượng Quan Vũ đã bắt đầu tỏ ý khó chịu nhưng Thượng Quan Lạc lại chẳng hề hay biết.
Phi Yến nhìn sắc thái phụ nhân biết người khó chịu liền lắc đầu ra hiệu nói:
"Cứ kệ muội muội chọn, con chủ cần cái trâm này là được rồi ".
Nói rồi nàng cầm lấy một cây trâm mầu ngọc bích nhìn vô cùng đơn giản, Thượng Quan Lạc ngước mắt lên nhìn rồi bĩu môi không để ý nữa vẫn cúu đầu xuống chọn lựa đồ.
Như sợ Phụ thân không vui, Phi Yến lảng sang chuyện khác liền hỏi:
"Phụ thân chiến thắng trở về lần này chắc chắn hoàng thượng sẽ trọng thưởng hậu hĩnh ".
Thượng Quan Vũ mỉm cười nói:
"Ngày mai mới tổ chức cung yến lúc đó mới có danh sách trọng thưởng, mà chức vụ của phụ thân đã là trấn quốc Đại tướng quân rồi thì còn lên thế nào được chứ nhưng con yên tâm ta sẽ có bất ngờ giành cho con ".
Thượng Quan Lạc mải mê chọn lựa đồ không để ý đến phụ thân và tỷ tỷ, đến khi hai người ngán ngẩm rời đi nàng ta cũng không hai biết gì.
Cuối cùng ngày cung yến cũng đã đến, phụ thân nàng cho người đến nhắn nàng hôm nay trang điểm đẹp hơn một chút nên vì thế từ sớm nàng đã được A Hoa và A Phù chau chuốt tỷ mỷ rất lâu mới xong.
Bây giờ nàng đã cập kê, toàn bộ đường nét đã nảy nở hết, dáng người vô cùng thướt tha uyển chuyển.
Mới có gần một năm nàng đã thay đổi quá nhiều, toàn bộ y phục của nàng đều phải thay mới hết, phần đa đồ trong hòm của nàng đều là do Dương Vương mang đến.
Mỗi lần bận chuyện gì không đến được thì lâu lâu Dương Vương lại sai quản gia mang đến hết cái này rồi đến cái nọ.
Lâu dần quản gia của cả hai phủ dần dần càng thân quen hơn với nhau, không bỡ ngỡ như lần đầu.
Nàng ra sảnh chính để chờ đợi phụ thân, lúc này chưa ai đến, Phi Yến vô cùng thắc mắc, mọi khi vị muội muội kia của nàng là người khá nhanh nhẹn trong chuyện yến tiệc này, vậy mà hôm bay mãi vẫn chưa thấy đâu.
Vừa nghĩ tới trong đầu thì ngay tức thì Thượng Quan Lạc đã xuất hiện ngay trước mặt.
Phi Yến liếc nhìn qua nàng ta thì giật mình, nàng đang uống trà mà thất thố suýt chút nữa phun hết ra.
Nàng thật sự vô cùng hâm mộ lối trang điểm và y phục của nàng ta, nhìn nàng ta thật sự không khác gì một con công bảy mầu lòe loẹt.
Toàn bộ trang sức mấy hôm trước phụ thân mang về, nàng ta chọn lựa gần hết, và bây giờ đây có mười cái thì ở trên đầu nàng ấy quá nửa.
A Phù và A Hoa đứng ở đằng sau cười khúc khích, Phi Yến thân là trưởng tỷ nên không thể cười được nhưng nàng cũng không muốn nàng ta làm tâm điểm xấu mặt phủ tướng quân.
Phi Yến mỉm cười nói:
"Hom nay cung yến toàn những hoàng thân quốc thích và các quý nữ thế gia ngươi trang điểm nhẹ nhàng một chút, gỡ bớt trang sức trên đầu xuống, ngươi đeo như thế không sợ gẫy cổ à ".
Mấy nô tỳ xung quanh khúc khích cười khiến cho nàng ta không khỏi xấu hổ vội nói:
"Nhưng mà muội thấy đẹp mà không thấy mỏi cổ chút nào hết ".
Phi Yến thấy vậy thì lắc đầu không muốn nói nữa, nàng đã quá chán phải sống giả tạo với người muội muội này rồi, đời trước nàng chính là gián tiếp trên trên tay chính vị muội muội này đây.
Thượng Quan Lạc thấy tỷ tỷ không nói gì nữa thì thầm thở phào trong lòng.
Lâu lắm rồi nàng ta mới có cơ hội dự cung yến,thời gian gần đây vị đại tiểu thư hầu phủ kia bỏ rơi nàng không liên lạc gì với nàng nữa khiến nàng ít có dịp giao du với các quý nữ kia.
Cũng may trong một lần đi mua sắm nàng ta lại có duyên gặp được tứ hoàng tử Lâm Kỳ Thần, lúc đó nàng vô cùng thích một chuỗi vòng tay san hô nhưng lại không đem đủ ngân lượng.
Nàng ta đã nói các kiểu mà tên trưởng quầy vẫn không đồng ý cho nàng mang về phủ mới trả tiền.
Đang lúc giằng co thì tứ hoàng tử vô tình đi ngang qua, khi nhận ra thân phận nàng thì vô cùng vui vẻ và hào sảng mua tặng cho nàng chuỗi vòng tay san hô đó.
Bắt đầu từ ngày đó hai người bắt đầu qua lại thư từ, trái tim thiếu nữ non nớt của nàng ta dần dần rung động, bây giờ tâm trí của nàng ta chỉ có hình bóng của tứ hoàng tử thôi.
Tứ hoàng tử đã ngầm ám chỉ rằng chờ đến khi nàng ta cập kê sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho nàng ta trở thành trắc phi, nàng ta đã vô cùng vui mừng và trông mong.
Nàng ta chỉ là một thứ nữ nhỏ bé bây giờ được trở thành trắc phi thì còn gì tuyệt vời hơn, là thiếp nhưng lại là thê thiếp hoàng gia thì còn gì cao quý hơn chứ.
Chính vì thế ngày hôm nay nàng ta phải thật nổi bật để tứ hoàng tử nhìn nàng bằng một ánh mắt khác, chỉ nghĩ như thế nàng ta đã mỉm cười tự tin trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...