Nàng ta không thể hiểu nổi vì sao những cái gì tốt đẹp đều hướng về đại tỷ, từ phụ thân cho đến tứ hoàng tử bây giờ lại là Dương Vương điện hạ.
Tỷ ấy có cái gì tốt đẹp cơ chứ, từ nhỏ đến lớn nàng ta đã núp dưới cái bóng của đại tỷ, đã ngấm ngầm hại tỷ ấy bao nhiêu lần nhưng lần nào tỷ ấy cũng thoát khỏi kiếp nạn.
Ánh mắt lóe lên sự căm phẫn sự ích kỷ len lỏi trong tâm trí nàng ta, gặm nhấm nàng ta từng chút từng chút một.
Cuối cùng trải qua một đoạn đường dài cuối cùng cũng tới nơi, Phi Yến là người luyện võ mà còn cảm thấy cả người mệt mỏi.
Khi đến nơi thì trời đã xế chiều, lều trại đã được dựng sẵn, hoàng thượng biết mọi người ai ai cũng đều mệt mỏi rồi nên cho mọi người nghỉ ngơi một hôm bắt đầu từ sáng hôm sau mới tổ chức săn bắn.
Vì lần này liên quan đến kế hoạch lớn, phụ thân lại bận bịu trong công việc bảo vệ trị an của khu vực săn bắn cho nên Phi Yến đã điều động một số người của Như Ý Phường đi cùng, cả Lâu Ngọc Phong cũng đi theo.
Bọn họ đóng giả làm thị vệ để đi theo bảo vệ cho nàng, không một ai nghi ngờ gì.
Lúc này theo tin báo của Lư Đại Hải, tứ hoàng tử đã điều động hắn lên đường trước đó một ngày và hiện đang ở gần khi vực bãi săn để tùy cơ hành động.
Ngay cả Lư Đại Hải cũng không biết tiếp theo mình phải làm gì, theo như lời Lư Đại Hải nói tứ hoàng tử là một người vô cùng chắc chắn và cẩn thận nếu chưa đủ tự tjn và an toàn hắn sẽ không dám manh động.
Phi Yến ở bên hắn mười năm từ khi còn là thiếu nữ chưa biết gì đến khi thành tứ hoàng tử phi và cuối cùng là hoàng hậu nàng đã quá hiểu tính hắn rồi.
Nàng cũng biết trước sự việc nên đã cho người trấn an Lư Đại Hải, bảo hắn đừng manh động tránh cho hắn nghi ngờ.
Nàng vào lều tắm rửa qua loa, ăn tạm chút gì đó rồi đinh lên đi ngủ. Có người của mình canh gác ngoài lều nàng cũng cảm thấy an tâm hơn.
Thượng Quan Lạc lấy lý do là lần đầu đi xa sợ hãi nên muốn được ở chung lều với nàng nhưng tuyệt nhiên là Phi Yến không chấp nhận.
Nàng đâu có dại gì mà đặt con rắn độc bên cạnh, tuy bây giờ nàng ta chưa có uy hiếp đến nàng nhưng đề phòng vẫn hơn, nàng đã nhu nhược một đồ rồi, đời này nàng sẽ không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa.
Nàng đang định đi nghỉ thì A Hoa đi vào và nói:
"Tiểu thư Dương Vương gửi cho tiểu thư ít đồ, ngài ấy nói tiểu thư xoa vào ngày mai sẽ hết nhức mỏi ngay, người chuyên đi xa nên rất có kinh nghiệm trong chuyện này ".
Phi Yến nhận lấy hộp thuốc mà trong lòng lại cảm thấy xúc động, nàng có thể cảm nhận được tình cảm thật lòng của huynh ấy.
Tuy nhiên thù chưa trả được nàng không thể buông lỏng bản thân và tình cảm của mình được, nàng đành có lỗi với huynh ấy thôi.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy rồi sai A Hoa bôi hộ cho nàng, thật sự bây giờ nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi lắm rồi.
A Hoa nhẹ nhàng mát xa cho nàng, Phi Yến cảm thấy vô cùng thoải mái rồi thiếp đi lúc nào mà không hay biết.
Một lúc sau rèm mành nhẹ nhàng mở ra, Thiên Dương nhẹ nhàng bước vào, chàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, không biết nàng gặp phải cái gì mà ngay cả trong mơ giấc ngủ nàng cũng không yên ổn.
Thật ra Phi Yến không biết rằng Thiên Dương luôn dõi theo sau giúp đỡ nàng, toàn bộ thị vệ ở Như Ý phường đều là người của chàng, khi biết người của nàng tìm kiếm hộ vệ chàng đã ứng cử người của mình đi.
Tuy nhiên chàng lại không nói ra chỉ âm thầm trợ giúp cho nàng. Chàng không hiểu vì sao nàng lại mở ra Như Ý Phường mục đích của nàng là gì, tuy nhiên chàng lại vô cùng tôn trọng ngoài việc giúp đỡ nàng thì chàng chưa từng sai người điều tra qua.
Thiên Dương nói nhỏ:
"Tiểu muội ngốc, có gì khó khăn sao không nói với ta, một mình muội gồng sức chiến đấu ta thật không nỡ chút nào, muội cứ yên tâm làm việc của mình đi ta sẽ luôn dõi theo và giúp đỡ cũng bguw bảo vệ muội ".
Phi Yến lúc này đã mệt lắm rồi nên không biết gì cả, ngồi một lúc chàng mới đứng lên rời khỏi lều, trước khi đi không quên dặn thị vệ phải bảo vệ nàng cẩn thận, có chuyện gì phải báo cho chàng ngay.
Sáng hôm sau Phi Yến vươn vai thức dậy, cả người nàng cảm thấy voi cùng sảng khoái không biết có phải là do được nghỉ ngơi một đêm hay là do thuốc của Thiên Dương đưa cho hôm qua.
Nàng trang điểm qua loa rồi chuẩn bị đến nơi tập trung diễn ra khai mạc lễ săn bắn, nàng không thể đến muộn được, Thượng Quan Lạc đã ở ngoài chờ nàng một lúc rồi.
Nàng ta sợ mình bị bỏ rơi ở lại nên trời chưa sáng đã thức dậy trang điểm rồi ngồi đợi tỷ tỷ của mình.
Phi Yến thong dong bước đi, chỗ ngồi đã chật kín người ngồi rồi tuy nhiên với thân phận đích nữ phủ tướng quân mọi người đều phải nhường lối cho nàng, Thượng Quan Lạc nhanh chóng đi theo sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...