“Tiểu thư, tiểu thư, ngài ở đâu?” Du Nhi sắp khóc.
Không thấy tiểu thư, nàng phải làm sao bây giờ?
Du Nhi thực lo lắng cho Tiêu Vãn Sương, nàng không biết là Tiêu Vãn Sương cũng đang lo lắng cho nàng.
Nàng nhìn khung cảnh trước mắt có chút sợ hãi, đây là chỗ nào?
Tuy rằng nàng ngu dốt một chút, cũng không giỏi nhớ đường.
Nhưng đi trên một con trên đường, còn là con đường đã đi mười mấy lần nàng vẫn nhớ rõ.
Trước mắt là rừng cây cành lá tốt tươi, cỏ dại cũng mọc thành cụm.
Nơi này hình như là rừng Sương Mù mọi người thường nói.
Du Nhi lắc lắc đầu, sẽ không, sẽ không, nàng ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, nơi này ngàn vạn đừng là rừng Sương Mù.
Nàng làm ký hiệu trên cây bên cạnh, nhưng đi tới đi lui vẫn là quay về đường cũ.
Du Nhi sợ hãi, nàng không muốn mất mạng trong rừng Sương Mù.
Ai tới cứu nàng? Ai tới cứu nàng?
“Ha ha ha ha, chẳng lẽ Tô Phúc Hải ta hôm nay phải chôn thân nơi đây sao?” Một trận cuồng tiếu thê lương.
“Ai, có phải quỷ hay không?” Du Nhi trong lòng có chút sợ hãi.
“Ta là người, không phải quỷ.
Cứu ta, cứu ta……”
Từ phía trước, một người bò ra, trên mặt, trên người đều là máu.
Trong mắt hắn có một tia khẩn cầu, hắn đã tuyệt vọng, hắn biết sẽ không có người tới nơi này.
Rừng Sương Mù, ai sẽ đến? Hắn bởi vì chạy trốn, không thể không chạy tới rừng Sương Mù này.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, sẽ có người tới nơi này.
Hơn nữa, người trước mắt này còn là một nữ tử trẻ tuổi tư sắc ưa nhìn.
Tô Phúc Hải trong lòng có một tia tham lam, hắn nhất định phải chiếm nữ tử này làm của riêng.
Hắn trước khi chết thế nào cũng phải lưu lại đời sau cho mình, phải không?
Hắn muốn đè nữ tử này dưới thân, yêu thương một phen, lưu lại đời sau.
Du Nhi nhìn người này, bộ dáng ước chừng hơn hai mươi.
Trẻ tuổi như vậy, là ai có thù oán với hắn biến hắn thành cái dạng này.
Du Nhi đơn thuần cảm giác người này không phải người xấu.
Nàng lấy hết can đảm đi tới trước, kiểm tra vết thương của người bị thương nặng này.
Ngay khoảnh khắc Du Nhi vừa đụng tới quần áo Tô Phúc Hải, Tô Phúc Hải liền muốn đẩy ngã Du Nhi làm chuyện vô liêm sỉ.
Tô Phúc Hải mới vừa chạm đến tay áo Du Nhi, lại phát hiện hắn căn bản không đẩy ngã được nàng.
Thân thể hắn hiện tại không còn dùng được, thật sự là một chút sức lực cũng không có, chỉ là muốn lưu lại đời sau cho mình cũng khó như vậy.
Trời muốn diệt hắn a! Trời muốn diệt Tô Phúc Hải hắn a!
Du Nhi kiểm tra miệng vết thương cho Tô Phúc Hải, thương rất nặng a! Nếu không có thuốc người này không chịu qua nổi nửa canh giờ.
Tô Phúc Hải còn chưa từng chạm qua nữ nhân, chưa từng có nữ nhân thân cận mình như vậy.
Nàng lớn lên sao lại đẹp như vậy? Nàng là tiên nữ trời cao phái tới sao?
“Ngươi tin ta không? Nếu ngươi tin ta ta sẽ trị thương cho ngươi.” Du Nhi vẻ mặt kiên định.
Tuy rằng nàng không có y thuật hơn người như sư tỷ, tuy rằng y thuật nàng không ra sao.
Nhưng thuốc sư tỷ để lại cho nàng chính là thuốc tốt tuyệt diệu.
Nàng vẫn luôn cất giấu, vốn định nếu như tiểu thư nhà nàng cần đến, nàng có thể cho tiểu thư nhà nàng.
Hiện giờ, người này bị thương nặng, nàng vẫn nên cho người này dùng đi!
“Cô nương, ta tin ngươi.” Đối với y thuật của Du Nhi, Tô Phúc Hải không tin.
Nhưng hắn vẫn hy vọng cô nương trước mắt này, tiên nữ xinh đẹp này, trị liệu tốt cho hắn.
Những kẻ hại Tô Phúc Hải hắn, hắn tuyệt đối không buông tha.
Những kẻ trước kia khi dễ hắn, xem thường hắn, hắn muốn đem bọn họ bầm thây vạn đoạn.
Du Nhi từ trên người móc ra một bọc thuốc nhỏ cùng một bình sứ nhỏ màu trắng.
Nàng mở gói thuốc nho nhỏ ra, tuy rằng chỉ là một chút thuốc bột, lại là thánh dược trị ngoại thương rất tốt.
Du Nhi rắc thuốc bột trên người Tô Phúc Hải.
Tô Phúc Hải cảm giác thuốc bột bôi trên người đã có hiệu quả, người hắn không đau.
Ngoại thương của hắn có thể chữa, vậy nội thương của hắn thì sao?
Du Nhi cầm bình sứ nhỏ màu trắng trong tay, do dự, cái này chính là đan dược tục mệnh, nàng phải cho cái người lai lịch không rõ dùng này sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...