“Ngươi sao lại nói chuyện với chủ thượng chúng ta như thế?”
Một người khác trong xe ngựa, nữ tử mặc áo xanh che mặt bằng sa mỏng màu xanh, người bắt cóc Tiêu Vãn Sương, không vui nói.
“Ta đang nói chuyện với Hàn Vương gia nhà ngươi, ngươi chen miệng làm gì?” Tiêu Vãn Sương xoay đầu sang bên kia tỏ vẻ không phục, bỗng nhiên trên cổ một mảnh lạnh lẽo, chỉ thấy một cây đao đặt trên cổ nàng.
“Thanh Lăng, ngươi vượt quá chừng mực rồi, là ai cho phép ngươi làm càn như vậy.”
Nữ tử áo xanh nghe thấy Kỳ Liên Hàn nói liền bỏ đao xuống.
Nhìn ra được, Hàn Vương gia cực kỳ tức giận.
“Kỳ Liên Hàn, ngài bắt ta tới làm gì?” Tiêu Vãn Sương xoay đầu lại, nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Liên Hàn.
Kỳ Liên Hàn này sao cứ âm hồn không tan vậy?
“Tiêu Vãn Sương, ngươi nói đi? Ngươi lẻn vào phủ đệ của bổn vương, còn hái trộm quả Cửu Diệp bổn vương vất vả chăm bón nhiều năm.” Kỳ Liên Hàn vẻ mặt tức giận, trong ánh mắt hàm chứa sát ý.
Tiêu Vãn Sương nhìn ra sát ý trong mắt Kỳ Liên Hàn, không, nàng không thể chết được, nàng cần phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Tiêu Vãn Sương đôi mắt xoay chuyển, hắn gọi mình là Tiêu Vãn Sương, vậy chứng tỏ, hắn đã điều tra mình rõ ràng, nàng chậm rãi mở miệng nói, “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ta còn biết bí mật của Hàn Vương gia ngài.”
“Chủ thượng của chúng ta có bí mật gì.” Nữ tử áo xanh xen mồm.
“Bí mật này chính là, chân chủ thượng nhà ngươi vốn không tàn phế, chân hắn vẫn tốt.”
Nữ tử áo xanh mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, chân chủ thượng vẫn tốt, vậy chủ thượng vì sao muốn giả vờ là mình tàn phế a?
Hơn nữa vừa rồi chủ thượng đã nói, nữ hài nàng bắt về này đã biết bí mật của hắn.
Tiêu Vãn Sương quá hiểu Kỳ Liên Hàn, hắn là quân tử, đặc biệt trước mặt thuộc hạ càng là quân tử.
Nàng ở trước mặt thuộc hạ hắn nói rõ bí mật của hắn, tuy rằng hắn muốn mạng nàng, nhưng lúc này sẽ không, hiện tại nàng có thể an toàn nhất thời.
“Chủ thượng, thuộc hạ không nên biết bí mật của ngài, thuộc hạ trước tiên giết Tiêu Vãn Sương này, sau đó tự sát.” Nói rồi nữ tử áo xanh liền muốn ra tay.
Nữ tử áo xanh cái dạng này thật đúng là thấy chết không sờn.
“Khoan đã, Thanh Lăng, trước tiên mang Tiêu Vãn Sương về vương phủ, nàng hái quả Cửu Diệp của bổn vương, bổn vương trước bắt nàng làm nô lệ trong vương phủ, bắt nàng tự mình chăm sóc quả Cửu Diệp cho bổn vương.”
Kỳ Liên Hàn chuyển động chén trà trong tay.
Hắn trước mắt cứ nô dịch tứ tiểu thư Tiêu phủ này, trước tiên để trút cơn giận trong lòng, sau đó lại lấy mạng nàng.
Nàng biết quá nhiều chuyện sẽ gây trở ngại cho hắn.
Tiêu Vãn Sương bỗng nhiên nghĩ tới Du Nhi, không biết Du Nhi thế nào.
“Ta có thể cùng ngài về phủ Hàn Vương, ta cũng có thể ở vương phủ làm nô lệ cho ngài, nhưng có một điều kiện, ngài phải giúp ta tìm được nha hoàn của ta, cũng phải đưa nàng ấy trở về an toàn.”
“Có thể, nhưng ngươi đừng nghĩ chuyện ăn gian.” Kỳ Liên Hàn mày kiếm cau lại, một tiểu nha hoàn mà thôi, hắn liền phái người tìm giúp nàng.
“Đại ca ngươi Tiêu Dục ở Vọng Ninh cư, đang cùng Xuân Thảo mà hắn yêu gắn bó làm bạn.”
Kỳ Liên Hàn biết Tiêu Dục rất thương Tiêu Vãn Sương, mà Tiêu Vãn Sương cũng thực sự để ý Tiêu Dục.
Tiêu Vãn Sương trong lòng cả kinh, Vọng Ninh cư, Xuân Thảo.
Kiếp trước đại ca liền cùng Xuân Thảo ở nơi đó.
Ông trời a! Kỳ Liên Hàn làm sao biết chuyện này? Kỳ Liên Hàn có ý gì, hắn lấy đại ca ra uy hiếp mình sao?
“Kỳ Liên Hàn, Vọng Ninh cư nơi đó ngài làm sao mà biết được?”
Tiêu Vãn Sương trong lòng có một tia lo lắng, đại ca cùng Xuân Thảo ở Vọng Ninh cư không có bất kì kẻ nào biết, nếu không phải kiếp trước chính đại ca nói cho nàng biết địa điểm mình cư ngụ, nàng cũng sẽ không biết.
Kỳ Liên Hàn dễ như trở bàn tay đã biết, thật sự quá đáng sợ.
Từ lúc Tiêu Vãn Sương biến mất không thấy, Du Nhi lo lắng muốn chết.
Du Nhi ở trên phố lang thang không có mục tiêu, rồi lại không dám một mình về phủ, nàng sợ sẽ bị đại phu nhân âm mưu quỷ kế của phủ Thừa tướng trách phạt.
Đành phải một mình đi tìm Tiêu Vãn Sương, lại vô tình đi vào rừng Sương Mù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...