Vào trong Thanh Phương viện, Giang Chiêu Nguyệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của Bích Hà, thật ấm áp, có thể chạm vào được.
Bích Hà sờ lên trán nàng, không nóng lắm.
"Tiểu thư, Thu Lộ tỷ tỷ đi mời đại phu rồi, nô tỳ đỡ tiểu thư lên giường nằm nghỉ nhé.
"
Giang Chiêu Nguyệt dưới sự dìu đỡ của Bích Hà vào phòng.
Bày trí trong phòng rất giản đơn.
Chỉ có một chiếc bàn vuông bằng gỗ cũ, trên bàn đặt một cái ấm trà không có vòi, cùng với hai chiếc chén trà bị vỡ.
Trong phòng không có lấy một miếng bánh ngọt, nhìn thật chẳng giống phòng của một tiểu thư hầu phủ chút nào.
Những năm qua, chủ mẫu không quan tâm, di nương lại không có tiền tài, phòng của Giang Chiêu Nguyệt mới đơn sơ thế này, còn không bằng phòng của hạ nhân nữa.
Giường cũng rất đơn sơ, dùng chiếc chăn đã không biết bao nhiêu năm, mùa đông mùa hè đều chỉ có một chiếc chăn này.
Nhìn chiếc giường này, vô số đêm lạnh giá đã trải qua lập tức hiện lên trong ký ức.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, nằm lên giường, Bích Hà giúp nàng cởi giày ra.
"Bích Hà, rót cho ta một chén nước, ta khát rồi.
" Mặt Giang Chiêu Nguyệt tràn đầy vẻ mệt mỏi nói.
"Hả? Dạ! Dạ! Tiểu thư! Bích Hà đi ngay!"
Bích Hà sững sờ một lúc, trước đây tiểu thư rất nhát gan, không dám sai bảo bọn họ làm việc.
Dù nói triều Đại Ung địa vị của thứ thiếp, thứ tử thứ nữ thấp, nhưng dù sao cũng là chủ tử, địa vị thấp đến đâu, cũng chỉ là trước mặt chủ mẫu, làm sao có thể để nô tài lấn lướt được.
Đột nhiên được tiểu thư sai bảo, lòng nàng ấy không kìm được vui sướng.
Nàng ấy có thể cảm nhận được, tiểu thư đã thay đổi, nàng ấy thích tiểu thư hiện tại, nhưng cũng thương tiếc tiểu thư trước kia.
Nụ cười trên mặt Bích Hà biến mất khi nàng ấy cầm lấy ấm trà, buồn bã nói: "Tiểu thư, không còn nước rồi, xin tiểu thư chờ một lát, Bích Hà đi đun nước ngay!"
"Ừ, đi đi.
"
Giang Chiêu Nguyệt gật đầu, rồi khép mắt nghỉ ngơi, nàng rất mệt mỏi, mệt cả tâm hồn và thể xác.
Nàng thật sự đã trọng sinh rồi.
Trọng sinh trước khi những chuyện bi thảm kiếp trước xảy ra, mọi thứ vẫn còn kịp.
Nàng không bị đánh đòn, chân không bị què.
Đây là một khởi đầu tốt.
Những chuyện kiếp trước, như đèn kéo quân lướt qua trước mắt.
Kiếp này, vận mệnh nằm trong tay nàng, nàng tuyệt đối không để bi kịch tái diễn nữa.
Những kẻ đã làm hại nàng, nàng sẽ không tha thứ cho bất kỳ một ai!
"Tiêu Chấn Đình! " Giang Chiêu Nguyệt thì thầm tên ân nhân, một giọt nước mắt đau xót lăn xuống từ khóe mắt.
Nếu không nhờ Tiêu Chấn Đình đưa cho nàng một chiếc áo choàng che thân, nàng đã tự sát từ cái ngày bị Giang Ngọc Ngưng hãm hại mất đi trong sạch, đáng thương nàng cho đến khi chết thành một linh hồn cô độc mới biết thân phận ân nhân!
Kiếp trước, nàng trở thành quân cờ trong tay Giang Ngọc Ngưng và Thái tử Tiêu Quý Lâm, gián tiếp dẫn đến việc Tấn Vương Tiêu Chấn Đình bị Thái tử giết hại, thu hồi binh quyền.
Chính hắn là ân nhân của nàng, lại bị lăng trì trước mặt nàng, trong lòng nàng cảm thấy rất có lỗi!
"Rầm!"
Bỗng nhiên một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đá văng ra, một tỳ nữ nhị đẳng toàn thân kiêu ngạo mang theo hộp thức ăn bước vào.
Là tỳ nữ nhị đẳng của Thanh Phương viện - Quỳnh Nhi, đã đến giờ Ngọ, đến giờ dùng cơm trưa, nàng ta đến nhà bếp lấy cơm trưa cho Nhị tiểu thư.
Nàng ta đặt mạnh hộp thức ăn xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống, mang đồ ăn ra, từng cái đặt lên bàn.
Một đĩa rau xanh xào, một bát canh cải thảo, một bát thịt bò hầm, một đĩa trái cây.
"Hôm nay là lễ cập kê của đại tiểu thư, nhà bếp có thêm món thịt bò hầm, nhờ phúc của đại tiểu thư, lần này có khẩu phúc rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...