CHƯƠNG 42: NGỌC NHI BIẾT LIÊM SỈ NHƯNG KHÔNG BIẾT HUYNH TRƯỞNG CÓ TÍNH TOÁN KHÁCNói ngày ấy Triệu Xu Ngọc tới quỳ thủy, lại bị Cao Hi Hành trêu đùa một trận, nàng thực sự tức giận không nhẹ.
Ở trong sân đóng cửa hai ngày không ra ngoài, người ngoài cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Bọn hạ nhân còn chưa bẩm báo, nhưng hai ngày sau vừa vặn Triệu Hành Viễn đã trở về từ nơi khác, hắn không thấy Triệu Xu Ngọc, cho nên hắn đã đi tới sân của nàng nhưng nàng lại không cho hắn vào.
Triệu Hành Viễn nhìn bọn hạ nhân đang nơm nớp lo sợ, không biết ai đã chọc Triệu Xu Ngọc phát tính tình lớn như vậy.
Tìm tới Tiểu Hạnh Nhi để hỏi, Tiểu Hạnh Nhi lắp bắp mà nói câu "Thiếu gia của Cao gia đã đoạt đai nguyệt sự của tứ tiểu thư, còn vào sương phòng của thư phòng để khi dễ tiểu thư".
Triệu Hành Viễn lập tức tức giận đến xanh cả mặt.
Nhưng hắn rốt cuộc là người có suy tính, không có lập tức tìm Cao gia để tính sổ, hắn chịu đựng cho tới thời điểm dùng bữa để gặp Triệu Xu Ngọc.
Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, trong lòng của hắm đã xé nhãi ranh Cao gia đến vài lần, lúc này lửa giận mới được bình ổn.
Hắn vốn tưởng rằng Triệu Xu Ngọc đã bị Cao Hi Hành nhốt ở trong sương phòng làm ra hành vi vượt qua chuyện của nam nữ, kết quả Triệu Xu Ngọc chỉ căm giận nói cái tên tiểu tử thúi kia đã đoạt đai nguyệt sự của nàng, cố ý không đưa cho nàng, cuối cùng nàng cón đánh hắn một trận, hắn mới ngoan ngoãn chạy lấy người.
Còn có Tiểu Hạnh Nhi đứng ra làm chứng, Cao Hi Hành đã thật sự đau đến cong eo, hắn tức giận mắng chửi một hồi mới chịu rời khỏi phòng.
Triệu Hành Viễn mới lặng lẽ thở ra một hơi ở trong lòng.
Kỳ thật Triệu Xu Ngọc cũng rất thông minh, từ nhỏ nàng đã nhìn quen sắc mặt của mấy người ca ca trong nhà, nàng biết mình nên nói cái gì và cái gì mình không nên nói.
Theo tuổi tác ngày càng lớn, việc chứng kiến cũng càng nhiều, một ít chuyện trong ngày thường không có người dạy dỗ, nàng đã bắt đầu dần dần hiểu rõ, mối quan hệ của mình cùng đại ca ca và Hoắc quản gia đều là việc không đúng.
Trong sách có nói, da thịt chi thân, Luân Đôn chi nhạc, đây là việc giường chiếu giữa phu thê với nhau.
Nàng không hiểu Luân Đôn là gì, nhưng nàng hiểu cái gọi là da thịt chi thân.
Nàng cùng đại ca và Hoắc quản gia đều không phải là phu thê, nhưng lại có da thịt chi thân, việc này làm cho Triệu Xu Ngọc mười bốn tuổi trong lòng đã ẩn ẩn có chút bất an, nhưng đến tột cùng sai lầm này là như thế nào, nàng cũng không biết.
Rốt cuộc từ nhỏ nàng cũng không có trưởng bối dạy dỗ, Triệu Xu Ngọc lại được nuôi dưỡng ở hậu viện, vẫn chưa hiểu được lễ giáo khắc nghiệt của thế tục.
Chỉ ẩn ẩn biết việc này không đúng, nàng đã từng hỏi Triệu Hành Viễn hai lần, nhưng đều bị Triệu Hành Viễn nói dăm ba câu lừa gạt cho qua.
Đồng dạng nàng cũng biết việc bị người khác tùy ý nhìn thấy thân thể là không đúng, cho nên lúc đại ca hỏi nàng cùng Cao Hi Hành đã làm gì ở trong phòng, trực giác nói cho nàng, nàng có thể nói bọn họ cãi nhau thậm chí là đánh nhau.
Nhưng tuyệt đối không thể nói, nàng đã bị Cao Hi Hành nhìn thấy bộ dáng không có mặc quần lót.
Chuyện trong sương phòng ngày ấy Triệu Xu Ngọc xem như tránh nặng tìm nhẹ mà nói sơ qua một màn không thể để người khác nhìn thấy, nhưng mà Triệu Hành Viễn lại bởi vì chuyện này mà không muốn tiếp tục nhẫn nại.
Không nói đến việc mấy năm nay người tới cửa cầu hôn càng ngày càng nhiều, Triệu Xu Ngọc tuổi tác càng ngày càng lớn, đã không còn là một đứa bé dễ bị lừa gạt, đối việc hắn thân mật tựa hồ cũng càng ngày càng xa cách.
Hắn có thể lý giải muội muội đang ngượng ngùng, nhưng lại không thể tiếp thu Triệu Xu Ngọc xa lạ với hắn.
Ban đầu hắn dự định đầu xuân năm sau Triệu Xu Ngọc tròn mười lăm tuổi, sau khi nàng cập kê lại muốn nàng, nhưng hiện tại xem ra, đã trải qua chuyện của Cao Hi Hành, hắn không còn dự định lại chờ đến sang năm.
Lại qua ba ngày, rốt cuộc Triệu Xu Ngọc cũng hết nguyệt sự.
Hôm nay Triệu Hành Viễn bỗng nhiên cảm thấy hứng thú muốn đi chùa dâng hương.
Triệu Mộ Thanh không thích náo nhiệt, đã từ chối không đi, Triệu Tây Phàm không ở trong phủ, hiện tại cũng gần cuối năm là thời điểm mà Hoắc Dực Khôn hết sức bận rộn, chỉ có Triệu Xu Ngọc thấy có cơ hội được đi ra phủ du ngoạn, còn không đợi Triệu Hành Viễn mở miệng, nàng đã ba ba mà sáp lại.
"Hành Viễn ca ca, Ngọc Nhi có thể đi cùng ngươi.
"Vì thế hai huynh muội đã ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, đi về phía chùa Linh Vũ nằm ở ngoài thành Cẩm Châu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...