"Tường cao thâm viện khóa kiều nhiHồng trang lúm đồng tiền mị như hoaMắt nhi mang tiếu môi nhi congMàn hồng lãng phiên giang đảoNăm ấy đầu mùa xuân, ngày vừa lúc."(Trích thơ...)Trước cửa Triệu phủ ở thành Cẩm Châu, có một chiếc xe ngựa đang dừng lại.Vẻ mặt của Triệu Hành Viễn đầy phong trần mệt mỏi, trong tay ôm một đứa trẻ xuất hiện ở trước cổng Triệu phủ.
Trong nội viện, đám nha đầu bà tử đã loạn thành một đoàn.Đây là tiểu muội của ta, Triệu Xu Ngọc, từ nay sẽ là tứ tiểu thư của Triệu phủ.
Các ngươi phải chăm sóc nàng thật cẩn thận.Triệu Hành Viễn nói chuyện, trên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn đã lộ ra một ít tươi cười nhu hòa.Mọi người nghe thấy thì như bị sét đánh giữa trời quang.
Ngơ ngẩn mở to hai mắt, biểu tình không thể tưởng tượng nỗi nhìn Triệu Hành Viễn từ trước đến nay đều ít khi nói cười.Triệu gia ở trong thành Cẩm Châu là một gia đình rất giàu có.
Không phải do tổ tiên tích đức, mà toàn bộ Triệu gia ngày nay đều do một tay đại thiếu gia Triệu Hành Viễn xây dựng mà thành.
Tuổi còn trẻ đã đi kinh thương, trong việc mua bán lại cực kì khôn khéo, hắn đã giúp cho Triệu gia vốn dĩ đã lụi tàn được dục hoả trùng sinh, hiên ngang ổn trọng đứng trước gió lớn.Mới qua mấy năm, Triệu gia đã kết giao buôn bán khắp nơi ở thành Cẩm Châu.
Rồi nhanh chóng trở thành gia tộc giàu có không nhất thì hai ở nơi này.Ở thành Cẩm Châu không ai là không biết đến đại công tử Triệu Hành Viễn của Triệu gia có thủ đoạn cao minh, phong cách hành xử như sấm rền gió cuốn, thủ đoạn lại tàn nhẫn, là một người lãnh tâm lãnh tình.Đại công tử nhiều năm đi giao thương ở bên ngoài.
Hôm nay lại đột nhiên mang theo một nữ hài trở về, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ đây là con tư sinh của công tử lúc ở bên ngoài?Mặc dù nói là tiểu muội, nhưng người hầu trong Triệu phủ chưa bao giờ gặp qua cha nương cùng trưởng bối của các thiếu gia.
Chỉ có họ hàng thân thích là Cao gia cũng là người của thành Cẩm Châu này.
Vậy thì cũng không có khả năng đây là hài tử của Cao gia.Mọi người đều buồn bực, nhưng đại công tử miệng vàng lời ngọc, hắn nói tiểu muội thì đó chính là tiểu muội.
Ngọn nguồn ra sao thì bọn hạ nhân như họ sao có thể tùy ý xen vào.Bà vú đứng ở bên cạnh đã nhận lấy đứa trẻ, đang muốn nhẹ nhàng dỗ hai tiếng, thì bỗng nhiên bị khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nữ hài hấp dẫn.Khuôn mặt nhỏ phấn nộn, lông mi thật dài, đôi mắt to như quả nho, quay tròn rồi mở to, không khóc cũng không làm ầm ĩ.Tiểu nữ hài này thật giống như một viên ngọc, phấn điêu ngọc trác, làm người ta nhịn không được mà sinh lòng yêu thương.Bà vú nhớ lại, mấy thiếu gia của Triệu gia đều do một tay bà nuôi lớn.
Mới sinh ra không lâu cũng có bộ dáng tinh xảo như vậy.
Tiểu nữ nhi này trăm phần trăm lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân a.Bà vú càng nhìn càng thêm yêu thích nữ hài ở trong tay.
Trong lòng không thể kìm hãm được liền muốn yêu thương che chở cho đứa bè này.
Trách không được người có ý chí sắt đá như đại công tử cũng bị làm cho động tâm.Triệu Hành Viễn nói vài câu.
Liền có chuyện quan trọng muốn rời khỏi ngay lập tức.Bà vú cười cười xoay người ôm tiểu thư về phòng uy sữa.
Một đám nha đầu, gã sai vặt chạy đến hóng truyện cũng nhanh chóng tản ra đi làm việc.Lúc này, Triệu Tây Phàm năm tuổi cùng Triệu Mộ Thanh sáu tuổi chậm rãi đi ra từ sau tường viện.Bọn họ đã nghe lén ở góc tường, đột nhiên có thêm một muội muội.
Hai tiểu thiếu gia đã trưởng thành sớm đang rất bình tĩnh, một bộ dạng gặp biến không loạn.Nhị ca, ngươi nghe được không? Nhà của chúng ta có thêm một muội muội, xem ra ta lại có thêm một món đồ chơi.Trong mắt Triệu Tây Phàm hiện lên một tia sáng, Triệu Mộ Thanh nhìn đệ đệ đang hưng phấn mà mở miệng nói.Ta không có nhàm chán giống như ngươi, tiểu muội vẫn còn là một đứa bé, nếu dọa tiểu muội hoảng sợ, đại ca sẽ hỏi tội ngươi đầu tiên.Triệu Mộ Thanh nhíu mày, tưởng tượng đến việc tam đệ giở trò đùa dai, lập tức lên tiếng cảnh cáo.
Còn hắn thì không rảnh lãng phí thời gian lên trên người của một đứa bé không rõ lai lịch.Mặc dù Triệu Mộ Thanh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng khí chất quạnh quẽ rất giống với đại ca Triệu Hành Viễn.Triệu Tây Phàm nhìn ra Triệu Mộ Thanh hoàn toàn không có hứng thú với nữ hài kia liền mếu máo, ngượng ngùng hừ nói:Nhị ca đúng là người nhàm chán, đứa bé kia bây giờ còn nhỏ, lại lớn thêm một chút, không phải nàng có thể chạy có thể nhảy mới có thể chơi sao, hiện tại ta mới lười để ý đến nàng.Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Tây Phàm đã chạy tới trong viện của Triệu Xu Ngọc, một bên ghét bỏ thay tả dùm nàng, một bên lại làm không biết mệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...