A Nghĩa nhìn chủ tử đang đưa ánh mắt hứng thú quan sáthai tiểu cô nương thì trong lòng khó tin, lấy tuổi của chủ tử không thể nào để ý đến hai con nhóc miệng còn chưa dứt sữa như thế, vì thế lòng hiếu kì ngăn không được A Nghĩa nắm tay áo của chủ tử khẽ hỏi nhỏ: "Chủ tử, hai vị cô nương kia có gì lạ sao"
Nạp Lan Mộc cười cười nhưng không trả lời câu hỏi của A Nghĩa mà đi đến trước mặt Triệu Tuệ Lam cùng Tư Đồ Linh Nhã, gật nhẹ đầu chào hỏi: "Không biết có thể cùng hai vị cô nương nói mấy câu", Triệu Tuệ Lam đề phòng nhìn chằm chằm thanh niên xinh đẹp trước mặt, lạnh nhạt mở miệng: "Thật có lỗi, hiện tại chúng tôi không có thời gian, xin công tử thứ lỗi", nói rồi nhanh chóng kéo tay Tư Đồ Linh Nhã bước đi, tuy người thanh niên này khí chất xuất chúng, thái độ hòa nhã nhưng nàng cũng không thể không đề phòng dù gì trên đời có nhiều cầm thú khoác da người lắm.
Nạp Lan Mộc cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng tránh qua nhường đường, khi Triệu Tuệ Lam đi ngang qua người thì nhẹ giọng như thì thào: "Nhân sinh khổ đoản, may mắn không phải lúc nào cũng lập lại", Triệu Tuệ Lam nghe thế mạnh dừng bước chân, quay ngoắt lại trừng to ánh mắt, gắt lên: "Ngươi có ý gì". Nạp Lan Mộc nhìn bộ dáng trừng mắt của Triệu Tuệ Lam cũng không phật ý, ngược lại nở nụ cười tươi hơn: "Tiểu cô nương, tính tình thật lớn, bất quá cũng khá hợp khẩu vị của ta, xem như có duyên gặp gỡ, ta cho tiểu cô nương một lời khuyên, làm người phải nhìn về phía trước đắm chìm trong nhận định quá khứ thì chỉ khiến cuộc đời này lại trôi qua vô nghĩa", không cho Triệu Tuệ Lam có thời gian tự hỏi, Nạp Lan Mộc đã dẫn theo A Nghĩa về phía xe ngựa.
Triệu Tuệ Lam còn đang hỏi lại những lời của vị công tử xa lạ này là ý gì thì người đã muốn leo lên xe ngựa, không kịp ngẫm lại kĩ càng, Triệu Tuệ Lam bước vội về phía Nạp Lan Mộc hỏi: "Công tử xin dừng bước", nàng cảm giác những lời của người này giống như muốn cảnh tỉnh nàng nhưng chính là nàng lại không hiểu ẩn ý trong đó.
Triệu Tuệ Lam muốn đuổi theo nhưng là hai người kia thân thủ nhanh nhẹn nàng hoàn toàn bắt không kịp chỉ có thể nhìn chiếc xe ngựa đi ngang qua người nàng cùng một câu nói của vị công tử kia.
"Tiểu cô nương, nếu có duyên lại gặp lần nữa thì chúng ta đàm đạo"
Tư Đồ Linh Nhã từ đầu đến cuối vẫn còn đang trong tình trạng mơ màng, một lúc mới phản ứng lại, đưa bước chân nhỏ chạy lại Triệu Tuệ Lam quan tâm hỏi: "Tiểu Lam ngươi làm sao vậy"
Triệu Tuệ Lam nhìn khuê mật miệng vẫn còn dính một ích mảnh kẹo hồ lồ thì lấy khăn tay chùi đi, thở dài nói: "Không sao, ngươi không phải muốn đi Đào Viên hay sao, chúng ta đi xem một chút", Tư Đồ Linh Nhã nghe thế thì vui vẻ nắm tay Triệu Tuệ Lam nhảy chân sáo hướng ngoại thành đi đến, Triệu Tuệ Lam nhìn Tứ Thư Lâu tấp nập người vào kẻ ra thì hài lòng, biết được lão bản của Tứ Thư Lâu là nàng chỉ có Tư Đồ Linh Nhã cùng Triệu Văn Khanh, nàng biết lấy thân phận nữ nhi muốn nơi nơi kinh doanh sẽ rất khó nên chủ động đi đến nhờ đại ca, dưới sự bảo hộ của đại ca thì không mây thời gian Tứ Thư Lâu đã nổi danh khắp kinh thành, lấy hình thức cổ phần để phân quyền cho đại ca cùng Tư Đồ Linh Nhã, nàng chỉ việc đề xuất ý kiến cùng cung cấp tri thức còn lại thì đại ca sẽ quy hoạch cùng tiến hành bản thân cùng khuê mật chỉ ngồi hưởng hoa hồng là được, nàng không giỏi kinh doanh cùng bày mưu tính kế, nàng nhận định rõ khả năng của mình đến đâu chỉ làm tốt bổn phận của mình là được.
Đào Viên như tên gọi là một khoản hoa viên được khai phá để trồng cây đào vào mùa xuân hoa đào sẽ nở rộ cả một khoảng sân, cảnh đẹp không thua gì chỗ ở của Tư Đồ Linh Nhã tại Quốc Công phủ nhưng khác biệt là nơi đây còn xây thêm vô số hoa cỏ tươi đẹp góp phần làm thêm phong phú cả sắc, chỗ này là nàng nghe ca ca khen ngợi mới nổi hứng dẫn Tư Đồ Linh Nhã đến đây ngoạn.
"Tiểu Lam, bên này có trồng cả Mẫu Đơn hoa nè..."
"Nhã Nhã coi chừng té...đừng có chạy"
"Oái....đạp váy...."
Một mảnh rộn ràng tại trong sân Đào Viên, đưa đến nhiều ánh mắt hiếu kì của nhóm người vừa bước vào Đào Viên.
"Chà...Đào Viên hôm nay xem ra khá nhộn nhịp" Tống Liễm nhìn góc Đào Viên bên hồ đang nhốn nháo không ngừng.
Triệu Văn Khanh chỉ liếc một cái thì nhận ra là muội muội bảo bối nhà mình cùng hảo bằng hữu đang ngoạn đến cao hứng, hắn nhìn nhìn bóng dáng bị muội muội đỡ lấy lại nhìn sang vị Thái tử họ Doãn đang chăm chú quan sát thì một trận đau đầu, từ lúc hội ngộ tại Bát Bửu lâu lần đó thì Thái tử bỗng nhiên đối với Tư Đồ tiểu thư sinh ra hứng thú, tuy không quá lớn nhưng cũng không phải dấu hiệu gì tốt, hắn thật lo lắng nên đôi khi giả ngu đối với những câu hỏi mà Thái tử đề cập về Tư Đồ Linh Nhã, hắn chỉ hy vọng hứng thú này của Thái tử theo thời gian sẽ mất đi, nhìn Doãn Thái tử một trận nhức đầu lại quay sang bằng hữu họ Mặc nào đó của mình lại càng thêm buốt răng, hắn cùng Mặc Quân Hàn có thể nói mặc chúng một cái khố cùng lớn lên sau lại không nhận ra bằng hữu có chút hơi để ý muội muội của hắn, nếu là trước kia hắn nhất định đốt pháo ăn mừng, nhưng là hiện tại....Triệu Văn Khanh buồn phiền lắc đầu, hắn đang may mắn muội muội cùng Tư Đồ tiểu thư rất ích cùng bọn họ gặp mặt ai ngờ lúc này lại chạm mặt, muội muội à, muội là thân khuê nữ có thể không năm ba hôm lại hướng kinh thành chạy loạn có được không.
Bỗng từ phía cửa vào Đào Viên lại xôn xao một trận, một hàng thiếu nữ ăn diện sang quý, cầu kì bước vào, dẫn đầu là hai thiếu nữ dung mạo xinh đẹp nhất, Đông Mẫn Loan thân hình liễu nhược theo dạng gầy yếu mỏng manh được phần lớn nam tử yêu thích mặc một thân bạch y, quả thật có mấy phần như thanh khiết không nhiệm hạt bụi.
Đông Mẫn Loan từ xa nhìn đến bóng dáng của Doãn Hạo Kì thì lập tức e thẹn mà bước qua, ngượng ngùng nói: "Đông gia đích nữ xin ra mắt Thái tử điện hạ", Doãn Hạo Kì đang nhìn Tư Đồ Linh Nhã phụng phịu nói gì đó với Triệu Tuệ Lam, vẻ mặt cau có, chau mày rất đáng yêu thì nghe một giọng nữ yểu điệu thỉnh an nhất thời vẫn còn chưa phản ứng, nhìn lại là Đông gia Đông Mẫn Loan thì trấn định lại tinh thần xuất ra nụ cười quyến rũ bình thường tùy ý đỡ lấy Đông Mẫn Loan nói: "Đông tiểu thư đa lễ"
"Thái tử hôm nay thật có nhã hứng, hôm nay nghe nói Mẫu Đơn Vương nở rộ nên Mẫn Loan vốn cùng mấy bằng hữu đến để chiêm ngưỡng thật không ngờ có thể gặp được Thái Tử, không biết có đả động đến hứng thú của người" Đông Mẫn Loan nhìn dung mạo tuấn lãng bất phàm của Doãn Hạo Kì mà trái tim đập loạn không thôi, mặt đỏ lên thẹn thùng hồi báo.
"Không có, ta cũng chỉ tùy ý đi dạo....." Doãn Hạo Kì phất phất tay tỏ vẻ không để ý, hai thiếu nữ bên hồ lúc này đang đi gần về phía họ nên đối thoại giữa hai người kia cũng dẫn rõ ràng.
"Nhã Nhã, hoa đào ở đây là của người khác nên không thể trích"
"Thế chúng ta đi trích hoa sen nga~~~~"
"Hoa sen cũng không thể trích" Triệu Tuệ Lam cũng thật đau đầu, người nói một Quốc Công phủ đích nữ như thế nào lại cố ý giống một thần giữ của như thế, hoa hoa cỏ cỏ trong nhà điều nhiều như thế, cố tình vị đại tiểu thư này không động đến chỉ chăm chăm nhìn vật của người khác, không phải nói thuộc tính bạch liên hoa sao giờ lại thêm tính keo kiệt nữa là sao.
Đang cảm khái vạn phần như cảm ứng được gì đó, hơi nhắc đầu thì nhận thấy một đoàn người đang đứng bên kia hồ, vừa nhìn đoàn người Triệu Tuệ Lam lại muốn mở lịch lên coi ngày, kháo...tùy ý đi dạo cũng đụng đến Thái Tử, bọn họ cũng thật quá may mắn đi.
"Thái tử....." Triệu Tuệ Lam như cũ vẫn là bộ dáng ôn hòa, nhã nhặn đến hành lễ.
Tư Đồ Linh Nhã nhìn thấy Doãn Hạo Kì thì hơi sợ hãi một chút, lần gặp mặt tại Bát Bửu Lâu sau thì bị tiểu Lam kéo về giáo huấn một trận khiến nàng hiểu là không thể cùng thân cận với Thái Tử ca ca bằng không có thể bị Thái Tử ca ca làm đau đau cái kia, nên hơi cường ngạnh thi lễ, Doãn Hạo Kì không đợi Tư Đồ Linh Nhã hành lễ xong thì đã đưa tay đỡ lấy, nhìn tiểu nhân nhi trước mặt hơi mất tự nhiên không dám đối mặt với mình thì nghi hoặc không thôi, hắn có thể nhận ra Tư Đồ Linh Nhã là sợ hắn nhưng chính là hắn không hiểu bản thân đã làm gì khiến người sợ hãi như vậy, chính vì thế nên hắn mới có chút lưu ý vị tiền hôn thê này.
Doãn Hạo Kì trước đây không quá để tâm đến người có danh phận là vị hôn thê của hắn thậm chí còn có điểm chán ghét, căn bản không nghĩ tiếp xúc, số lần gặp mặt trước kia toàn là nhìn lướt qua, chân chính tiếp xúc là lần tại Bát Bửu Lâu, Doãn Hạo Kì quan sát dung mạo mà mình chưa một lần nhìn kĩ, bộ dáng khá đáng yêu, mặt tròn tròn, miệng nhỏ xíu hồng hồng cả ánh mắt cùng tròn to khi trợn lên nhìn hắn có loại như tiểu bạch thỏ mà mẫu hậu hay dưỡng, Doãn Hão Kì cho ra kết luận, có lẽ đã không có cái hôn ước chết tiệt kia treo trên đầu nên hắn có thể tâm bình khí hòa mà đối diện với vị Tư Đồ tiểu thư này.
"A...đây là Tư Đồ tiểu thư, nghe nói hôm trước tiểu thư bị bệnh rất nặng, xem ra khí sắc tốt hơn nhiều, Mẫn Loan luôn muốn đi thăm tiểu thư nhưng dạo này vẫn lo về vũ khúc biểu diễn trong hội mùa xuân nên không thể phân thân" Đông Mẫn Loan tươi cười dịu dàng chào hỏi, giọng điệu có vẻ vô cùng thân thiết.
Tư Đồ Linh Nhã hơi hiếu kì nhìn về phía Đông Mẫn Loan, nàng nhớ người này là Đông Hoàng quý phi nhưng lúc trước gặp mặt thì luôn chưa từng chào hỏi nàng, nay lại tươi cười như thế có chút không quen, Tư Đồ Linh Nhã cảm giác bản thân cùng vị Đông hoàng quý phi này không có cái gì liên quan nên cũng chỉ hơi mỉm cười một chút rồi tự bản thân quay về đứng cạnh Triệu Tuệ Lam, nàng đó giờ không biết giao tiếp người nào ngoài thân nhân trong nhà này có thể nói thêm cùng Triệu Tuệ Lam ngoài ra những người khác thường điều không quá thân cận, huống chi bản thân biết mình không được người khác ưa thích cũng không cố làm thân. Triệu Tuệ Lam nhìn khuê mật ngoan ngoãn đứng cạnh mình một bộ dáng ta rất ngoan, ta thực vô tội quả thật muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiều, nếu là không biết Tư Đồ Linh Nhã quả thật ngây thơ không rành thế sự, nàng còn tưởng Nhã Nhã cố tình làm lơ với Đông Mẫn Loan.
"Có duyên gặp mặt như thế không bằng để tiểu nữ quá mặt làm chủ mời mọi người vào viện đình bên kia đàm thơ, hạ cầm" Đông Mẫn Loan bị Tư Đồ Linh Nhã ngó lơ cũng không sinh khí, một bộ dáng hiền hòa mời mọi người, ánh mắt như vô tình liếc qua Tư Đồ Linh Nhã thì hơi giật mình một chút, giống như nhớ được cái gì, hơi mất tự nhiên e thẹn nói: "À...là Mẫn Loan sơ sót", sau đó quay sang Tư Đồ Linh Nhã dịu dàng nói: "Tư Đồ tiểu thư đừng ngại, mọi người chỉ là cùng đàm luận thơ văn thôi, tiểu thư ngồi thưởng thức cũng được không nhất thiết phải đối đáp...", nói rồi lại thôi như muốn giải thích cái gì nhưng lại không tiện nói, bộ dáng ảo nảo vì bị phạm sai lầm khiến mọi người nghi hoặc một chút, lúc này một giọng nói chanh chua vang lên: "Mẫn Loan ngươi cũng thật là...Tư Đồ Linh Nhã bị nhược trí mọi người ai cũng điều biết chỉ có ngươi cứ luôn quên luôn xem nàng ta như người bình thường, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khác biệt chính là khác biệt mà ngươi cứ không để ý".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...