Editor: Gà
Lông mi Vân Lãnh Ca run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, màn che màu tím đập vào mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, nàng trừng mắt nhìn, cảm thấy cảnh tượng có chút quen thuộc, nhất thời suy nghĩ đình trệ, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh.” Vận Nhi đứng bên cạnh luôn chú ý động tĩnh trên giường thấy tiểu thư thức tỉnh, vội vén màn che, vui mừng nói.
“À, Vận Nhi à.” Vừa dứt lời, Vân Lãnh Ca cảm thấy giọng nói có chút khàn, cổ họng như bị lửa thiêu vô cùng đau đớn.
“Tiểu thư, uống nước.” Nghe có người nói chuyện Ngâm Cầm vội bưng một chén nước ngồi trước giường, cẩn thận đỡ tiểu thư dậy, để nửa người nàng tựa vào trên vai của mình.
Vân Lãnh Ca cũng không nói thêm nữa, uống nước Ngâm Cầm mang đến xong, cảm giác âm ấm tràn vào cổ họng, cổ họng không còn khô khan nữa, nàng mới cảm giác thư thái một chút.
“Ta không phải đang ở lễ mừng thọ của ông ngoại sao? Tại sao lại trở về rồi?” Vân Lãnh Ca cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, xương cốt như bị tháo rời, trong đầu cố gắng nhớ lại, cau mày hỏi.
“Tiểu thư ngài quên rồi sao, Hạ đại tiểu thư trật chân té ngã, ngài cứu nàng ta, ngược lại bị nàng ta kéo xuống đất, ngài cũng ngã xuống đất bị trọng thương.” Vận Nhi cầm khăn lau mồ hôi trên trán Vân Lãnh Ca, nhỏ giọng nói.
“Ông ngoại đưa ta về sao?” Trí nhớ từ từ quay về, Vân Lãnh Ca nhớ tới chuyện xảy ra ở thọ yến, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng Hạ Ngữ Nhi cố ý trật chân té muốn đẩy mình vào bên trong hồ sen, mặc dù động tác Hạ Ngữ Nhi rất nhanh, bản thân không kịp phòng bị, nhưng nàng luyện khinh công lâu như vậy cộng thêm thân pháp kiếp trước, cũng không phải ngồi không, né tránh cực nhanh, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Nhưng nếu không có vật cản, đầu của Hạ Ngữ Nhi này chắc chắn sẽ đụng vào lan can, thêm trọng lực bên dưới, sơ sót một chút, nàng ta sẽ chết ngay tại chỗ, vậy đến lúc đó nhất định bản thân thoát không khỏi liên quan, trong nháy mắt suy tính, cân nhắc thiệt hơn, nàng vẫn quyết định cứu Hạ Ngữ Nhi, nhưng không ngờ Hạ Ngữ Nhi luống cuống tay chân lại chộp được cổ tay nàng, làm hại nàng hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Ngữ Nhi kéo nàng ngã xuống đất.
“Mộ Dung Thế tử đưa tiểu thư trở về.” Vận Nhi do dự một lúc, nói.
“Cái gì?” Vân Lãnh Ca nghe xong lập tức ngồi thẳng người, lại động đến vết thương bên phải, nhất thời đau nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nàng không để ý cảm giác đau đớn trên cơ thể, giọng nói gấp gáp: “Mộ Dung Diệp đưa ta về? Chuyện gì xảy ra?” Trí nhớ cuối cùng trong đầu nàng chỉ dừng lại lúc bị té ngã, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Buổi sáng Mộ Dung Thế tử ôm tiểu thư đi vào từ cửa sau của Tướng phủ, tự mình ôm tiểu thư về Liên Lãnh Uyển, dặn dò nô tỳ phải hầu hạ tiểu thư chu đáo, rồi đi mất.” Ngâm Cầm thấy Vận Nhi ấp úng nói không ra, nhanh miệng đáp.
“Xong rồi.” Vân Lãnh Ca khoác tay lên trán, sắc mặt chán nản, cảm giác đầu còn choáng hơn vừa nãy.
“Tiểu thư, ngươi không nhìn thấy, gương mặt của Mộ Dung Thế tử lúc tiến vào có thể so với đáy nồi đó, nô tỳ cũng giật mình đấy.” Ngâm Cầm vẫn hồn nhiên văng nước bọt, hưng phấn nói, nàng là người luyện võ, vô cùng sùng bái Chiến thần Mộ Dung Diệp bách chiến bách thắng, hôm nay nhìn thấy người thật, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vân Lãnh Ca khẽ thở dài, im lặng nhìn hai mắt Ngâm Cầm phát sáng, thì ra ở cổ đại cũng tồn tại fan cuồng đó.
“Vân Lãnh Ca, bản Thế tử ôm nàng trở về, nàng thấy khó chịu lắm hả?” Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh lười biếng.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy toàn thân Mộ Dung Diệp mặc hoa bào cẩm y vén rèm đi vào, trên mặt nở nụ cười tùy ý thảnh thơi, khóe môi khẽ nâng lên, đôi mắt tỏa ánh sáng lung linh vô cùng phong tình, dáng người thon dài như trúc, lúc bước đi có vẻ phong lưu tao nhã.
“Các ngươi lui đi, bản Thế tử có lời muốn nói với tiểu thư của các ngươi.” Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua hai người Vận Nhi, ngữ tốc không nhanh không chậm có ý không cho phép cự tuyệt.
Vận Nhi cùng Ngâm Cầm nghe vậy nhìn về phía tiểu thư trên giường, ánh mắt xin chỉ thị.
Vân Lãnh Ca gật đầu, nàng cũng rất muốn tìm hiểu xem Mộ Dung Diệp đang tính toán điều gì, sao lại có hành động ngoài suy đoán của mọi người thế này.
“Vết thương trên người khá hơn chút nào không?” Mộ Dung Diệp thấy hai nha đầu rời đi, cũng không đóng cửa lại, không khỏi nhíu mày, chậm rãi đi đến giường, vén vạt áo lên, ngồi trên giường Vân Lãnh Ca.
“Chỉ là một chút ngoại thương thôi, ngược lại hành động của Thế tử làm tiểu nữ kinh sợ.” Vân Lãnh Ca lui về phía sau một chút, vô cùng oán niệm nói.
“Bản Thế tử làm chuyện gì để nàng giật mình?” Ánh mắt Mộ Dung Diệp lóe lên, cố ý hỏi.
“Tiểu nữ nghe nha đầu nói, Thế tử tự mình ôm tiểu nữ trở về phủ?” Vân Lãnh Ca không quanh co, nói thẳng.
“A, thì ra là chuyện này.” Mộ Dung Diệp như bừng tỉnh hiểu ra sự việc, sau đó đáy mắt xẹt qua ý cười: “Không sao, bản Thế tử sẽ chịu trách nhiệm, lúc nàng hôn mê, bản Thế tử đã bẩm với hoàng thượng, thánh chỉ tứ hôn vài hôm nữa sẽ ban xuống.”
Dứt lời, Vân Lãnh Ca không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Dung Diệp trước mặt đang cười tủm tỉm, cả người run lên, run rẩy nâng cánh tay trái không bị thương lên, chỉ vào mũi của hắn nói: “Ngươi.... Ngươi... Nói cái gì? Tứ hôn? Ông trời ơi?” Nói xong, mí mắt trợn lên, rất muốn ngất đi.
Mặt mày Mộ Dung Diệp cong cong, thuận tay bắt lấy cơ thể mềm mại của Vân Lãnh Ca, cẩn thận tránh tay phải đang bị thương của nàng, ôm nàng vào lòng, khuôn măt tinh xảo như tranh vẽ tràn đầy nụ cười, khẽ cúi đầu thổi nhẹ bên tai trắng nõn của nàng, trêu tức nói: “Ca nhi không kìm được mà vui mừng đến như vậy sao? Bản Thế tử nên sớm nói ra mới phải.”
Ca nhi? Vân Lãnh Ca cảm giác bên hông căng thẳng, cả người bị Mộ Dung Diệp cứng rắn ôm trong lồng ngực ấm áp, hơi thở nam tử trong nháy mắt bao quanh Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca không giãy giụa, trước mắt nàng choáng váng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ có chút rối loạn, ngước mắt nhìn dung mạo bạch ngọc của hắn, mặc dù giữa hai lông mày có ý trêu đùa, nhưng không khó nhìn ra cũng có chút nghiêm túc.
“Tại sao Thế tử phải làm như thế?” Vân Lãnh Ca đột nhiên tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cau mày, giọng nói trong trẻo hỏi.
“Nàng có nhớ rõ lúc trước ta đã hỏi nàng muốn gả cho phu quân như thế nào không?” Mộ Dung Diệp dần thu lại ý cười, không còn cợt nhã như vừa rồi, ánh mắt nghiêm túc khiến trái tim Vân Lãnh Ca run lên.
Vân Lãnh Ca nghe được câu hỏi của hắn, nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó, trái tim không khỏi nhảy loạn một cái, tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt tẩm y, hai mắt trợn to, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Diệp gần trong gang tấc, có một cảm xúc mà ngay cả bản thân nàng cũng không nói rõ được là gì lan tràn trong tim.
“Nhớ.” Âm thanh thì thầm.
“Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.” (Có người đẹp, gặp rồi không quên, một ngày không gặp, nhớ nhung như cuồng). Ánh mắt Mộ Dung Diệp nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trong lòng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển khiến người ta say mê, nụ cười như gió xuân xẹt qua đáy mắt, âm thanh lười biếng bao hàm tình ý dạt dào.
“Thế tử là nhân trung long phượng, nữ tử trong thiên hạ chạy theo ngài như vịt, ngài cần gì vì giúp tiểu nữ giải vây mà miễn cưỡng bản thân.” Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp nhìn nhau chốc lát, không chịu nổi tầm mắt nóng rực của hắn, ánh mắt rủ xuống, kềm chế trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cắn môi, nhỏ giọng nói.
“Vân Lãnh Ca, ta đã nói rõ ràng như thế, chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu?” Ánh mắt Mộ Dung Diệp xẹt qua tức giận, lông mày thon dài đông cứng.
“Thế tử, tiểu nữ rất hay ghen, nếu cưới tiểu nữ thì ngài không thể ngồi hưởng tề nhân chi phúc (phúc của đời người), ngài muốn như vậy sao?” Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Mộ Dung Diệp vừa tỉnh táo, lại xen lẫn một tia phức tạp.
“Chậm nhất là ngày mai thánh chỉ sẽ ban xuống, nàng vẫn còn hoài nghi tâm ý của ta?” Trong lòng Mộ Dung Diệp biết mèo con hết sức để ý nam tử trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp, đáy mắt đen láy chứa nét cười yếu ớt lại ẩn giấu sự cố chấp làm người ta kinh động hoàn toàn hiện ra ở trước mặt nàng.
“Được.” Vân Lãnh Ca lắng nghe nhịp tim hắn mạnh mẽ hữu lực, không còn lạnh lẽo, nhu thuận tựa vào lòng hắn, đôi môi mở ra hồi lâu, nhỏ giọng nói.
Ở cổ đại này cấp bậc phân chia rõ ràng, hôn nhân của nữ tử tất nhiên đều nghe theo lệnh của phụ mẫu lời của mai mối, lấy sức lực của bản thân muốn thay đổi chế độ này quả thực là lời nói vô căn cứ không biết tự lượng sức mình, hôm nay, có người nguyện ý nhân nhượng ý tưởng này của nàng, tôn trọng cả đời nàng nguyện nhất thế nhất song nhân (một đời một đôi người), có lẽ, nàng nên thử dựa vào hắn, nếu bản thân muốn ở thời này cả đời, nếu như muốn nàng cùng nam nhân trước mặt này bên nhau một đời, nàng cũng tình nguyện thử tiếp nhận phần tình cảm này.
“Có thật không?” Mộ Dung Diệp nghĩ bản thân nghe lầm, thật ra hắn cũng không nắm chắc mèo con có đồng ý hay không, dù sao trước kia hắn luôn khi dễ nàng, uy hiếp nàng làm ra những chuyện nàng không muốn, kéo ra khoảng cách giữa hai người, trong mắt Mộ Dung Diệp nở nụ cười vui sướng, tràn đầy vui mừng hỏi lại.
Thấy Mộ Dung Diệp hớn hở ra mặt, dung mạo phong hoa tuyệt đại càng rực rỡ loá mắt, Vân Lãnh Ca cười một tiếng, gật nhẹ xác nhận: “Thật.”
“Ca nhi.” Mộ Dung Diệp đổi lại xưng hô, kéo Vân Lãnh Ca vào lòng, không nén được dùng nụ hôn chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên trán nàng, sau đó vô cùng thỏa mãn nhắm mắt thở dài, người trong lòng mềm mại không xương, nhẹ nhàng không có sức nặng, nhưng ôm nàng như vậy, lại cảm giác bản thân đang ôm toàn bộ thiên hạ này.
“Thế tử dùng biện pháp gì khiến bệ hạ đồng ý chỉ hôn vậy?” Hai tay Vân Lãnh Ca vòng bên hông Mộ Dung Diệp, trên người hắn tản ra hương cỏ tươi nhàn nhạt, nỗi lòng hỗn loạn dần yên tĩnh lại, giương mắt lên, nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh của hắn, hỏi.
“Ca nhi về sau không được kêu ta là Thế tử nữa.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu chạm chóp mũi hắn vào mũi nàng, nội tâm sung sướng nói.
Vân Lãnh Ca cảm thấy khí nóng phả vào mặt, khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Diệp phóng đại trước mắt, cảm nhận trên chóp mũi truyền tới xúc cảm, trong mắt thoáng qua chút ảo não, hơi không thích ứng với không khí thân mật thế này, hơi nghiêng người, kéo ra chút khoảng cách giữa hai chóp mũi: “A Diệp.”
Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca tránh né, có chút bất mãn, đang muốn che kín môi nàng giống như trước, lại nghe thấy nàng nhẹ nhàng gọi mình là ‘A Diệp’, âm thanh mềm mại thoáng chốc đã đánh vào tim hắn, Mộ Dung Diệp cảm thấy nội tâm nở hoa, hạnh phúc bất ngờ làm thần trí kinh hãi, bên tai như có ma âm khiến tiếng gọi ‘A Diệp’ không ngừng vọng tới, khóe môi không tự chủ cong lên, ánh mắt sáng ngời, trước kia Vân Lãnh Ca thỉnh thoảng cũng dùng giọng nũng nịu như vậy, thế nhưng đều do bị hắn uy hiếp khiến nàng phải nịnh hót hắn, không giống như dáng vẻ lần này dịu dàng, du dương như vậy?
“A diệp.” Vân Lãnh Ca nhìn Mộ Dung Diệp cười ngớ ngẩn, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, cố ý mềm giọng, thoáng kéo dài âm sắc, giống như tình nhân đang nỉ non.
Nghĩ đến việc hai người biết nhau lâu như vậy, nếu nói không có bất kỳ cảm xúc khác thường gì với Mộ Dung Diệp, thì đó là gạt người! Chỉ là thích còn kém một khoảng nhỏ, nhưng ở cổ đại phụ mẫu toàn quyền quyết định chuyện hôn nhân của nam nữ, rất nhiều nam nữ mặt mũi còn chưa thấy đã bị bắt vào động phòng, không biết đã tạo ra bao nhiêu đôi phu thê bất hoà, mà bản thân so với những nữ tử kia, không biết may mắn hơn bao nhiêu lần!
“Hả?” Mộ Dung Diệp đang chìm trong ảo tưởng lập tức hồi phục tinh thần, bắt gặp ánh mắt hài hước của Vân Lãnh Ca, trên mặt giả vờ tức giận, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, mắt phượng trầm tĩnh toát ra ánh sáng, tươi sáng rực rỡ.
“Mau nói cho ta biết, sao chàng có thể khiến cho bệ hạ đồng ý?” Vân Lãnh Ca khẽ bĩu môi, lông mày nhướng lên, hỏi.
(Vì Vân Lãnh Ca đã chấp nhận Mộ Dung Diệp nên ta đổi cách xưng hô của tỷ thành ‘chàng’ luôn nhé!)
“Bỏ ra một cái giá hơi cao thôi, chỉ cần có thể cưới được Ca nhi, giá cao bao nhiêu ta cũng vui vẻ chịu đựng.” Mộ Dung Diệp vốn không muốn nói, nhưng thấy trong mắt Vân Lãnh Ca quật cường cùng kiên trì, vì vậy tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Binh quyền ư?” Mí mắt Vân Lãnh Ca trầm xuống, theo thói quen cắn môi dưới, nhỏ giọng nói ra.
Trong mắt Hoàng đế, tay Mộ Dung Vương phủ cầm binh quyền cùng với hai Tướng phủ bá chiếm toàn bộ văn thần trong triều đình những cái đó đều là cái đinh trong mắt, cái gái trong thịt của y, sao Hoàng đế có thể cho hai cái đại họa như vậy kết thân chứ? Cho bọn họ cơ hội lớn mạnh ư? Mộ Dung Diệp cầu hôn thiên kim Tướng phủ, nếu không bỏ ra cái giá khiến Hoàng đế hài lòng, sao y có thể đáp ứng ngươi?
“Chỉ nộp Hổ phù biên cương mà thôi, một khối đá vỡ, trừ đáng tiền có thể bán chút bạc, có thể biểu thị cho điều gì chứ? Ca nhi phải tin tưởng bản lĩnh của vi phu, có khối đá đó hay không, cũng không gấp.” Mộ Dung Diệp tà mị nhếch môi cười, ánh mắt tự tin, không gì sánh nổi.
Gần mười năm chung đụng, những Tướng linh kia ở biên cương theo hắn huyết chiến nhiều năm, anh dũng giết địch, trên chiến trường chém giết tạo nên tình huynh đệ, chỉ một khối Hổ phù bình thường có thể xóa bỏ hay sao? Cho dù hắn nộp Hổ phù có thể điều động quân đội ở biên cương, Hoàng đế thay đổi Đại tướng biên quan, thế thì sao? Mộ Dung Diệp hắn cũng không phải là gối thêu hoa, chỉ biết nói suông!
“Còn chưa thành hôn mà tự xưng là phu, không biết xấu hổ.” Vân Lãnh Ca cáu giận nhìn Mộ Dung Diệp, trong lòng cảm động vì sự hy sinh của hắn, tuy nói trong quân đội uy tín của hắn vẫn còn, nhưng dù sao Hổ phù có thể danh chánh ngôn thuận điều khiển đại quân, hiện tại nộp ra, tương đương với Mộ Dung Vương phủ thiếu một tầng bảo đảm, chỉ sợ Hoàng đế sẽ có hành động.
“Ca nhi trách ta không sớm chuẩn bị hôn lễ sao? Chờ thánh chỉ hạ xuống, vi phu lập tức chuẩn bị hôn lễ, chắc chắn khiến Ca nhi nở mày nở mặt.” Mày kiếm Mộ Dung Diệp nhảy lên, nhìn thấu ánh mắt lo lắng của Vân Lãnh Ca, trong lòng ấm áp, trong lòng hồi phục cảm giác hạnh phúc quanh quẩn, cười nói.
“Ai muốn mau gả cho chàng? Mơ mộng hão huyền.” Vân Lãnh Ca liếc hắn một cái, ngay sau đó nhớ tới cái gì, hỏi: “Ngươi đã thông báo cho tổ mẫu và phụ thân chưa?”
“Sợ bọn họ không đồng ý sao? Thánh chỉ hạ xuống, ai cũng không dám ngăn trở, Ca nhi nên sớm đi thêu tốt giá y chờ vi phu tới cưới nàng qua cửa là được.” Hai mắt Mộ Dung Diệp ẩn chứa mong đợi nhìn Vân Lãnh Ca.
Chỉ thấy đôi mắt hắn hết sức mê người, giờ phút này lại chăm chú nhìn mình, gương mặt Vân Lãnh Ca không khỏi hơi ửng đỏ, khẽ cười nói: “Nói chuyện ngày càng bạo dạn rồi, ta chưa cập kê làm sao có thể thành hôn nhanh như vậy? Chàng nên mau trở về vương phủ đi, giữa ban ngày, cô nam quả nữ ở chung một chỗ thật sự kỳ cục.”
Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca bắt đầu đuổi người, không khỏi uất ức nói: “Vì sao Ca nhi luôn đuổi ta đi?”
“Ngoan.” Vân Lãnh Ca thấy hắn lại phát tác tính tình trẻ con, giọng nói dịu dàng dụ dỗ: “A Diệp ngoan.”
Mộ Dung Diệp nghe vậy có chút dở khóc dở cười, buông tay Vân Lãnh Ca, lòng bàn tay đầy vết chai xoa dung mạo như ngọc của nàng, nhìn đôi môi như anh đào của nàng, trong mắt tỏa sáng, nhỏ giọng nói: “Ca nhi, nếu làm bạn với nàng cả đời, cuộc đời này xem như không uổng.”
Vân Lãnh Ca nghe vậy, trái tim ấm áp, giơ tay lên cầm mu bàn tay Mộ Dung Diệp, giữ tay hắn trên gương mặt của mình, ngẩng đầu nhìn hắn gần ngay trước mắt, nhất thời trong lòng xúc động thật lâu, cảm động nhưng nhiều hơn là cảm kích, nàng chưa từng nghĩ đến bọn họ sẽ đi đến bước hôm nay.
“Còn nửa năm.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca không cự tuyệt hắn chạm vào, trong lòng được khích lệ không dứt, động tác vuốt ve mặt nàng càng mềm nhẹ hơn, có thâm ý khác nói.
Vân Lãnh Ca sao không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, hồng vân (ý là sắc mặt ửng hồng) vừa biến mất lại xuất hiện trên má nàng, trong đôi mắt đẹp lay động sóng nước, càng trong suốt quyến rũ, lơ đãng toát ra phong tình trong lúc nhất thời khiến Mộ Dung Diệp nhìn đến ngây người!
“Về sau không được nhìn người khác như vậy!” Mộ Dung Diệp phục hồi tinh thần lại, bá đạo ôm Vân Lãnh Ca sát vào ngực, đáy lòng dâng lên cảm giác nguy cơ, nghĩ đến thật may là bản thân đã đi trước một bước xuống tay bắt lấy mèo con nhét vào lòng, nếu không ngộ nhỡ bị nam tử khác phát hiện vẻ đẹp của nàng, vậy chẳng phải là bản thân hối hận đã muộn?
“Bá đạo, không nói đạo lý.” Vân Lãnh Ca xấu hổ tức giận liếc hắn một cái, nhỏ giọng chỉ trích nói.
“Ca nhi, có người đến, ta rời đi trước.” Mộ Dung Diệp nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến đến Liên Lãnh Uyển, nhỏ giọng nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, Mộ Dung Diệp mỉm cười cúi đầu hôn môi nàng, giây lát, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường, thân hình lóe lên, cả người biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca tán thưởng nhìn khinh công Mộ Dung Diệp cực nhanh, thầm than, nội lực của cổ nhân thật sâu không lường được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...