Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Editor: Gà

Tại Liên Lãnh Uyển, Vân Lãnh Ca đột nhiên hắt hơi một cái.

“Tiểu thư, hay là người bị cảm lạnh rồi?” Ngâm Thư đưa cho tiểu thư ly trà nóng, quan tâm hỏi.

“Không có, ta vẫn khỏe.” Vân Lãnh Ca xem thường, hít mũi, nói: “Có thể chiều hôm nay trừng phạt Hạ Hạo Nhiên, hẳn là ta đang bị ông trời báo ứng đây.”

“Tiểu thư, người đang nói gì đó.” Ngâm Thư tức giận liếc mắt nhìn tiểu thư, nhớ tới lời kể căm tức của Ngâm Cầm, nhất thời nổi giận, nói: “Hạ Hạo Nhiên là tự làm tự chịu, ai bảo hắn dám nói năng lỗ mãng với tiểu thư, nếu là nô tì ra tay, nhất định dùng thủ đoạn lợi hại hơn bột thuốc, cho cái tên khốn kiếp kia nếm thử một chút.”

“Ngươi còn có thứ lợi hại hơn sao? Nói ta nghe xem?” Vân Lãnh Ca rất hứng thú hỏi.

Hôm nay nàng căn dặn Ngâm Cầm tìm Ngâm Thư dùng cùng một loại phấn hoa dạng bột vụn rắc vào trong bụi hoa, toàn bộ lương đình đều bày ra muôn vàn đóa hoa hồng tím mỹ lệ, đúng lúc Hạ Hạo Nhiên ngồi gần bụi hoa này nhất, Ngâm Cầm giả vờ đi ngang qua, tùy ý rắc phấn ngứa vào nhụy hoa, nhẹ nhàng vung lên, những mảnh phấn vụn như hạt bụi này sẽ theo gió bay đến trên người Hạ Hạo Nhiên.

Mùi phấn ngứa và mùi hoa hồng giống nhau như đúc, Ngâm Thư chế ra từ thành phấn lấy trong phấn hoa, nếu có người ngửi được, cũng chỉ cho rằng nguyên nhân xuất phát từ hương hoa trong vườn.

Cho dù Hạ Hạo Nhiên trở về tìm đại phu chẩn mạch, cũng chỉ phát hiện hắn bị dị ứng phấn hoa, trong khi Hạ Ngữ Nhi đi cùng hắn lại không có việc gì, dù sao cũng không thể đổ hết lên đầu Tướng phủ được. Die nd da nl e q uu ydo n

“Trên người nô tì cũng có một loại phấn ngứa khá giống với thuốc bột, mũi hít vào thì có thể phát huy công dụng ngay, gãi cũng không thể giảm bớt ngứa, dược tính thấm sâu vào trong máu, ngoài mặt lấy tay gãi nhưng thật ra gãi không đúng chỗ ngứa, không có một chút tác dụng nào cả, sau khi sử dụng loại thuốc bột này, trong xương tủy giống như có con trùng đang bò qua bò lại vậy, trúng thuốc này người khác chỉ hận không thể cào nát da mình thôi, ngứa đến tận lục phủ ngũ tạng.” Ngâm Thư nghĩ một lát, rồi giải thích: “Phấn ngứa cũng tốt, nhưng qua một lúc, sau đó tắm rửa một phen, dược hiệu cũng được giải, đối với hạng lưu manh vô lại, lần sau tiểu thư nên thử thuốc bột này của nô tì đi.”

Ngâm Thư vừa nói xong, Vân Lãnh Ca bỗng run lên, nhất thời cảm thấy cả người không thoải mái, dường như trên người cũng bắt đầu ngứa rồi.

Giờ Tuất một khắc, Vân Bá Nghị đi đến Phúc Thọ Đường chỗ lão phu nhân, thuận tiện ngồi trong thư phòng xử lý công vụ.

“Tướng gia, giờ không còn sớm nữa, ngài có muốn đi nghỉ không?” Gã sai vặt tên Dẫn Tuyền bên cạnh Vân Bá Nghị ân cần hỏi.

Vân Bá Nghị có chút khó xử, hắn vừa mới về phủ Tam di nương Lý Ngọc Nhi liền sai người mời hắn đến Tê Hà Uyển, nhưng vừa mới chỉ cưng chiều Tứ di nương có vài ngày, còn chưa thỏa mãn, nàng xinh đẹp như vậy, dáng người lại nhỏ nhắn, làm hắn có chút muốn ngừng mà không được, còn có nha đầu ở Thanh Phong Uyển kia, nghe nói được Lãnh Ca tặng cho Tứ di nương, mỗi lần hắn ở nơi nào, nha đầu kia liền cực kì chu đáo, liếc mắt đưa tình, có ý muốn được hắn sủng ái một lần, nhưng e ngại Tứ di nương, nên cũng không làm quá mức được.

“Nô tài nghe bọn hạ nhân nói, Tứ di nương biết lão gia thích uống rượu, nên đã chuẩn bị rượu và thức ăn trong phòng chờ ngài tới, hay là hôm nay ngài đến Thanh Phong Uyển một chuyến?” Dẫn Tuyền thử thăm dò, hắn ta đã ở bên cạnh Vân Bá Nghị mười mấy năm nay, tâm tư của chủ hắn ta có thể nhìn thấy rõ ràng, biết được chủ mình muốn đi Thanh Phong Uyển, lập tức liền thuận theo nói.

“Thật vậy à? Vậy đến Thanh Phong Uyển đi.” Vân Bá Nghị đang cần một bậc thang bước xuống, nghe được lời của Dẫn Tuyền, gương mặt làm người khác thương yêu của Tam di nương chỉ thoáng hiện ra, lập tức sảng khoái đáp ứng không chút do dự nào.

“Tì thiếp bái kiến lão gia.” Tứ di nương tại Thanh Phong Uyển đã sớm nhận được tin tức, thấy Vân Bá Nghị đến, dịu dàng nở nụ cười, chân thành cúi chào.

“Tố Lan không cần đa lễ, bên ngoài gió lớn, chúng ta mau vào trong thôi.” Nhìn Tứ di nương cúi đầu, trên mặt nở nụ cười nhẹ, mắt Vân Bá Nghị phát sáng, vội vàng nâng nàng đứng lên.

Tứ di nương nghe Vân Bá Nghị gọi khuê danh của mình, một tia hoảng hốt xẹt qua nơi đáy mắt, ngoại trừ lúc phu nhân còn sống, đã bao nhiêu năm không kêu tên mình như vậy, Tố Lan, Tố Lan, đều đã quên đây là tên của nàng rồi, chốc lát liền khôi phục lại như lúc đầu, khi Tứ di nương cười lên giống như một đóa Mẫu Đơn xinh đẹp, bộ váy hoa đào trên người càng tôn lên làn da trắng hơn tuyết của nàng, đôi mắt đẹp mê hồn.

Trong lòng Vân Bá Nghị khẽ động, nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của Tứ di nương, đi vào bên trong phòng.


Ở trong phòng, Tứ di nương đã khéo léo chuẩn bị rượu và thức ăn, thướt tha duyên dáng đứng bên cạnh Vân Bá Nghị gắp thức ăn, rót rượu cho hắn, “Tố Lan, nàng ngồi xuống đi, chỉ có hai người chúng ta nên nàng không cần đa lễ như vậy.” Vân Bá Nghị ngửi thấy hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ trên người Tứ di nương, có chút ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được nắm bàn tay nhỏ bé đang gắp thức ăn của nàng.

“Vâng.” Tứ di nương nhẹ nhàng nói tạ ơn, xoay người phân phó Nha Nha đang ở bên trong nhìn trộm: “Còn không mau ra hầu hạ Tướng gia.”

Nha Nha cùng với nha hoàn tên Cẩm Tú đồng loạt đáp lời, Nha Nha dẫn đầu đi đến bên cạnh Vân Bá Nghị gắp thức ăn cho hắn, sợ ống tay áo dính vào thức ăn, Nha Nha vén tay áo lên một đoạn, lộ ra làn da trắng mịn trơn bóng, lúc ẩn lúc hiện trước mắt Vân Bá Nghị, tuy dung mạo không xinh đẹp bằng Tứ di nương nhưng nét mặt tươi cười như hoa.

Tuy mấy ngày nay Tướng gia đều ở Thanh Phong Uyển, nhưng khổ nỗi nàng ta lại không tìm thấy cơ hội  thích hợp, bây giờ Tứ di nương tự mình mở lời, phải tận dụng cơ hội hiếm có này, nhất định phải cố gắng nắm lấy không thể để vuột mất được.

Tứ di nương tao nhã chậm rãi dùng bữa, Nha Nha này cho rằng nàng đã chết rồi sao? Là khinh nàng hiền lành dễ mắc lừa sao? Nghĩ đến Phú Quý vẫn đang hôn mê, nhớ lời Nhị tiểu thư đã căn dặn, trong lòng trăm vị tạp trần, tình yêu của nam nhân quả thật không đáng tin chút nào, nắm quyền lợi trong tay mới là đúng lẽ, ngày nào đó dù cho hoa tàn ít bướm, vẫn không sợ đánh mất quyền lợi trong tay, khiến người xem thường châm chọc.

Dùng bữa xong, Tứ di nương cảm thấy đã đến lúc ngăn Nha Nha lại rồi, nếu không nha hoàn của Thanh Phong Uyển ai nấy đều học theo, không thể để viện của nàng náo loạn lên được, vĩnh viễn sẽ không có ngày nào được yên tĩnh.

“Tướng gia, tì thiếp tự mình nấu cho ngài một chén canh an thần, đây là phương thuốc mới hôm qua của đại phu, có thể giảm bớt mệt nhọc, tĩnh tâm khí, tì thiếp lo Tướng gia ngày đêm vất vả vì quốc gia đại sự, khó tránh sơ sót đối với thân thể, đặc biệt nấu cho ngài, tì thiếp đi xem thử một chút.” Tứ di nương viện cớ rời khỏi, tươi cười xinh đẹp nói.

“Sai nha đầu mang đến là được rồi, nàng tự mình làm còn ra thể thống gì?” Vân Bá Nghị nhìn Tứ di nương dịu dàng hiểu lí lẽ, cảm thấy rất vừa lòng, tiếp tục lôi kéo tay nàng nói.

“Đây là tấm lòng của tì thiếp, xin Tướng gia đừng từ chối, nếu ngài cảm thấy nhàm chán, hôm nay tắm rửa ở chỗ của tì thiếp có được không?” Tứ di nương càng cười càng dịu dàng, muốn tạo cơ hội cho Nha Nha, xem nàng có thể nắm bắt hay không.

Vân Bá Nghị lưu luyến nhìn Tứ di nương thướt tha rời khỏi phòng, tìm một quyển sách ngồi trên nhuyễn tháp để giết thời gia

“Tướng gia, mời uống trà, đây là trà Bích Loa Xuân nô tì pha riêng cho ngài, ngài nếm thử xem.” Nha Nha thừa lúc Cẩm Tú đang thu dọn thức ăn thừa trên bàn, xét thấy đúng thời cơ, mạo muội dâng trà lên, nửa cúi người châm trà cho Vân Bá Nghị.

Vân Bá Nghị tùy ý ngẩng đầu nhìn, nơi ngọn đèn thấy gò má của Nha Nha nhu hòa mờ ảo lại càng lộ vẻ xinh đẹp, mặc bộ áo thấp cổ, lộ ra làn da trắng như tuyết, nhất là vẻ trẻ trung với mùi vị của xử nữ, khiến trong lòng Vân Bá Nghị ngứa ngáy.

Vân Bá Nghị đã sớm hiểu rõ tâm tư của Nha Nha, thấy trong phòng không có ai, bàn tay to lôi kéo, kéo Nha Nha vào lòng mình, khẽ ngửi mùi hương trên cơ thể nàng ta.

Trong lòng Nha Nha mừng rỡ, giả vờ sợ hãi hô nhỏ một tiếng, nói lời cự tuyệt: “Tướng gia, như vậy e là không ổn đâu.” Hai tay cũng thừa dịp ôm cổ Vân Bá Nghị, thân thể mềm mại không xương như nước dựa vào người hắn.

Bàn tay to của Vân Bá Nghị sờ soạng vẻ thướt tha mềm mại của Nha Nha đang tựa trên người mình, làm nàng ta thỉnh thoảng phát ra tiếng thở kiều mị, rốt cuộc dục vọng nhịn không được muốn bộc phát ra, Vân Bá Nghị ôm ngang Nha Nha lên, bước nhanh về phía giường lớn bên trong.

Tứ di nương bưng chén canh an thần đứng ngoài cửa phòng, nghe bên trong truyền đến tiếng động lạ, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, Cẩm Tú một bên nhìn thấy lo lắng không thôi, cẩn thận nói: “Di nương.”

“Ra lệnh cho mọi người không ai được phép đi vào.” Tứ di nương đối với tình yêu này xem như đã chết, tâm không có chút tạp niệm nào, giả vờ biểu hiện bộ dáng đau lòng, đưa chén thuốc đang cầm trong tay cho Cẩm Tú, khuôn mặt bình tĩnh rời đi.

Cẩm Tú đồng tình nhìn dáng vẻ gầy yếu, không nơi nương tựa của Tứ di nương càng chạy càng xa, cảm thán, Tứ di nương là một chủ tử tốt, cũng không trách mắng kẻ dưới, lễ độ đối đãi với mọi người, giữ gìn bổn phận. Lại không chấp oán hận của Nhị tiểu thư, thu nhận Nha Nha, không ngờ nha đầu này lại lấy ơn báo oán, lòng lang dạ sói, chưa được vài ngày liền nhân lúc chủ tử không có ở đây, quyến rũ Tướng gia.

Nam nhân cùng nha hoàn của mình ở trong phòng mình điên long đảo phượng, Tứ di nương không đau buồn tức giận, tính tình lại ôn hòa, chắc cũng sẽ không chịu nổi, Cẩm Tú than nhẹ, cẩn tuân theo bổn phận bưng chén thuốc cúi thấp đầu đứng ngoài cửa, tránh cho có người không cẩn thận quấy rầy chuyện tốt của Tướng gia.


Vân Lãnh Ca mệt mỏi nằm trên nhuyễn tháp, sắc mặt Vận Nhi vui mừng tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, Tứ di nương vừa mới sai người báo tin, Nha Nha xong rồi.”

“Dùng biện pháp gì?” Vân Lãnh Ca nghe vậy thần kinh rung lên, ánh mắt trong suốt biểu lộ ý cười châm chọc, nhẹ nhàng hỏi.

“Tứ di nương âm thầm cho hạ nhân lui xuống hết, tạo cơ hội cho Nha Nha ở một mình với Tướng gia.” Sắc mặt Nha Nha ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

Vân Lãnh Ca hừ một tiếng, có chút nhàm chán nói: “Thì ra còn phải nhờ Tứ di nương giúp đỡ, do ta xem trọng Nha Nha rồi, nghĩ nàng có chút bản lãnh, xem ra cũng chỉ thường thôi.”

“Tiểu thư, mặc dù Nha Nha kia có chút thông minh, nhưng mưu lược và thủ đoạn không thể so sánh với Nhị di nương được, còn kém xa lắm.” Lâm ma ma nhớ tới mánh khóe năm đó của Nhị di nương, có chút lo lắng con cờ này của tiểu thư không đấu lại nàng.

Hiện tại Nhị di nương cũng chỉ có thể làm chút trò vặt vãnh, nếu như Nha Nha cao tay hơn một bậc, vừa đối mặt đã đánh bại nàng, còn gì thú vị nữa chứ?” Môi mỏng của Vân Lãnh Ca mím chặt, hàm chứa một tia lạnh như băng cười nói: “Hiện tại ta lo lắng phía Tam di nương hơn.”

“Lý thị? Không phải nàng liên thủ cùng tiểu thư sao?” Lâm ma ma khó hiểu, đột nhiên hiểu được điều gì, hỏi lại: “Tiểu thư sợ nàng trở mặt sao?”

“Lúc trước ta tiện tay tiếp nhận ân tình của nàng, đồng ý giúp nàng hạ bệ Nhị di nương, hiện tại Nhị di nương sắp rơi đài rồi, cái loại tình cảm hợp tác mỏng manh kia đã sớm tan thành mây khói, sợ là quyền chưởng gia cũng không thỏa mãn được lòng tham của Lý thị.”

“Chẳng lẽ nàng còn dám mơ tưởng đến vị trí phu nhân sao?” Lâm ma ma hiểu được ý bên trong, khuôn mặt lạnh lẽo nói.

“Ở nhà cao cửa rộng, bất kể thê thiếp nhiều hay ít, tranh đấu sẽ vĩnh viễn không ngừng.” Vân Lãnh Ca cũng không trả lời, ngầm thừa nhận, vô cùng cảm khái nói.

“Tiểu thư, phu nhân chỉ hi vọng ngài có thể gả cho nam tử một lòng một dạ đối tốt với ngài, dòng dõi không quan trọng.” Lâm ma ma nghĩ đến tiểu thư cũng đã đến tuổi nên luận bàn hôn sự rồi: “Phủ đệ càng quyền cao chức trọng thì quy củ càng nhiều, bên trong sẽ càng không yên.”

“Tuy gả thấp có thể duy trì bình yên nhất thời, nhưng ai có thể cam đoan đối phương không có mưu đồ khác, hơn nữa tuổi xuân của nữ nử có hạn, theo thời gian trôi qua, dung mạo cũng sẽ dần dần già đi, toàn bộ đều dựa vào nhan sắc, sắc tàn thì tình cảm đều phai nhạt, tình nhạt thì ân nghĩa đều cắt đứt, một đời an lạc chẳng qua chỉ là ảo ảnh không thể chạm tới mà thôi.” Vân Lãnh Ca thấy được thê thiếp ở cổ đại tranh giành lẫn nhau, đối với chế độ chung chồng không thể gật bừa được.

“Tiểu thư, nô tì có một biện pháp, có thể tránh khỏi những tranh đấu phiền phức này, lại có thể khiến tiểu thư vô lo.” Ngâm Cầm đang ngồi trên thảm học thêu thùa khổ không thể tả, suy nghĩ đã sớm chạy thật xa theo câu chuyện của tiểu thư và Lâm ma ma, nghe vậy, trong đầu chợt lóe, hưng phấn nói.

“Nói thử xem?” Vân Lãnh Ca thực sự không tin người thần kinh thô như Ngâm Cầm sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt gì, cười cười, tiếp lời nói.

Tiểu thư có thể gả cho Đại công tử, Nhị công tử hoặc Tam công tử mà, bọn họ là biểu ca của ngài, có Tướng gia giám hộ, cuộc sống của ngài ở Tả tướng phủ chắc chắn sẽ trôi qua vui vẻ.” Hiển nhiên Ngâm Cầm cảm thấy biện pháp này vô cũng tuyệt, hai mắt đều tỏa sáng, ngữ tốc cực nhanh nói.

“Hả?” Vân Lãnh Ca dở khóc dở cười, gả cho biểu ca sao? Cổ đại cũng có họ hàng kết thân, nhưng khoa học đã chứng minh, con của hai người có quan hệ huyết thống phần lớn sẽ có chỗ thiếu hụt, bật cười nói: “Ngươi đang nói biện pháp gì thế, ý tưởng này thật sự quá tệ.”

“Tiểu thư, nô tì cảm thấy biện pháp này rất tốt.” Lâm ma ma không đồng ý, lo âu vừa nãy đã biến mất, cười nói: “Tướng gia yêu thương tiểu thư như vậy, mấy vị công tử cũng cực kỳ quan tâm ngài, nếu tiểu thư gả vào Tả tướng phủ, băn khoăn khi nãy của ngài cũng không còn nữa rồi.”

Vận Nhi vừa nghe, cũng đồng ý gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nô tì cũng cảm thấy rất tốt.”

Ngay cả người ít nói như Ngâm Thư cũng biểu lộ sự đồng tình.


“Vậy các ngươi nói xem, ta gả đến phủ Tả tướng, nên gọi ông ngoại là gì đây? Bối phận đều loạn lên hết cả, đừng nên mờ mịt gây rối lên.” Vân Lãnh Ca dùng tay búng một cái vào trán Ngâm Cầm, cảm thấy đau đầu, giả vờ giận dữ nói.

Vài nha đầu nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, không phải tiểu thư nên gọi ông ngoại mình là tổ phụ sao? Vốn là cữu cữu lại biến thành phụ thân rồi? Nghĩ vậy bọn nha đầu đều rùng mình, ủ rũ ngồi cúi đầu không lên tiếng.

“Ngủ thôi, ngủ thôi, đừng nghĩ mấy cái này nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi từng bước một là được rồi.” Vân Lãnh Ca vội vã tu luyện, muốn khiến các nàng xua tan ý nghĩ hoang đường đó khỏi đầu.

Ông ngoại và cữu cữu đều là người chí tình chí nghĩa, hổ phụ vô khuyển tử, mấy vị biểu ca cũng sẽ không chênh lệch lắm, gả cho một trong số bọn họ, nàng tin chắc cuộc sống hôn nhân sau này tuy không thể giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, yêu thương lẫn nhau, nhưng tôn trọng nhau như khách, cả đời đầu bạc là chuyện dễ dàng.

Nếu như không có quan hệ huyết thống, ngược lại có thể chấp nhận được.

“Tiểu thư, có cần sai người gác đêm ở gian ngoài không?” Vận Nhi đứng lên hỏi.

Chủ tử ngủ, nha hoàn bình thường sẽ có trách nhiệm phải gác đêm, nhưng mà bên ngoài trời rét lạnh, không cẩn thận dễ bị cảm lạnh, Vân Lãnh Ca đều hủy bỏ.

“Không cần, dù sao bên ngoài cũng có ám vệ trông coi.” Vân Lãnh Ca khoát tay: “Vận Nhi ở lại giúp ta thay y phục, còn lại đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Vân Lãnh Ca ra lệnh cho Vận Nhi hầu hạ thay bộ y phục ngủ màu xanh nhạt xong, nằm trên giường, nhìn Vận Nhi thổi tắt nến, liền ngồi dậy xếp bằng tu luyện như thường lệ.

Mấy ngày gần đây, nàng mơ hồ cảm thấy trong bụng có một luồng khí càng ngày càng lớn, khinh công ngày đó sắp tới rồi. 

Vừa nhắm mắt lại, Vân Lãnh Ca cảm giác trên mặt có một trận gió nhẹ thổi qua, nhanh chóng mở mắt, màn che đã bị kéo ra, khuôn mặt của Mộ Dung Diệp lạnh lùng toàn thân bao trùm khí lạnh chiếu vào tầm mắt.

“Thế tử, đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao?” Vân Lãnh Ca đã quen với hành vi của Mộ Dung Diệp, nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận của hắn, nghiêng người, trực tiếp ngã xuống đệm mềm.

Đã bị hắn ôm, rồi bị hôn, hắn cũng thấy được hình tượng thiếu lễ độ của bản thân, nên lười phải giả bộ.

“Nàng muốn gả vào phủ Tả tướng sao?” Mộ Dung Diệp ngồi bên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca, ánh mắt tối tăm khó thấy được, dù có giải thích như thế nào, Mộ Dung Diệp đều hiểu rõ, là có chút hiếu kỳ hay nhất thời hứng thú, hoàn toàn không có cách nào lý giải được phản ứng của bản thân mấy ngày hôm nay.

Nếu không phải là hiếu kỳ, vậy thì là gì đây? Nghe Thượng Quan Thành có ý muốn hỏi cưới Vân Lãnh Ca, bản thân liền thấy không thoải mái, vừa nghe nàng muốn gả vào phủ Tả tướng, lại càng không thoải mái, nghẹn ở cổ họng, cảm thấy vô cùng chói tai, đây là đang ghen sao?

Cả đời cũng chưa trải qua cảm giác này, thật sự không ngờ đã xuất hiện rồi sao?

“Thế tử ngài cũng nghe thấy rồi sao, ngài đã ở bên ngoài quan sát bao lâu rồi vậy? Sở thích của ngài càng ngày càng kỳ quái, trước kia là do không mời mà đến, hiện tại đã biết lợi dụng thời cơ để nghe lén rồi, tiểu nữ thật sự bội phục.” Vân Lãnh Ca trở mình, đưa lưng về phía Mộ Dung Diệp miễn cưỡng nói.

Đôi mắt Mộ Dung Diệp tối đen như mực sương mù dày đặc cuồn cuộn, nhàn nhạt mang theo lời cảnh cáo nói: “Vân Lãnh Ca, bản thế tử nuông chiều nàng quá rồi phải không, nên hiện tại càng lúc càng to gan rồi hả?”

Sau lưng Vân Lãnh Ca chợt lạnh, cảm nhận được hàn ý tỏa ra trên người Mộ Dung Diệp dường như đang nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể mình, đột nhiên cảm nhận được điều gì, vội vàng xoay người ngồi dậy mỉm cười, một loạt động tác lưu loát liền mạch, nịnh hót nói: “Thế tử, tiểu nữ sao dám càn rỡ chứ, ở trước mặt ngài, tiểu nữ chính là một con cừu nhỏ biết nghe lời mà, ngài có việc gì xin cứ căn dặn.”

Nhìn thấy sắc mặt của Mộ Dung Diệp khẽ dịu xuống, Vân Lãnh Ca rèn sắt khi còn nóng bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tiểu nữ vai không thể khiêng tay không thể xách, giết người phóng hỏa đều không thể làm được rồi.”

“Vân Lãnh Ca, bản thế tử thấy nàng nhất định là thiếu dạy dỗ.” Sắc mặt Mộ Dung Diệp biển hóa khôn lường, đáy mắt sâu thẳm khó dò, phong vân chuyển động.

“Thế tử, ngài tức giận sao?” Trong phòng chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu rọi, Vân Lãnh Ca không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhích người đến gần hơn một chút, nghiêng đầu xem xét sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Mộ Dung Diệp: “Ngài thật sự tức giận rồi? Trong lòng tiểu nữ, ngài không phải là người dễ dàng tức giận như vậy đâu, ngài đại nhân đại nghĩa, tâm địa thiện lương, một lòng nhiệt huyết, có ân báo ân … Ưm.”


Mộ Dung Diệp nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca đang lải nhải, đột nhiên nhếch môi cười, cánh tay dài bất ngờ hướng về phía trước lôi kéo, môi mỏng trực tiếp bao phủ bờ môi anh đào đang không ngừng đóng mở kia, lần này không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước như lần trước, thừa dịp Vân Lãnh Ca hoảng sợ khẽ mở miệng, lập tức đưa đầu lưỡi vào, tay phải nhanh chóng ôm chặt eo nàng, không cho nàng có khả năng chạy thoát. 

Hương vị của nụ hôn mang theo sự tức giận lại cam nguyện bị sa vào, giống như sóng gió cuồn cuộn quét đến, khiến giác quan của Vân Lãnh Ca hóa thành mảnh vụn, cơ thể như không tự chủ được, phiêu đãng lạc mất phương hướng, môi hắn thoáng lạnh, đậm hương vị nam nhân xen lẫn mùi cỏ xanh nhàn nhạt, chốc lát hơi thở hắn bao phủ cả người nàng.

Vân Lãnh Ca vô ý thức lắc đầu, muốn thoát khỏi tình trạng bế tắc này, nhưng mặc cho nghiêng đầu theo hướng nào, môi Mộ Dung Diệp vẫn vững vàng ấn trên môi nàng.

Tay trái đỡ lấy đầu nàng, Mộ Dung Diệp không cho phép nàng có ý định lui bước, bắt ép cái lưỡi thơm tho của Vân Lãnh Ca đang không ngừng tránh né mút thỏa thích, nhẹ nhàng mổ ở môi nàng khiến nụ hôn càng sâu hơn, đáy mắt sâu thẳm lóe sáng chăm chú nhìn Vân Lãnh Ca được ôm trong lòng, thấy nàng không giãy giụa nữa, chóp mũi thở không đều hô hấp dồn dập, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua một nụ cười mỉm, lúc đầu nụ hôn như cuồng phong bão táp sau trở nên nhu hòa hơn, có một chút mùi vị mất hồn, dịu dàng lưu luyến, triền miên dai dẳng.

Thật lâu sau, Vân Lãnh Ca sắp không thể thở được nữa, Mộ Dung Diệp mới thỏa mãn rời khỏi môi nàng, dưới ánh trăng chiếu rọi, dung nhan nàng mềm mại ướt át khiến Mộ Dung Diệp nhìn như si như say.

Đầu Vân Lãnh Ca choáng váng thậm chí cho rằng mình đã bay lên chín tầng mây, nằm trên ngực Mộ Dung Diệp thở từng ngụm, qua một lúc lâu, nàng đẩy mạnh hắn ra, cả người dịch về sau cách một khoảng, vừa thẹn vừa giận nhìn hắn: “Mộ Dung Diệp, ngươi. Vô sỉ.”

Mộ Dung Diệp nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca thẹn quá hóa giận, ánh mắt lúc sáng lúc tối, tầm mắt đen tối khó hiểu dừng trên cánh môi nàng, đôi môi phấn hồng do sưng lên càng trở nên đầy đặn dụ hoặc, sắc môi sáng trong láng bóng chợt nhanh chóng hiện vẻ mê người, đáy mắt Mộ Dung Diệp tỏa ra một đốm lửa nhỏ.

Mộ Dung Diệp đột nhiên nghiêng người về phía trước, cơ thể thon dài bao phủ dáng người lung linh của Vân Lãnh Ca, một tay ôm thắt lưng nàng, không đợi Vân Lãnh Ca cảnh giác nghiêng mặt qua chỗ khác, môi đỏ mọng của nàng lại bị môi mỏng của hắn chiếm lấy, kèm theo âm thanh mờ ám nhỏ giọng nói: “Ta lại muốn vô sỉ thêm chút nữa…”

Đôi môi tinh tế của Mộ Dung Diệp ma sát với đôi môi mọng đỏ, cánh môi hai người chạm vào nhau vô cùng nồng nhiệt, Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy đầu “Oanh” một tiếng, cơ thể dần xụi lơ trong lòng Mộ Dung Diệp, hơi thở của hai người giao nhau, cuối cùng hợp lại, tuy hai mà một. 

Mộ Dung Diệp nắm trọn vòng eo của Vân Lãnh Ca tay chậm rãi dời về phía trước, cách bộ tẩm y mong manh cảm nhận làn da của người dưới thân mình cũng trở nên nóng dần, nóng đến dọa người, cùng lúc đó, tay khác của hắn cũng nhẹ nhàng tháo bỏ nút thắt hồ điệp trên người Vân Lãnh Ca, tẩm y của nàng bị cởi ra, nhất thời lộ ra chiếc yếm màu trắng nhạt có thêu uyên ương nghịch nước, làn da như ngọc cùng xương quai xanh, động tác của hắn đột ngột dừng lại, tay xuyên qua tẩm y phủ lên sống lưng bóng loáng của nàng, lần này không bị y phục cản trở, cảm giác trơn mềm giống như tơ lụa, tay vừa đặt lên, hô hấp của Mộ Dung Diệp cứng lại, vuốt ve một chút rồi dừng lại, thân thể dây dưa rung động, sóng ngầm trong đáy mắt bắt đầu xuất hiện, dục hỏa nồng đậm không ngừng kéo đến.

Áp chế dục vọng trong cơ thể không ngừng kêu gào, Mộ Dung Diệp ép mình giữ lại một chút lý trí còn sót lại, khẽ cắn một cái lên đôi môi mềm của Vân Lãnh Ca, buông lỏng nội tâm đang hoảng loạn ôm chặt eo nàng, ngồi thẳng người, hơi thở rối loạn hơn so với bình thường, ánh mắt sâu kín nhìn đôi má phiếm hồng của Vân Lãnh Ca nằm trên giường.

Vân Lãnh Ca suy nghĩ mông lung một hồi lâu mới hoàn hồn, chân tay luống cuống vội vàng buộc lại xiêm y, nhưng làm thế nào cũng không buộc được, kéo chăn, dứt khoát cuộn người vào bên trong, không một kẽ hở. 

Vân Lãnh Ca giống như một con tôm cuộn người núp ở trong chăn, khuôn mặt Vân Lãnh Ca đỏ rực như quả cà, làn da nóng bỏng bị Mộ Dung Diệp chạm qua, chán nản cố sức cắn môi, hận không thể khiến bản thân bị ngạt chết cho rồi.

“Không muốn ra sao? Trong chăn không có không khí, nín thở lâu sẽ dễ bị nghẹn chết." Mộ Dung Diệp nhìn chằm chằm vào khối tròn nhỏ đang bọc kín ở trên giường, trên mặt âm thầm mỉm cười.

“Thế tử xin đừng chạm vào tiểu nữ, ngài đi trước đi.” Âm thanh Vân Lãnh Ca rầu rĩ có chút suy yếu truyền ra từ trong chăn.

“Ta có việc muốn nói với nàng, yên tâm, ta sẽ không chê cười nàng đâu.” Mộ Dung Diệp nhíu mày.

Vân Lãnh Ca ở bên trong trầm mặc hồi lâu, không phải chỉ bị hôn một chút thôi sao? Có gì đáng nói đâu, nàng đột nhiên xốc chăn bông lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mặt đỏ bừng thở hổn hển.

“Khá hơn chút nào không?” Mộ Dung Diệp lấy ra một chiếc khăn màu trắng nhỏ, giúp nàng lau sạch mồ hôi trên trán, giọng điệu cực kỳ ôn nhu nói.

Vân Lãnh Ca đã nghĩ đến vô số lời chỉ trích cùng tức giận nhưng thấy hắn cư xử quái lạ như vậy lời muốn nói đều biến mất, kinh ngạc nhìn tay hắn đang lau mồ hôi giúp mình.

“Hoàn hồn.” Mộ Dung Diệp lau mồ hôi trên trán nàng xong, nhìn thấy nàng có dáng vẻ như đang gặp quỷ, buồn cười vẫy tay trước mặt nàng, có trời mới biết vừa rồi khi hôn môi nàng, hắn hồi hộp biết bao nhiêu, chỉ cảm thấy tim chút nữa sẽ ngừng đập.

Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, gương mặt đỏ ửng, bên trong phòng không khí mờ ám khác thường khiến nàng không thể mở lời được.

“Nếu như nàng cứ tiếp tục cúi đầu như vậy, ta lại phải hôn nàng tiếp rồi?” Mộ Dung Diệp nhìn vẻ mặt xinh đẹp của nàng đang rũ xuống, giống như viên ngọc được chạm trổ, sống mũi cao thẳng, đáy lòng khẽ run, cúi đầu chuẩn bị lại gần gũi nàng.

Nghe vậy, Vân Lãnh Ca vội vàng ngẩng đầu, chướng mắt gương mặt hại nước hại dân kia của Mộ Dung Diệp, phát hiện môi hắn hơi hồng nhuận hơn so với bình thường, đôi mắt luôn thâm thúy khó lường kia dưới ánh nhìn của nàng cũng lóe sáng không tự nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui