Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Editor: Gà

“Ngươi…” Hai mắt Hạ Hạo Nhiên đỏ ngầu, ngũ quan dữ tợn, nhìn chòng chọc vào Vân Lãnh Ca.

Hắn không hề nghĩ tới, trước kia nếu như bị châm chọc hai câu Vân Lãnh Ca liền trở thành người đàn bà chanh chua nhưng bây giờ miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, không những chế giễu hắn, còn ngụ ý muội muội hắn không đứng đắn, cùng nam nhân tự định chung thân.

“Hạ công tử muốn đánh người sao?” Ánh mắt sạch trong như nước của Vân Lãnh Ca chứa đựng trào phúng, âm thanh lạnh lùng nói: “Đây là Tướng phủ, không phải phủ đệ của Hạ tướng quân đâu, về sau xin Hạ công tử tìm người thỉnh giáo cử chỉ như thế nào mới là quân tử, dáng vẻ này của Hạ công tử, cũng không kém bọn du côn ở phố Trường An nhiều lắm đâu.”

Trong lời nói Vân Lãnh Ca cố ý nhắc nhở, ở địa bàn Tướng phủ dám khi dễ chủ nhân là nàng, quả thật không xem Vân Bá Nghị và lão phu nhân ra gì, có thể coi là khinh rẻ bất kính.

Hạ Hạo Nhiên tức giận ngập đầu, không nghe ra lời cảnh cáo của Vân Lãnh Ca, chỉ thấy nàng vậy mà so sánh hắn với bọn lưu manh côn đồ, nhất thời không thể áp chế lửa giận, giống như dã thú rống lên một tiếng, chuẩn bị dùng nắm đấm dạy cho Vân Lãnh Ca một bài học.

Sắc mặt Vân Lãnh Ca trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngón tay nhỏ nhắn trong ống tay áo đang kẹp một cây ngân châm, nếu như Hạ Hạo Nhiên thực sự tiến lại đây, nàng sẽ khiến hắn đau khổ tột cùng, ăn miếng trả miếng.

“Hạo nhiên.” Âm thanh nghiêm khắc của nam nhân vang lên, giọng nói mang theo ý lạnh áp chế cơn tức trong ngực Hạ Hạo Nhiên, ngăn hành động sắp bộc phát của hắn lại.

Vân Lãnh Ca khẽ cười một tiếng, theo tiếng gọi Hạ Hạo Nhiên vừa rồi cũng đã ngăn nàng lại, nàng liền phát hiện cách đó không xa có hơi thở xa lạ của nam nhân khác, thì ra là Âu Dương Phong.

“Âu Dương thế tử, không biết có phải do sáng sớm nên có người nhàn hạ rảnh rỗi hay không, thế nhưng lại muốn khi dễ một nữ tử tay không tấc sắt?” Trên mặt Vân Lãnh Ca bao phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Âu Dương đang hướng về phía này.

“Vân Lãnh Ca ngươi không nên quá phận.” Ánh mắt kia của Hạ Hạo Nhiên đã trở thành màu đỏ, tơ máu thật dài tràn ngập ánh mắt, hai mắt trợn tròn hận không thể đục mấy cái lỗ trên người Vân Lãnh Ca.

“Ta quá phận ư?” Vân Lãnh Ca hỏi lại một câu, trong âm thanh lộ ra hàn ý dày đặc, nói: “Hạ công tử nói xấu tiểu nữ thì sẽ không quá phận sao? Tiểu nữ tự hỏi ta chưa từng mạo phạm ngài, mà Hạ công tử cũng không hỏi nguyên do mà đã định tội tiểu nữ, tuy rằng tiểu nữ bất tài nhưng cũng sinh trưởng ở khuê phòng, không ra khỏi cửa lớn một bước, thì làm sao có thể chịu được việc bị miêu tả là ác độc như ngài nói?”

Đối mặt với giọng nói nghiêm túc, khí thế bức người của Vân Lãnh Ca, sắc mặt Hạ Hạo Nhiên cực kỳ khó coi, hắn cho rằng dựa theo trước kia Vân Lãnh Ca bị hắn đả kích, lập tức sẽ không để ý đến thể diện đi vào đình chất vấn Âu Dương thế tử, đến lúc đó, chẳng những mọi người sẽ đoán được Vân Lãnh Ca lạt mềm buộc chặt, cũng sẽ khiến Âu Dương thế tử chán ghét.

Kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn này lại bị phá hủy bởi hai câu nói ngắn ngủn của Vân Lãnh Ca, khiến hắn mất hết thể diện.

“Lãnh Ca, Hạo nhiên chỉ là nhất thời cấp bách, quá quan tâm đến Ngữ Nhi, bản thế tử thay hắn xin lỗi nàng.” Đứng bên cạnh Hạ Hạo Nhiên Âu Dương Phong vỗ vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh một chút, sau đó xoay người mỉm cười nói.

“Tiểu nữ biết liêm sỉ, hiểu quy củ, xin Thế tử gọi tiểu nữ là Nhị tiểu thư.” Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng không có nửa điểm hòa hoãn, giọng điệu hờ hững cứng nhắc.

Giọng nói Âu Dương Phong dừng lại ở ánh mắt lạnh như băng của nàng.

“Tiểu nữ cáo lui, khiến khách quý đợi lâu không phải là đạo đãi khách ở Tướng phủ.” Không đợi Âu Dương Phong đáp lời, sắc mặt Vân Lãnh Ca nháy mắt khôi phục như bình thường, khách khí lễ độ nói, lướt qua hai người đi về phía Liên Lãnh Uyển. Die nd da nl e q uu ydo n

Vẻ mặt Âu Dương Phong âm tình bất định đuổi theo bóng dáng Vân Lãnh Ca, nghĩ đến thái độ nàng nói chuyện với mình vừa nãy, cuối cùng cũng hiểu được, Vân Lãnh Ca thật sự không còn mê luyến hắn nữa! Hắn đã không còn nhìn thấy nét mặt e lệ, ánh mắt ái mộ của nàng nữa rồi.

“Hạo Nhiên, về sau không nên lỗ mãng như thế nữa, đây là đang ở Tướng phủ, ngươi đối đãi với chủ nhà vô lễ như vậy, thật sự là trái với đạo làm khách. Mắt Âu Dương Phong trầm xuống khác thường, liếc mắt nhìn một hồi lâu thấy ánh mắt Hạ Hạo Nhiên vẫn hung ác nhìn chằm chằm hướng Vân Lãnh Ca rời đi, hơi nhíu mày, có chút trách cứ nói.


“Thế tử, Vân Lãnh Ca thật sự quá kiêu ngạo, ta nói không sai đâu, nếu như nàng không ngăn cản giữa ngươi và Ngữ Nhi, các người đã sớm tu thành chánh quả rồi.” Hạ Hạo Nhiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe hắn nhắc tới Hạ Ngữ Nhi, mắt trái Âu Dương Phong hơi lóe, không biết vì sao, trong ngực mạnh mẽ toát ra sự không cam lòng, trong thời gian này hắn rất ít qua lại phủ Hạ tướng quân, ngược lại vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Vân Lãnh Ca vẽ tranh trong đình, nàng tự tin thong dong, nội tâm quật cường cùng lạnh nhạt khiến hắn trở nên mê muội.

“Bản thế tử vẫn chưa đính hôn với Ngữ Nhi, ngươi lại công khai tuyên bố với mọi người như vậy, sẽ tổn hại danh dự của Ngữ Nhi.” Trong lòng Âu Dương Phong chua xót, giọng nói có chút nhàn nhạt khổ sở.

Hạ Hạo Nhiên không nghe ra lời nói chua chát của Âu Dương Phong, chỉ nghĩ hắn quan tâm Ngữ Nhi, lo lắng trong lòng cũng vơi bớt, Thế tử vẫn luôn trân trọng Ngữ Nhi như trước, do đó, dù cho Vân Lãnh Ca có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được.

Hai người thay đổi đề tài, vừa tán gẫu vừa đi đến lương đình.

Vân Lãnh Ca gặp Vận Nhi cùng Ngâm Cầm ở cổng sân, nhỏ giọng bên tai phân phó Ngâm Cầm, đầu tiên ánh mắt nàng cực kì quái dị, sau đó chuyển thành tức giận và phẫn nộ.

Đi về phía lương đình, từ xa Vân Lãnh Ca liền nhìn thấy Vân Thu Ca nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt ngượng ngùng hàm chứa tình yêu cũng không keo kiệt dùng sức liếc mắt đưa tình với Thượng Quan Thanh, hai gò má lộ vẻ đỏ bừng, đôi mắt như sóng nước nhẹ nhàng lưu chuyển, vô cùng kiều mị.

Vân Lãnh Ca sửng sốt, ai cũng nói nữ tử khi yêu say đắm đều xinh đẹp động lòng người, lời này quả thật không sai chút nào, cổ nhân đúng là không lừa gạt ta.

Đi vào lương đình, sắc mặt Hạ Hạo Nhiên cùng Âu Dương Phong bình tĩnh nói cười với nhau.

Sau khi Vân Lãnh Ca trang trọng hành lễ, đặt giấy Tuyên Thành lên bàn đá trống trong lương đình, đôi mắt đen bóng xoay chuyển, lộ ra một cỗ giảo hoạt, khom lưng xuống, bút vẽ trong tay chuyển động lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.

Bầu trời xanh sáng sủa, ánh nắng đầu xuân chiếu rọi trên người Vân Lãnh Ca, tô thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt, hòa cùng bộ y phục màu trắng, vốn là trang phục mộc mạc cũng trở nên sáng màu đẹp mắt, càng tôn lên làn da tuyết trắng, tròng mắt đen thâm thúy của nàng.

Một trận gió nhẹ thổi qua, làn váy khẽ tung bay, phiêu dật uyển chuyển, như tiên tử hồng trần, lúc nào cũng có thể lướt gió mà đi, tựa như ảo mộng, khiến ánh mắt mọi người trong đình đều ngây dại, giống như chỉ cần một cái chớp mắt, nàng liền có thể biến mất không thấy nữa.

Thu bút, Vân Lãnh Ca mỉm cười cầm bức họa còn chưa khô mực, bức họa từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.

“Đây là Vân tứ tiểu thư sao?” Đáy mắt Thượng Quan Thanh không khỏi khiếp sợ còn có một tia không thấy rõ được.

Vốn là Vân Thu Ca vô cùng tức giận khi thấy dáng vẻ vẽ tranh tao nhã của Vân Lãnh Ca, nhưng lúc nhìn thấy một mỹ nhân dịu dàng trong bức họa, giống hệt như y phục và trang sức của bản thân ngày hôm nay, tươi cười xinh đẹp, mắt đẹp sáng ngời, thể hiện tất cả thần thái của nàng ta dưới ngòi bút, biến tĩnh thành động, biến duyên dáng thành quyến rũ, nhưng so với bản thân thật sự còn xinh đẹp hơn ba phần.

“Nhị tỷ tỷ, bức tranh thật sự rất đẹp.” Đôi mắt Vân Thu Ca si ngốc nhìn mỹ nhân trong tranh, chốc lát ghen tị đều hóa thành hư không.

“Vân nhị tiểu thư, Ngũ hoàng tử muốn thấy ngươi lại vẽ tranh thủy mặc như trong yến hội ngày đó, chứ không phải là một bức họa mỹ nhân đơn giản như vậy.” Hạ Ngữ Nhi không xem xét kỹ liền bĩu môi, lần trước nàng ta cũng không đi dự tiệc, mặc dù có người nhắc qua với nàng, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, theo nàng ta thấy mọi người ở bữa tiệc đều nói Mẫu Đơn nở rộ chỉ là muốn đầu cơ trục lợi thôi, hoặc là nhất thời may mắn, hôm nay Vân Lãnh Ca thấy có người quan sát nàng, sợ lộ chân tướng, cho nên cố ý vẽ bức mỹ nhân này để đánh lạc hướng mọi người, tránh bị mọi người phát hiện nàng nói dối.dieendaanleequuydonn

“Muội muội nói không sai, hôm đó chúng ta có việc không thể đến dự tiệc, nghe mọi người nói Mẫu Đơn nở rộ trên giấy nên vô cùng ngưỡng mộ, chẳng lẽ hôm nay Nhị tiểu thư bất mãn với lòng hiếu kỳ của tại hạ sao?” Hạ Hạo Nhiên vẫn cánh cánh trong lòng đối với lời nói lúc trước của Vân Lãnh Ca, thấy muội muội đã tìm được cơ hội rồi, mững rỡ trong lòng, theo lời liền đồng ý.

Thật sự là chồn chúc tết mèo, nàng đoán chừng phủ Hạ tướng quân xem nàng là phạm nhân, mỗi lần bọn họ đến đều luôn thích tìm tra, kiếm lỗi sai.


Vân Lãnh Ca lắc đầu một cái, cúi xuống đúng lúc ngọc Tô Châu chạm vào hai má, bàn tay trắng nõn cầm lấy tách trà, quần áo của mỹ nhân trên bức họa chậm rãi vung vãi, trong phút chốc, nước trà dính vào, giọt nước dần dần tản ra.

Hôm nay Vân Thu Ca mặc một bộ áo váy thêu hoa mai Bạch Thủy màu khói, làn váy thêu nụ hoa mai, trong đôi mắt mọi người hiện vẻ kinh ngạc, Vân Thu Ca cùng Hạ Ngữ Nhi không thể tin hô nhỏ, mắt thường đều có thể thấy được nụ mai nhỏ này đang chầm chậm lan ra.

Âu Dương Phong là người kinh ngạc nhất, lần trước chỗ ngồi của khách cách chính điện một khoảng khá xa, bản thân đã không thể thấy rõ được như thế này, từng đóa hoa trắng mịn nở ra trên bức họa mỹ nhân, bức tranh như có sức sống, mỹ nhân trong bức họa thật sự như muốn bước ra ngoài.

Vân Thu Ca há to miệng, sau khi Vân Lãnh Ca hồi phủ vẫn chưa nói về việc nàng thể hiện trên đại điện ngày đó, chỉ nói là lúc ấy nàng biểu diễn kỹ thuật vẽ tranh, nàng ta cứ tưởng Vân Lãnh Ca cũng chỉ biểu hiện giống như các cô gái khuê phòng khác, lại trăm triệu lần không nghĩ đến thủ pháp nàng lợi hại như vậy.

Tuy hâm mộ nhưng vẫn cảm thấy ẩn chứa rất nhiều nguy cơ.

Vân Lãnh Ca đã là dòng chính nữ rồi, phía sau lại có phủ Tả tướng làm chỗ dựa, tài nghệ lại tinh diệu như vậy, khiến ai đã xem qua thì khó lòng quên được, một nữ tử xuất sắc cả trong lẫn ngoài như vậy, các quý công tử đều không phải đạp nát cửa phủ để xin được cầu hôn sao? Nàng vĩnh viễn sẽ thấp hơn nàng ta một cái đầu không phải sao?

“Ba ba ba.” Thượng Quan Thanh là người vỗ tay đầu tiên, không hề che lấp vẻ tán thưởng trong đáy mắt, thở dài: “Bút pháp vẽ tranh của Vân nhị tiểu thư thật thần kì, sợ là trên đời khó có người sánh kịp.”

Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng cười, trên mặt không tỏ vẻ đắc ý, nhẹ giọng nói: “Chút tài mọn khó mà đến được nơi thanh nhã, khiến Ngũ hoàng tử chê cười rồi.”

“Vì sao Vân nhị tiểu thư lại nghĩ đến vẽ tranh lệnh muội? Lần trước bức Mẫu Đơn cũng rất tuyệt.” Gương mặt anh tuấn của Thượng Quan Thanh mang theo thâm ý khác tươi cười, trong giọng nói không nghe ra ý tứ thăm dò.

Vẽ nhiều tranh Mẫu Đơn cũng dễ khiến việc thưởng tranh trở nên nhàm chán, tứ muội của tiểu nữ xinh đẹp hào phóng, một thân xiêm áo này lại rất phù hợp với hoàn cảnh, cho nên tiểu nữ mượn hoa hiến Phật, dự định sẽ tặng bức họa này cho tứ muội.” Vân Lãnh Ca giống như không phát hiện ra Thượng Quan Thanh đang có ý dò xét, ánh mắt lộ vẻ tỷ muội tình thâm yêu thương nhìn về phía Vân Thu Ca đang thưởng thức tranh, dịu dàng nói.

Lần trước không cẩn thận bức Mẫu Đơn đã giải vây cho Hoàng Hậu, hôm nay ngộ nhỡ có người lại muốn tranh của nàng, lúc đó có cho hay không lại là một vấn đề nữa.

Vì tránh cho có chuyện xảy ra, tặng Vân Thu Ca bức họa này, thứ nhất có thể tránh việc người khác muốn nàng tặng tranh, thứ hai có thể nhờ vào đó nói bóng nói gió rằng hôm nay Ngũ hoàng tử có dụng ý đến thăm Tướng phủ.

“Nhị tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.” Vân Lãnh Ca chủ động mở lời tặng bức họa cho nàng, Vân Thu Ca cười ngọt ngào tiếp nhận, nhận lấy bức họa nét mực đã khô, ôm vào lòng như bảo bối, chuẩn bị sau khi quay về Liên Thu Uyển sẽ thưởng thức tỉ mỉ.

Vừa rồi bản thân đã ghi nhớ thủ pháp vẩy trà của Vân Lãnh Ca, chờ trở về bắt chước theo, học được tuyệt kỹ này của nàng ta, nếu chăm chỉ luyện tập, nhất định sẽ vẽ tranh tốt hơn nàng ta.

“Bản hoàng tử đang muốn được Vân nhị tiểu thư tặng cho bức họa, nếu đã tặng cho Tứ tiểu thư, bản cung sẽ không đoạt đi đồ yêu thích của người khác.” Thượng Quan Thanh cười tự nhiên, cất cao giọng nói.

Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, Thượng Quan Thanh nói những lời này rất có ý vị sâu xa, nếu như lúc nãy nàng chỉ nắm chắc năm phần, hiện tại nàng khẳng định Thượng Quan Thanh vì chính nàng mà đến, thu nhận bức vẽ của nàng, rồi sai người truyền ra ngoài, dư luận có sức ảnh hưởng vô cùng, nếu vậy, bản thân vừa khôi phục thanh danh sẽ lại trở nên rối tinh rối mù, trừ việc gả cho Ngũ hoàng tử thì không còn cách nào khác.

“Nữ nhi gia vui đùa, không thể tưởng tượng được Ngũ hoàng tử cũng cảm thấy hứng thú như vậy.” Ánh sáng trong mắt Vân Lãnh Ca thoáng lạnh, hờ hững nói, có chút cắn răng nói ra ba chữ nữ nhi gia.

Thượng Quan Thanh hơi nhướng mày, nàng quả thật là một nữ tử thông minh, lời nói tựa như xuôi tai không có liên quan gì nhưng lại nghe ra hàm nghĩa khác, âm thầm nói cho hắn biết, nàng chỉ là một nữ tử, không có chút hứng thú nào với tranh đấu chốn hoàng cung.


Nhưng, con mồi hắn đã nhắm trúng, đến bây giờ đều không thể trốn thoát khỏi bàn tay hắn.

“Bản hoàng tử không có duyên phận với tranh của Vân nhị tiểu thư rồi, chỉ có điều bản hoàng tử lại cảm thấy sau này Vân tiểu thư với ta vẫn sẽ còn liên quan không ít.” Đôi mắt Thượng Quan Thanh ôn lạnh như nước, ánh mắt mỉm cười nhìn Vân Lãnh Ca.

Dứt lời, bên trong đình không còn một âm thanh nào.

Ngũ hoàng tử nói trắng ra như vậy, không chỉ Vân Lãnh Ca nghe ra hắn có ý khác, đầu gỗ như Hạ Ngữ Nhi nghe vậy cũng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Thanh. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Mí mắt Âu Dương Phong trầm xuống, hiếm thấy được vẻ ngưng trọng trong đáy mắt, Ngũ hoàng tử muốn thông qua Vân Lãnh Ca kết thân với hai phủ Tả Hữu tướng, lập tức trong lòng liền nảy sinh tức giận, cô nương bị hắn vứt bỏ, dựa vào cái gì mà được gả vào hoàng thất, tìm được một mối hôn sự tốt môn đăng hộ đối chứ.

“Ngũ hoàng tử nói đùa, tiểu nữ và ngài hôm nay mới gặp lại lần thứ hai, tại sao lại nói sẽ có liên quan không ít?” Vân Lãnh Ca chán nản liếc mắt nhìn thấy hai mắt bốc hỏa của Vân Thu Ca đang trừng mắt nhìn nàng, thầm mắng Thượng Quan Thanh thật nham hiểm.

Ngũ hoàng tử này làm việc không kiêng kị gì, nói chuyện cũng rất ít quanh co lòng vòng, đúng là âm mưu ngời ngời.

“Ngũ hoàng tử, Vân nhị tiểu thư là thiên kim được nuôi dưỡng ở khuê phòng, ngài trò chuyện hay là đang muốn làm tổn hại danh dự của nàng.” Lãnh Thần từ đầu luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên cất lời, ngữ điệu lạnh như băng vang lên.

Vẻ mặt Vân Lãnh Ca kinh ngạc, Lãnh Thần là người lạnh nhạt nội tâm lại càng lạnh hơn, không qua lại thường xuyên cùng các công tử trong kinh thành, lần này hắn lại cầu tình cho nàng, sự tình càng ngày càng khó bề phân rõ.

“Lãnh thế tử nói không sai, dù sao Vân nhị tiểu thư cũng là một đại tiểu thư gia thế trong sạch.” Âu Dương Phong phụ họa nói.

“Do bản hoàng tử lo lắng không chutoàn rồi, sự vật trên thế gian thay đổi chỉ trong nháy mắt, ai biết được chứ?” Thượng Quan Thanh khẽ giương môi, cười nói.

Vân Lãnh Ca từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt đáp: “Vâng.”

“Hôm nay đã làm phiền Vân nhị tiểu thư rồi, bản hoàng tử còn có việc trong cung, cáo từ.” Ngũ hoàng tử nhận thấy đã thu được lợi ích, lại cảm nhận bầu không khí bên trong đình không tốt, cười nói.

“Tiểu nữ cung tiễn Ngũ hoàng tử.” Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cúi chào.

Vân Thu Ca không muốn buông tha cơ hội hiếm có này, nhưng không thể lấy cớ ngăn cản Ngũ hoàng tử từ biệt, không cam tâm tình nguyện, cúi người, dịu dàng nói: “Thu Ca tiễn Ngũ hoàng tử.” Nói xong, còn hướng nét mặt xinh đẹp như sóng nước mùa thu về phía hắn.

Trong mắt Ngũ hoàng tử thoáng hiện lên vẻ trào phúng, hơi gật đầu, dẫn đầu rời khỏi lương đình.

Ánh mắt Lãnh Thần lẳng lặng liếc nhìn Vân Lãnh Ca một cái, tựa như đang nói ra suy nghĩ của mình, cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình, Vân Lãnh Ca theo ánh mắt nhìn thấy Lãnh Thần, liền giật mình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười cảm tạ về phía hắn.

Lãnh Thần khóe môi cứng ngắc khẽ hạ xuống, muốn tươi cười nhưng lại nặn không ra, đành từ bỏ, xoay người đi theo sau Ngũ hoàng tử.

Gương mặt Hạ Ngữ Nhi đều tràn đầy ý cười, vạn phần khinh thường đối với việc Vân Lãnh Ca vừa mới quyến rũ Ngũ hoàng tử trong nháy mắt lại lén lút liếc mắt đưa tình với Lãnh thế tử, nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt, sớm chặt đứt niệm tưởng với Âu Dương thế tử, tránh việc trở thành vật chướng ngại ở giữa bọn họ làm vướng chân vướng tay.

Trong mắt Âu Dương Phong tức giận dày đặc quanh quẩn, cảm thấy Vân Lãnh Ca cười với Lãnh Thần kia cực kì chói mắt, vẩy tay áo, sải bước rời đi.

“Nhị tỷ tỷ, thật là thủ đoạn. vậy mà lại khiến Ngũ hoàng tử càng thêm xem trọng tỷ.” Không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa, Vân Thu Ca lập tức gây khó dễ, đỏ mắt nói.

“Tứ muội thận trọng, chúng ta đều là nữ tử có quy củ, thanh danh quan trọng nhất, đừng nên làm ra hành động lỗ mãng như vậy. Vẻ mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca chưa hề thay đổi, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng đoàn người Thượng Quan Thanh rời đi.

Vân Thu Ca nghẹn lời, trong đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn nộ, Ngũ hoàng tử tuy rằng không nói rõ, nhưng lời nói lại biểu hiện ý tứ rõ ràng như vậy thì ai mà không hiểu chứ? Vân Lãnh Ca chết tiệt, còn ở trước mặt nàng giả vờ ngu ngốc, trong lòng rõ ràng vui mừng, còn làm như không để ý, thật sự đúng là dáng vẻ tiện nhân mà!


Vân Lãnh Ca sai người đi truyền lời cho Phúc Thọ đường, rồi trở về Liên Lãnh Uyển.

“Tiểu thư, việc đã làm xong rồi, tên hạ lưu đăng đồ tử kia chắc chắn đã bị giáo huấn một phen, xem hắn về sau còn dám xuất khẩu cuồng ngôn nữa không.” Ngâm Cầm cố nén tức giận, thấp giọng nói.

“Vậy là tốt rồi, hi vọng hắn sẽ thích quà đáp lễ này.” Vân Lãnh Ca cười thầm, bánh ít đi, bánh quy lại, có lễ không đáp không phải hành vi của quân tử.

Hạ Hạo Nhiên và Hạ Ngữ Nhi vừa trở lại phủ Tướng quân, Hạ Hạo Nhiên lờ mờ cảm thấy bản thân có chỗ không bình thường, khắp cả người giống như có con kiến đang nhẹ nhàng bò qua, ngứa không chịu nổi đến mức muốn dùng tay bắt, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng khắc chế, thời gian càng dài, cảm giác ngứa ngày càng nghiêm trọng, vặn vẹo thân mình để giảm bớt nhưng cái ngứa này lại từng đợt từng đợt tràn ra trong cơ thể.

“Không có gì, thân thể có chút không khỏe.” Hạ Hạo Nhiên không muốn bị người khác chê cười, cả người căng thẳng cắn răng nói.

“Ngữ Nhi, đại ca về phòng trước.” Hiện tại Hạ Hạo Nhiên hắn thầm nghĩ nhanh chân tìm một chỗ không người, cởi hết y phục trên người, dùng sức gãi cho đã ngứa.

Dứt lời, không đợi Hạ Ngữ Nhi đáp lời, Hạ Hạo Nhiên gần như lấy tốc độ cực nhanh chạy về viện.

Trong phòng, Hạ Hạo Nhiên đuổi toàn bộ người hầu ra ngoài, cởi bỏ y phục, chỉ thấy toàn là những vết nhỏ giống như đậu xanh khắp trên da thịt trắng noãn của hắn, dùng tay nhẹ gãi thử, cảm thấy một cỗ đau đớn, không gãi lại không thể nhịn được, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng ma sát làn da, nhưng giật gấu vá vai, hai tay hoàn toàn không đủ dùng, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, Hạ Hạo Nhiên khó chịu xoay tới xoay lui, thỉnh thoảng miệng lại dầy tiếng kêu rên thống khổ.

Thư phòng Mộ Dung vương phủ.

Mộ Dung Diệp tựa nửa người vào lưng ghế, đôi chân thon dài gác trên mặt bàn trước mặt, nghe ám vệ bẩm báo tin tức, mỉm cười, giữa hai lông mày hiện vẻ cưng chiều.

“Ngươi nói Vân Lãnh Ca vẩy bột phấn lên người Hạ Hạo Nhiên sao?” Mộ Dung Diệp nâng má, trong đầu hiện lên dáng vẻ Vân Lãnh Ca giảo hoạt giả ngốc ở bên ngoài cung điện của tổ mẫu ngày đó, cười một tiếng, môi hoàn mỹ khẽ hếch lên.

“Đúng vậy, thật sự một chút thua thiệt Vân nhị tiểu thư cũng không muốn ăn, Hạ công tử châm chọc nàng vài câu, nàng đã xuống tay tàn nhẫn như vậy rồi, khó trách mọi người đều nói chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi dưỡng.” Ám Nhất chép chép miệng, cảm thán nói.

“Có thù không báo mà còn phải nhịn hả? Đạo lý gì vậy?” Mộ Dung Diệp không vui trợn mắt nhìn Ám Nhất, mắt lóe ra ánh sáng không rõ, “Vân Lãnh Ca thật sự càng ngày càng hợp khẩu vị của bản Thế tử.”

“Thế tử, Ngũ hoàng tử dường như cũng coi trọng Nhị tiểu thư.” Ám Nhất xui xẻo bị trừng mắt, có chút u mê, đột nhiên nghĩ đến lời nói đầy hàm ý của Thượng Quan Thanh, vội vàng nói.

“Sao hả?” Mộ Dung Diệp biến sắc, trong mắt rét lạnh, ánh mắt thoáng chốc nhìn về phía Ám Nhất, giọng nói đè nén lừa giận trở nên có chút trầm khàn: “Ngươi nói thật?”

“Thiên chân vạn xác.” Ám Nhất không biết vì sao Thế tử lại tức giận, nhưng vẫn nói như chém đinh chặt sắt. “Ngũ hoàng tử muốn tự tay nhận được bức họa của Vân nhị tiểu thư, nhưng bị nàng tránh được, sau đó trong lời nói của Ngũ hoàng tử rõ ràng có ý với Vân nhị tiểu thư”. Dừng một chút, “Thế tử, Ngũ hoàng tử muốn mượn sức của hai phủ Tả Hữu tướng, ngài vẫn nên đề phòng thì hơn.” dinendian.lơqid]on

Mộ Dung Diệp không nghe Ám Nhất nói câu sau, trong đầu suy nghĩ quẩn quanh, Thượng Quan Thanh có ý với mèo nhỏ, muốn cầu hôn để mèo nhỏ làm thê tử của hắn ta, một bước lên trời sao? Nằm mơ đi.

Hắn còn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với Vân Lãnh Ca là nhất thời hứng thú hay chỉ có thiện cảm, làm sao có thể để mèo nhỏ trốn thoát, trong mắt Mộ Dung Diệp hơi lóe, nhiều loại cảm xúc thoáng biến đổi, bỗng nhiên trong lòng vừa động, đáy mắt toát ra ý cười, vài ngày không gặp nàng, thật có cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu.

Ám Nhất thấy Thế tử một lúc thì nhíu mày, một lúc lại giãn ra, hoang mang gãi đầu, cảm thấy tâm tư Thế tử ngày càng khó đoán, làm người khác một chút cũng không đoán ra được.

------ Lời tác giả ------

Hôm nay viết được hơn 1000 từ, lẽ ra không muốn để Diệp Diệp xuất hiện, nhưng có mỹ nhân muốn hắn đi bộ một chút, ừ, như vậy liền cung kính không bằng tuân lệnh, hì hì.

Cảm tạ cy7788, lợi hoa nguyệt phiếu, y y đát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui