Chuyện nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nếu cả đời không bị người khác lôi ra, thì vĩnh viễn chỉ là một câu đố, nhưng một khi bị lôi ra, Tướng phủ đều không thoát khỏi được quan hệ.
Khi quân, ai có thể chịu trách nhiệm?
“Hôm nay sau khi tiểu thư tiến cung, Lâm ma ma đuổi vài nha đầu không sạch sẽ ra khỏi viện, cái người kêu là Hồng Diệp kia khóc sướt mướt tranh cãi ầm ĩ không chịu đi, còn kêu to muốn làm ồn đến chỗ lão phu nhân, cuối cùng Ngâm Thư cho nàng ăn dược mất tiếng, nàng mới ngoan ngoãn rời đi.” Vận Nhi che miệng cười nói.
“Ngâm Thư tính tình trầm ổn, không nghĩ tới cũng không chịu nổi?” Vân Lãnh Ca nhíu mày, cảm thấy có chút buồn cười.
“Thật sự là nha đầu có chút quá phật, chua ngoa hơn cả chúng phụ nhân trên phố, Ngâm Cầm bị tức đến mức không thể đi lên đánh người, cuối cùng vẫn là Ngâm Thư không nghe được tạp âm, từ trong phòng bước ra trực tiếp cho nàng ta ăn, tiểu thư, người có phát hiện ra không, miệng của nha đầu kia rất rộng, thật không nói lên lời, nô tì nghĩ lại mà muốn cười.” Vận Nhi nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Diệp, a nửa ngày cũng không ra tiếng, bộ dạng buồn cười chọc cho toàn bộ người của Liên Lãnh uyển cười lớn.
Chủ tử muốn đánh một nha hoàn, chỉ cần một câu nói, Vận nhi âm thầm cười nhạo nàng ta không biết lượng sức mình, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cuối cùng Lâm ma ma bị hành động vô lại của nàng ta làm cho tức giận, lập tức bẩm báo lão phu nhân gọi người môi giới, bán phắt nàng ta đi rồi.”
Nếu nha hoàn bị chủ tử đuổi đi, mang theo khế ước bán thân tiếp tục tìm đường mưu sinh, nếu là bị người môi giới bán, thì không thể theo ý nàng ta nàng ta, bị đưa đến thanh lâu kỹ viện cũng là chuyện bình thường.
“Liên Lãnh uyển có nãi nương để ý, ta cũng an tâm hơn.” Vân Lãnh Ca thu lại ý cười, địa bàn của mình không an tĩnh, còn nói gì đến chuyện ổn định Tướng phủ.
Mộ Dung vương phủ.
Mộ Dung Diệp sau khi đốt xong lá thư trên ngọn nến, nằm nghiêng người ở trên nhuyễn tháo, mắt nhắm hờ trầm mặc không nói.
“Thế tử.” Xích Ngôn thấy Thế tử coi hắn như người trong suốt giuống như không tồn tài, liền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Chuyện gì?” Mộ Dung Diệp lười biếng hỏi.
“Ngài thật sự hôn Vân nhị tiểu thư sao?” Xích Huyết ngập ngừng nói, nếu là chuyện khác hắn nhất định sẽ không quan tâm, nhưng Thế tử hôn bị Vân tiểu thư kia, không thể nghi ngờ là một chuyện xảy ra ngoài dự tính của hắn.
Thế tử đã lớn đến tuổi thành gia lập thất, ở bên ngoài tuy rằng phóng đãng không chịu bó buộc, phong lưu phóng túng, nhưng thị vệ đi theo bên người như hắn ai chẳng biết Thế tứ chán ghét nhất là có tiếp xúc thân thể với nữ tử, đừng nói là hôn môi, ngay cả ở bên cạnh Thế tử cũng sẽ không vui.
Mộ Dung vương phủ ngoại trừ Hỉ ma ma quản lý lâu năm trong phủ, còn lại toàn bộ vương phủ đều không có nha hoàn, từ điểm đó có thể thấy được, ở phương diện này, Thế tử tuyệt đối giữ mình trong sạch.
Nếu Thế tử thừa nhận hắn hôn Vân nhị tiểu thư, đây quả thận là chuyện khiến hắn rung động hơn so với Bác Nguyệt xâm chiếm Đông Dương, dục vọng thăm dò chiếm hết cả đầu hắn.
“Ngươi từ khi nào lại quan tâm đến chuyện Thế tử ta vậy?” Mộ Dung Diệp mở mắt ra, đón nhận đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ của Xích Ngôn, cười như không cười hỏi.
“Chỉ có một chút thôi.” Bị ánh mắt của Thế tử nhìn đến, Xích Ngôn cảm thân bàn chân có chút lạnh léo, cổ rụt vào một chỗ, vẻ mặt cầu xin nói: “Thế tử, ty chức sai rồi, ty chức một chút cũng không quan tâm, thật sự.”
Hắn ở bên Thế tử mười năm, cũng coi như là biết rõ tính tình của Thế tử, Thế tử ghét nhất là có người dám dò xét việc riêng của hắn, chẳng lẽ vừa rồi đầu mình có vấn đề? Không muốn sống hay sao mà lại đi hỏi Thế tử, lòng hiếu kỳ hại chết người mà.
Cái này thảm, không biết Thế tử sẽ trừng phạt hắn thế nào.
“Xích Ngôn.” Mộ Dung Diệp kéo dài giọng.
“Ty chức ở đây.” Xích Ngôn cười trừ đáp, cho dù hắn bị người chém một đao thì hắn vẫn nghiêm túc, mày cũng tuyệt sẽ không nhăn một chút, nhưng nghe thấy Thế tử thở dài kêu tên hắn, trái tim ngày thường khỏe mạnh khẽ run rẩy, gần như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
“Hôm nay tâm tình của bản Thế tử tốt, tha cho ngươi.” Mộ Dung Diệp toát ra ý cười, giọng nói có chút lười nhác.
Những lời này giống như âm thanh của trời, Xích Ngôn một mắt vui mừng nhìn Thế tử, trong vui mừng có điểm nghi hoặc không hiểu, khi nào thì Thế tử nói chuyện tốt như vậy, vài ngày trước Xích Ngữ không cẩn thận hỏi Thế tử vì sao hôm nay hắn thay đổi trang phục, đã bị người không chút lưu tình đưa đếm ám phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.
“Chủ tử, thư tin của Vương gia.” Đột nhiên, một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.
“Tiến vào.” Mộ Dung Diệp ngáp một cái nói.
“Ám Nhất, ngươi có thể thay đổi trang phục không, Tam thập lục thiên cương các ngươi cả ngày mặc như thổ phỉ chuẩn bị vào nhà cướp của vậy.” Xích Ngôn lắc đầu, nhìn vật thể một thân trang phục đen, ngay cả mặt cũng nghiêm nghiêm thực thực đi tới, ghét bỏ nói.
“Không cần ngươi nhìn.” Ám Nhất liếc hắn một cái, cầm thư tín trong tay cung kính đưa cho Mộ Dung Diệp.
“Ngươi.” Xích Ngôn á khẩu, tức giận bất bình nói: “Ngươi cả đời côn đồ, đến chết cũng không kiếm được nàng dâu.”
“Ngươi hiện tại tìm được nàng dâu rồi hả?” Ám Nhất đứng ở bên người Mộ Dung Diệp, không cam lòng yếu thế phản kích nói.
Trên nhuyễn tháp, Mộ Dung Diệp vội vàng đọc nội dung trong bức thư, thoáng ngước mắt nhìn Xích Ngôn bị chọc tức cho cả khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng cứng họng, tức thời cười nói: “Ám Nhất nói không sai, ngươi cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, người tám lạng kẻ nửa cân, đừng đấu võ mồm nữa, đốt cho bản Thế tử.” Nói xong, đưa thư cho Xích Ngôn.
Xích Ngôn tiếp nhận thư, hừ Ám Nhất một tiếng, là ai nói người người của tam thập lục thiên cương
đều trầm mặc ít lời thành thật? Hắn coi như nhìn thấy, mồm mép bọn họ một người độc hơn so với một người, cùng thành thật vốn không có chút quan hệ.
“Chủ tử, có gì dặn dò thuộc hạ?” Ám Nhất không để ý tới khiêu khích của Xích Ngôn, cung kính hỏi.
“Có thể dặn dò cái gì, hiện giờ tam quốc coi như yên bình, hai năm qua tạm thời không có chiến sư, lão đầu tử rời xa kinh thành đến địa phương đóng quân, trời cao Hoàng đế xa, ai cũng không xen vào được, giống như bản Thế tử, mới hồi kinh vài ngày, Hoàng đế cậu ta liền đuổi theo vội vàng muốn đưa cơ sở ngầm vào phủ, còn không bằng luôn luôn ở ngoài biên cương không trở lại.” Mộ Dung Diệp nằm trên nhuyễn tháp một lần nữa, giọng nói nhàn hạ.
Xích Ngôn đốt xong thư nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời phát lạnh, cả người tràn ngập sát khí của quân nhân lạnh đến thấu xương, giọng lạnh lùng nói: “Thế tử có phải tính cách của người quá tốt không?”
“Hả, ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Sắc mặt nặng nề của Mộ Dung Diệp bỗng vui lên: “Có lẽ bản Thế tử làm quả hồng mềm thôi?” Nhún nhún vai: “Không có biện pháp, hai ngày nay tâm tình bản Thế tử tốt, không muốn nổi giận, về sau nợ mới nợ cũ sẽ tính cùng một lượt đi.”
“Thế tử, ngài gặp chuyện gì tốt sao?” Xích Ngôn một khắc trước mới từ quỷ môn quan đi ra, quyết định về sau chú ý không tiếp tục nhiều chuyện nữa, nghe Ám Nhất tò mò hỏi, liền nở nụ cười không phúc hậu, vốn không tính toán nhắc nhở, từ từ chờ hắn bị Thế tử trách phạt.
Ai bảo hắn vừa mới cười nhạo mình chứ? Báo ứng lên trên đầu thôi? Ý trời như thế, đừng trách mình thấy chết không cứu.
“Thế nào, một đám các ngươi người nào cũng hiếu kỳ chuyện của bản Thế tử như vậy?” Khóe miệng Mộ Dung Diệp hiện lên một ý cười mê hoặc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người, khó phân biệt vui buồn.
“Thế tử, đây là lỗi của khúc gỗ Ám Nhất, vừa rồi ngài đã tha cho ty chức, muốn phạt thì phạt hắn đi.” Thấy khẩu khí của Thế tử muốn đánh chó giận mèo, Xích Ngôn vội vàng nói.
“Thế tử, thuộc hạ lắm miệng, tự xin đi ám phòng ngốc ba ngày.” Nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Xích Ngôn, Ám Nhất cũng tỉnh ngộ lại, nhưng hắn lại thông minh không cầu tình, ngược lại chỉ động nhận sai mong thế tử có thể mở một mắt nhắm một mặt.
Ba ngày tốt hơn so với ba tháng.
“Chuẩn, Xích Ngôn cùng đi, để Xích Ngữ xuất hiện đi.” Mộ Dung Diệp gật đầu, dáng vẻ thanh tao lịch sự.
Gương mặt của Xích Ngôn nhăn như khổ qua, hung hăng trừng mắt tên đầu sỏ gây ra chuyện bên cạnh, lại biết Thế tử đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, uể oải cáo lui đi đến ám phòng.
Ám Nhất vì may mắn của mình mà vỗ tay trong lòng, phản ứng nhanh nhẹn rời đi.
Mộ Dung Diệp nhìn một vòng quanh căn phòng trống rỗng, không hiểu sao chợt toát ra một ý nghĩ, nếu Vân Lãnh Ca vừa quật cường vừa đáng yêu cùng hắn sống ở nơi này, chắc chắn vương phủ cũng sẽ không vắng vẻ trống trải như vậy.
Liên Lãnh Uyển.
Vân Lãnh Ca thỏa mãn nằm ở trên nhuyễn tháp tạm nghỉ, ba mẹ con Nhị di nương trong thời gian ngắn không thể tạo nổi phong ba gì, Tam di nương mặc dù chiếm một vị trí quan trọng nhỏ nhoi trong lòng Vân Bá Nghị, nhưng cha nàng trời sinh bạc tình bạc nghĩa, ai có thể cam đoan trong thời gian hắn có một ngày sẽ có vị trí cho những nữ nhân kia?
Tứ di nương dung mạo tuyệt sắc, trên người lại có một phần hơi thở của thiếu nữ, mười mấy năm Vân Bá Nghị chưa sủng hạnh qua nàng, mới nếm thử mùi vị tươi mới, dĩ nhiên là hàng đêm đều là đêm xuân.
Còn có nha đầu Nha Nha đang chờ cơ hội trong viện mình, Vân Lãnh Ca trầm tư, có nên tậm dụng mọi thứ cho nàng hay không?
“Ngâm Cầm, ngươi nói ngươi thay ngoại công làm việc, đã nhiều ngày cũng ân cần không lơi là, rốt cuộc ngươi là nha đầu của ta hay là nha đầu của ngoại công?” Vân Lãnh Ca cảm thấy ấm áp truyền đến từ trong lòng, trêu ghẹo nói.
“Tiểu thư, nô tỳ đương nhiên là nha đầu của người, nhưng nô tì cũng không có biện pháp, Tướng gia nói, nếu chăm sóc tiểu thư tốt, phi đao kia sẽ tạo cho nô tỳ một bộ.” Ngâm Cầm đang đấm châm cho tiểu thư vội vàng ngẩng đầu nói: “Tiểu thư ngài thật sự là đa tài đa nghe, vũ khí cũng tự thiết kế.”
Còn có ngày hai mươi tám chính là ngày sinh thần của ngoại công, chế tạo chắc không kịp, có thể hiến một bản vẽ hoàn chỉnh cho hắn.
“Đức hạnh.” Vân Lãnh Ca giận liếc Ngâm Cầm một cái: “Đúng rồi, buổi tối trước khi ngươi đi ngủ, đến chỗ Tứ di nương một chuyến, xin nàng nói với phụ thân, thu nha đầu Nha Nha kia làm thông phòng.”
“Tiểu thư, nàng sẽ đáp ứng sao? Thêm một người tranh thủ tình cảm với nàng, là nữ tử đều sẽ không đồng ý.” Ngâm Cầm không hiểu hỏi.
“Ai.” Vân Lãnh Ca thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo chút ý tứ nhìn thấu hồng trầm, nói: “Nếu là trước đây chắc chắn Tứ di nương sẽ không muốn, nhưng ngươi xem vị phụ thân của ta, trước sau như một là một người có mới nới cũ, lấy sắc hầu người có thể cam đoan ân sủng cả đời không đổi sao? Nam tử tâm địa gian xảo nhiều không đếm xuể, ngươi giữ được nhất thời nhưng có thể quản hắn cả đời sao? Nam tử an phận thủ thường cuối cùng đều không tránh được muốn nạp thiếp, huống chi Vân Bá Nghị là nam tử bạc tình như vậy, nếu Tứ di nương còn nghĩ đến sủng ái không đáng tin kia, nàng cũng không đáng giá để ta giúp nàng.”
Nghe ra tâm như tro tàn trong lời nói của tiểu thư, Ngâm Cầm ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vân đạm phong kinh của nàng.
“Tiểu thư, có phải nam tử đều giống như Hữu tướng không, nhưng phụ tử Tướng gia, hai người đều là nam tử si tình.” Ngâm Cầm nhíu mày.
“Xem ra toàn bộ Đông Dương ngoại trừ ngoại công và cậu cũng không tìm thấy người thứ ba rồi.” Dung nhan Vân Lãnh Ca như hoa sen mới nở, không dao động gì trước gợn sóng, nàng hai thế đều không có nói qua chuyện tình ái, không có nghĩa là không hiểu, kiếp trước có luật hôn nhân trói buộc, trượng phu đều ăn chơi đàng điếm ở sau lưng thê tử, ngoại tình còn ít sao, huống chi cổ đại thịnh hành nạp thê.
Cùng một nữ tử chia sẻ tình cảm? Tình yêu là hoàn chỉnh, thuần túy, bị cắt thành hình tròn, còn gọi là chân tình sao?
“Nếu sau này tiểu thư phải lập gia đình, nếu nam tử trên đời này đều như thế, vậy thì phải làm sao bây giờ.” Ngâm Cầm buồn rầu hỏi.
Vân Lãnh Ca ngẩn ra, còn chưa đầy một năm nữa là nàng cập kê, lão phu nhân nhất định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự, muốn mượn cái này để tìm một tảng đáng đặt chân tăng danh vọng cho Tướng phủ.
Lệnh cha mẹ lời mai mối, đây là cái thân bất do kỷ của thời đại phong kiến này, chẳng lẽ thật sự phải làm cho lão phu nhân bán nàng với cái giá tốt sao? Bằng không ba mươi sáu kế chạy là thượng sách? Vân Lãnh Ca lập tức cảm thấy loại phương pháp này không thể thực hiện được, thiên hạ rộng lớn hẳn là vương thổ, bả lại mình một mình rời đi, nhất định sẽ liên lụy đến người của Liên Lãng uyển.
“Ai, việc này đừng nói đến nữa.” Vân Lãnh Ca càng nghĩ càng cảm thấy choáng váng sắp ngất, ngón tay dài xoa xoa huyệt thái dương, khẽ thở dài: “Còn một năm nữa, ta từ từ suy nghĩ, nhất định sẽ tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường.”
Nghĩ một biện pháp vừa không phải lập gia đình, cũng vừa không giận cho đánh mèo.
Ngâm Cầm thấy tiểu thư nhíu mày thật chặt, tâm tư khẽ động, suy nghĩ xoay chuyển, quả nhiên một lúc sau thấy lông mày tiểu thư giãn ra không ít, thầm than, tuổi của tiểu thư như một đóa hoa, lúc này hẳn là phải có người che chở thật tốt, xuôi gió xuôi nước trưởng thành, nhưng ở trong Tướng phủ khắp nơi đều là kẻ thù này, nàng không thể không thận trọng, phòng ngừa chu đáo, nếu sống ở Tả tướng phỉ, nàng nhất định sẽ không khổ sở như vậy, Tướng gia yêu thương tiểu thư như vậy, hận không thể hái hết sao trên trời xuống đưa cho nàng.
Giờ hợi, Vân Lãnh Ca khoanh chân tu luyện nội lực.
“Tiểu thư.” Ngâm Cầm lặng yên không tiếng động đi tới, thắp sáng đèn.
“Tứ di nương rất vui vẻ đáp ứng, nói tất cả đều nghe theo phân phó của tiểu thư, nàng sẽ toàn lực phối hợp.” Trên mặt Ngâm Cầm vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm, nàng ấy bội phục vạn phần đối với sự suy đoán lòng người của tiểu thư.
“Tốt lắm, ngươi tránh người khác, phân phó Nha Nha đi đến chỗ Tứ di nương khóc lóc kể lể, nói ngày đó nàng ta lỡ miệng nói Tuệ Vân hẵm hại ta, bị ta ghét, mỗi ngày đều gây khó dễ, xin Tứ di nương thu lưu nàng, đừng quên dặn Nha Nha, trong phủ này Tứ di nương là người được sủng ái nhất, làm người cũng ôn nhu nhất, Thanh Phong uyển là nơi thích hợp nhất để nàng thân cận với phụ thân.” Giọng nói trong veo lạnh lẽo của Vân Lãnh Ca vang lên.
“Như vậy có phải sẽ làm tổn hại đến thanh danh của tiểu thư hay không?” Ngâm Cầm gãi gãi đầu, có chút mê hoặc.
“Quan hệ của ta và Tứ di nương tạm thời không thể bại lộ., ta vừa khéo có lý do đối địch với nàng ở bên ngoài, Nha Nha được lắm, buổi nói chuyện của nàng ngày đó, mọi người bên trong phủ đều nhìn ra nàng là mật thám của Nhị di nương, hiện giờ Nhị di nương không có khả năng xoay người, nàng ở trong viện của ta đương nhiên sợ ta cố ý gây khó dễ rồi, muốn đi cầu một chỗ tốt cũng là chuyện dễ hiểu, Tam di nương ở ngoài mặt khúm núm với ta, người khác đều cho là ta và nàng đều cùng ở chung một chiếc thuyền, chỉ có Tứ di nương vừa xuất hiện, không giao hảo với bất kỳ kẻ nào, Nha Nha lựa chọn đến chỗ nàng, cũng là chuyện bình thường.” Vân Lãnh Ca cười giải thích: “Thứ danh dự này không thể làm cơm ăn, lại nói tâm tư ngày đó của nàng đã quá rõ ràng, chẳng lẽ ta còn dùng tâm địa bồ tát để đối với nàng như trước kia sao?”
Là người đều sẽ có lúc giận hờn, đối mặt với một mật thám lúc nào cũng nghĩ đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi còn có thể nhân từ nương tay, không phải dụng tâm kín đáo chính là yếu đuối để bị khi dễ, ấn tượng lúc trước nàng lưu cho lão phu nhân coi như xe cát dã tràng rồi.
“Vâng, nô tì đã hiểu.” Ngâm Cầm gật đầu: “Nô tì đi báo cho Tứ di nương biết.”
Vân Lãnh Ca nói: “Ừ, nói với Tứ di nương để cho Nha Nha hầu hạ bên người, sau khi ngươi trở về không cần đến bẩm báo, đi ngủ sớm đi.” Tứ di nương cư xử khéo léo, hành vi đúng mực, hẳn là nàng sẽ không cần lo lắng.
Ngâm Cầm lên tiếng, thổi tắt nến, nhẹ bước rời đi.
Vân Lãnh Ca nhắm mắt lại lần nữa, tâm tình bối rối lại không nghĩ đi ngủ, Mộ Dung Diệp hai lần đêm khuya không mời tự đến khiến trong lòng nàng có chút sợ hãi, nằm ở trên giường thoài mái, trên này còn vương lại một chút hơi thở của hắn, mùi cỏ xanh pha lẫn với mùi nam tử mạnh mẽ tiến vào mũi nàng, khiến nàng đứng ngồi không yên, ngực không hiểu sao lại xuất hiện một chút ý vị, khiến nàng phải ngồi xuống tu luyện.
Mộ Dung Diệp đáng ghét, đến không khiến nàng dễ chịu, không đến cũng làm cả người nàng không được tự nhiên.
Vân Lãnh Ca hít một hơi sâu, cảnh tượng trong đầu không ngừng nghĩ đến Mộ Dung Diệp, nàng bắt buộc bản thân mình chấn định, từ từ tu luyện.
Hôm sau, dưới mí mắt của Vân Lãnh Ca xuất hiện một vầng thâm nhàn nhạt, nàng nằm nghiêng ở trên tháp mỹ nhân chợp mắt.
Tối hôm qua tu luyện đến hừng đông mới đi ngủ, vừa ngủ chưa được hai canh giờ đã bị gọi dậy đi thỉnh an lão phu nhân, cùng tổ mẫu mặt bồ tát bụng một bồ dao găm tâm sự một hồi, càng thêm mệt mỏi, nàng liền lấy cớ hôm qua ngủ không ngon trở về Liên Lãnh Uyển.
“Tiểu thư, Nha Nha muốn gặp người.” Lâm ma ma mang theo một tấm chăn thêu đắp lên trên người Vân Lãnh Ca, thấp giọng nói.
“Kêu nàng vào đi.” Vân Lãnh Ca nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ mở nói.
Rất nhanh, Lâm ma ma liền dẫn Nha Nha vào.
“Nô tì tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.” Nha Nha vừa tiến vào liền quỳ xuống nói.
Nàng là người thông minh hiếm thấy trong đám nha hoàn, khuôn mặt Vân Lãnh Ca thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt: “Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, lòng dạ ngươi ta biết rõ, ta cũng là người quang minh chính đại, ngươi muốn cầu phú quý cho mình, ta có thể lý giải, cho ngươi một cái thang, cho ngươi gần quan được ban lộc?”
Sắc mặt Nha Nha vui vẻ, không thể diễn tả được vui mừng lóe lên trong mắt, nhưng rất nhanh, nàng thu lại sắc mặt tốt, cung kính hàm chứa một tia không xác định hỏi: “Tiểu thư cần nô tỳ làm gì cho ngài?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...