Editor: Thanh Na
“Người xuất gia không nói dối, vị thí chủ Tuệ Vân này, nếu ngươi thật là người trong Phật môn, hẳn là nói thật, theo như lời ngươi nói thì trong phủ có yêu nghiệt, chỉ cần người có căn cứ, ắt lão phu nhân và tướng gia sẽ tin tưởng.” Tuệ Vân hạ mắt nói.
“Vâng ạ, đại sư nói rất đúng, tiểu tăng chỉ là nhất thời nóng vội nên mới nghĩ ra hạ kế này.” Trên gáy Tuệ Vân Tranh toàn là mồ hôi, hung hang vênh váo khi nãy không còn nữa, xám xịt nói: “Nhưng tiểu tăng cũng đã xuất gia một thời gian ngắn, quả thực trong tướng phủ có yêu nghiệt.”
Hai hòa thượng, một vị thong dong bình tĩnh, một vị kinh hoảng vội vàng, cao thấp thật giả nháy mắt đã rõ.
“Lão phu nhân, trong phòng của bốn vị tiểu thư không có gì cả, nhưng nô tỳ đi ngang qua Ngô uyển thì trông thấy một nha đầu lén lén lút lút định làm chuyện gì không muốn để mọi người biết, nô tỳ theo nàng một đường đến phòng Nhị di nương thì phát hiện thứ này.” Vân ma ma nhanh tay nhanh chân kiểm tra, bẩm báo lại, sắc mặt của bà hơi âm trầm, bà ở phủ này đã lâu, món dơ bẩn gì bà cũng từng thấy, vốn tưởng rằng không thể nó không thể xuất hiện trong tướng phủ này…
Nói xong, Vân ma ma lấy từ trong tay áo ra mấy con rối màu trắng có dạng người, hai tay dâng lên lão phu nhân.
Lão phu nhân nhận con rối, xem kĩ từ trước ra sau, đồng tử co lại, trong mắt toát ra lửa giận, lạnh lung liếc nhìn sắc mặt đang biến đổi đa dạng của Nhị di nương, hỏi: “Ngươi xác định ngươi phát hiện thứ này tại Ngô uyển chứ?”
“Vâng thưa lão phu nhân, nô tỳ vốn tưởng nha đầu đó vào Ngô uyển trộm đồ, sau đó nô tỳ phát hiện mấy thứ này trong sân cỏ, phía trên còn cắm đầy kim châm nho nhỏ, nô tỳ sợ thương tổn đến lão phu nhân nên đã nhổ chúng ra rồi ạ.” Vân ma ma lấy ra một chiếc khăn màu trắng, mở khăn ra, ngân châm sáng ánh lấp lánh.
“Nhị di nương, ngươi thật to gan, dám dùng vu thuật nguyền rủa Bá Nghị và ta, đúng là coi trời bằng vung mà.” Lão phu nhân tức giận đến toàn thân run lên, sắc mặt xanh trắng, môi tím lại, đập con rối trong tay về phía nhị di nương, ngay ở đỉnh đầu, hù nhị di nương sợ hãi đứng dậy, quỳ rạp xuống đất.
Bà nghĩ sao cũng không hiểu, rõ ràng mấy thứ này chôn dưới gốc cây ở chỗ Vân Lãnh Ca, tại sao Vân ma ma lại nói tìm được chúng ở chỗ bà? Là Vân ma ma bị mua chuộc sao? Hay là Hương Nhi lúc trước phản bội bà, tiết lộ bí mật của bà cho Vân Lãnh Ca? Con rối trên không có ngân châm, nhưng Vân ma ma lại tìm ra.
Tình thế xoay chuyển trong nháy mắt, đến đây đã là chuyển biến rung trời, đầu Nhị di nương mơ hồ, vốn không thể bình tĩnh suy nghĩ đầu óc như một đống bùn nhão nhoét.
“Đây là thứ gì?” Vân Bá Nghị khó hiểu rốt cuộc là thứ gì lại khiến Lão phu nhân giận dữ tới vậy, xoay người nhặt hình nhân lên, chăm chú nhìn những chữ nhỏ li ti như lỗ kim phía sau, không thể tin được: “Vu cổ thuật?”
“Đây là di nương mà con sủng ái đấy, ta thấy là bị con chìu đến lớn gan rồi, cả gan dùng tà thuật nguyền rủa ta và con, còn thứ gì nàng ta không dám làm nữa chứ.” Ngực lão phu nhân phập phồng, tức giận không ít, nghĩ đến nhị di nương dám dùng biện pháp ác độc này nguyền rủa mình, bà mắng luôn cả Vân Bá Nghị.
Vân Bá Nghị hơi đắn đo một chút, nhìn sắc mặt lão phu nhân không tốt lắm, cân nhắc mở miệng: “Mẫu thân, có lẽ không phải là nhị di nương, có kẻ hãm hại nàng cũng không chừng.”
Vân Lãnh Ca chậm rãi nâng môi lên, đôi mắt phát ra tia sáng ảm đạm, đến lúc này mà ông còn che chở cho bà ta, chơi quá sâu? Gi ương mắt nhìn nếp nhăn giữa lông mày Vân Bá Nghị, chút lo lắng chìm nơi đáy mắt, Vân Lãnh Ca nâng mí mắt lên, gợi nụ cười yếu ớt mang hàm ý khác, Vân Bá Nghị chơi mà thành thật, lâu ngày sinh tình, sợ đúng là ông đối với nhị di nương dần dần mang chút tình yêu, có lẽ đến chính ông cũng không phát giác ra.
“Con còn biện hộ thay nàng ta sao?” Lão phu nhân thấy đích tử của mình còn cầu tình cho người hại hai mẹ con bà thì tức giận đến nói không ra lời, đến hồi lâu mới thở phì phò nói: “Đến lúc nàng ta nguyền chết tất cả người trong phủ, ngươi mới tin nàng ta là một phụ nhân lòng dạ rắn rết phải không?”
“Mẫu thân bớt giận, nhi tử không có ý này.” Vân Bá Nghị vội vàng đi tới giúp lão phu nhân thuận tức, đỡ bà ngồi xuống.
Lão phu nhân khoát khoát tay, cưỡng chế hít vào một hơi rồi nói: “Hậu viện trật tự con mới an lòng bôn ba chốn triều đình, nhưng tướng phủ có vài người độc ác không cam lòng, muốn hại chúng ta, đẩy tướng phủ chúng ta vào chỗ nguy nan, con phải nhớ kĩ điểm này.”
Lúc này nhị di nương đã phản ứng lại, cuống quýt dập đầu, búi tóc chỉnh tề thoáng chốc hơi tán loạn, cất giọng run run: “Lão phu nhân, nhất định là có người vu oan, tỳ thiếp yêu tướng gia tha thiết, sao tỳ thiếp nỡ hại người chứ, xem như tỳ thiếp dùng vu thuật thì tỳ thiếp cũng sẽ không để chỗ mình đâu ạ, lão phu nhân, xin người hãy minh giám.”
Nhị di nương khóc lóc than thở, khàn giọng van xin, bà biết bây giờ là thời khắc sinh tử, nếu thật bị lão phu nhân nhận định thì chờ bà sẽ là kết cục vô cùng bi thảm.
Vân Hạ Ca đã dại ra, không phải người bây giờ nên quỳ xin là Vân Lãnh Ca sao? Sao chuyện như vậy lại rơi trên đầu mẫu thân mình, nhìn sắc mặt lạnh lung của lão phu nhân và nhị di nương đang đau khổ cầu xin trên đất, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nếu nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ vậy mình chẳng khác nào đứa trẻ mồ côi, đến lúc đó còn ai coi trọng mình nữa, Vân Lãnh Ca tốt xấu gì cũng là đích nữ dòng chính, còn nàng chẳng qua chỉ là một thứ nữ, làm sao có chỗ dựa ở tướng phủ.
Nghĩ đến đây, Vân Hạ Ca “phịch” một tiếng quỳ gối bên cạnh nhị di nương, cầu xin, “Tổ mẫu, phụ thân, di nương không làm như vậy đâu ạ, không phải đại sư nói Vân Lãnh Ca mới đúng là yêu nghiệt sao? Mọi người hẳn nên hỏi nàng ta mới đúng chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...