Editor: Quỳnh ỉn
Tứ di nương sụt sịt than một tiếng, lâu ngày sẽ biết nhân tâm, mình thành tâm tương trợ sớm muộn gì Nhị tiểu thư cũng sẽ nhìn thấy.
"Ngày mai ngươi bắt đầu qua lại trong Tướng phủ, nhất là Phúc Thọ Đường của tổ mẫu, cần phải ân cần một chút." Vân Lãnh Ca mặc kệ vì sao trên mặt nàng ta có biểu cảm cô đơn, nàng chỉ nhắc nhở những việc phải chuẩn bị cho sự xuất hiện ở Tướng phủ vào ngày mai.
"Hay là mặc kệ trước đi, ngươi dưỡng thân mình cho tốt mới là chuyện quan trọng." Vân Lãnh Ca liếc nhìn sắc mặt xanh xao vàng vọt của Tứ di nương, bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt tổ mẫu, nàng cũng không thể vui vẻ được.
Đầu tiên muốn người ta đổng cảm phải xem mình có ung dung thong thả không đã, tay nhỏ bé cầm khăn lụa không lên tiếng mà phải là lệ đi trước, mỹ nhân tiêu điều cô đơn rơi lệ, hình ảnh này không chỉ đẹp mắt à còn khiến người ta càng thêm đau lòng, nữ nhân thích cái đẹp cũng không ngoại lệ, chẳng ai muốn nhìn thấy một nữ tử bộ dạng xấu xí ăn mặc lôi tha lôi thôi đang khóc gào, rất khó làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Tứ di nương cho rằng Nhị tiểu thư quan tâm nàng, cảm kích hơn rất nhiều, càng thêm nhận định về sau nhất định phải trung thành, cười nói: "Đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm, tì thiếp dùng xong một ít dược đặc chế mới bị như vậy, chỉ cầm trở về ăn giải dược là sẽ khôi phục nguyên trạng thôi."
Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt vàng vọt của nàng ta, quả thật là Tứ di nương nghĩ rất chu đáo, nếu nàng vẫn xinh đẹp như trước đây, cho dù là lui đến góc, Nhị di nương cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, dứt khoát muốn thay đổi hoàn toàn dung mạo của ta, trở nên xấu xí dọa người, cho dù Vân Bá Nghị tự nhiên nhớ đến nàng ta, nhìn thấy bộ của Tứ di nương cũng sẽ chán ngán, Nhị di nương cần gì phải nghĩ đến chuyện trừ bỏ nàng ta nữa.
"Được rồi, dọn dẹp một chút, sáng mai còn phải cùng Phụ thân và tổ mẫu dùng bữa sáng." Vân Lãnh Ca thản nhiên để lộ ra tin tức mà nàng ta muốn biết.
Hai mắt Tứ di nương sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ sáng, đôi mắt càng trở nên câu hồn người: "Tì thiếp tạ Nhị tiểu thư chỉ điểm." Dứt lời, liền cung kính dập đầu một cái.
Ánh mắt này của nàng ta thật đúng là câu hồn đoạt phách, nếu như khôi phục diện mạo như trước đây, chắc sẽ không chỉ là một người hầu hạ đơn giản, mắt phượng của Vân Lãnh Ca nhíu lại, sau đó liền cười nói: "Tứ di nương trở về đi, ta sẽ để cho Ngâm Cầm thường xuyên truyền tin tức cho ngươi."
Tứ di nương lại cung kính hành đại lễ một lần nữa, sau đó đứng dậy nhìn thoáng qua ý cười của Vân Lãnh Ca, cất bước kéo mở cửa, gật đầu với Ngâm Cầm đứng ngoài cửa, cũng giống như lúc đến, rời đi không một tiếng động.
"Tiểu thư, người không sợ nàng ta sẽ giống như Tam di nương sao?" Ngâm Cầm khép chặt của, xốc rèm châu lên, nói.
"Tam di nương lòng dạ quá mức hẹp hòi, tay cũng duỗi quá dài, nhất là nữ nhi của nàng lại càng không chịu yên ổn, không khiến người bớt lo, Tứ di nương này đã rèn luyện mười mấy năm, chắc chắn xử lý mọi chuyện sẽ khóe léo hơn, nàng lại không có con bên người, không cần phải đối nghịch với ta." Vân Lãnh Ca buông ly trà xuống, cười nói, lập tức nghĩ đến câu nhân tâm khó dò, hơi vô ý nghiêng đầu sang bên cạnh nghĩ, có gì chắc chắn đâu, nếu tương lai Tứ di nương trở thành kẻ thù của mình, sợ là sẽ khó đối phó hơn so với Tam di nương.
"Nô tì cũng cảm thấy Tứ di nương nhân hậu hơn so với Tam di nương." Ngâm Cầm suy tư một hồi, nói, hành vi cử chỉ của Tứ di nương cũng khiêm nhường hơn nhiều so với Tam di nương.
Vận nhi đẩy cửa ra, vội vàng bưng dược tiến vào, gấp gáp nói: "Tiểu thư, dược đã nấu xong, vừa rồi Hồng Diệp hỏi nô tì, nô tì chiếu theo những gì tiểu thư dặn dò nói với nàng."
Vân Lãnh Ca tiếp nhận chén thuốc, đặt ở trên bàn cho nguội bớt, bờ môi cong lên một chút: "Lại một kẻ tham vọng quá cao, Liên lãnh yên miếu nhỏ của ta, dung không được đại phật các nàng."
"Tiểu thư, người nói?" Vận Nhi hiểu được.
"Cứ để các nàng đi, tiểu thư không có ngăn cảm các nàng." Ngâm Cầm kinh thường việc bọn họ làm, cười nhạt nói.
Bàn tay trắng nõn của Vân Lãnh Ca đưa qua đưa lại quạt cho chén thuốc nguội bớt, nhìn bát nước tối đen như mực, thở dài, một tay bịt mũi, trực tiếp uống vào bụng.
Hương vị đắng ngắt ngập tràn trong khoang miệng, khuôn mặt nhỏ của Vân Lãnh Ca nhăn lại, Ngâm Cầm thấy thế liền nhanh tay lẹ mắt lấy một quả mứt đưa đến bên môi nàng.
Vân Lãnh Ca há miệng ăn mứt quả trên tay Ngâm Cầm, cảm nhận vị ngọt đang từ từ xuất hiện trong miệng, đến khi cảm thấy vị đắng đang dần dần biến mất, liền nói: "Ngâm Cầm còn đồ ăn không? Nóng một chút cho hai người các nàng, ngươi giúp ra chuẩn bị nước tắm, dùng bữa xong thì đi nghỉ sớm."
"Tiểu thư, nô tì đã chuẩn bị xong từ sớm, bằng không nô tì sợ hai người các nàng đói lả đi thì chết." Ngâm Cầm hì hì cười nói.
Ngâm Thư lườm nàng một cái, cái tính này của nàng một chút cũng không thu liễm lại được.
Vận Nhi cũn hắng giọng nói: "Ngâm Thư ngươi còn dám chê cười bọn ta, xem ta có vả miệng ngươi không." Dứt lời liền đánh tiếp.
Ngâm Cầm làm bộ xin khoan dung, hai người cười đùa chạy đi.
Ngâm Thư cũng cười cáo lui.
Chỉ chốt lát sau, Ngâm cầm liền mang nước đã chuẩn bị xong đến dục thất (1) sát vách, sau đó các nàng đều đi nghỉ ngơi, một mình Vân Lãnh Ca ngồi rải đầy cánh hoa vào trong nước nóng, nhắm mắt dưỡng thần, mệt mỏi toàn thân liền trở thành hư không, ngay cả cơn đau đầu cũng tiêu tán rất nhiều.
(1) Dục thất: phòng tắm
Đột nhiên, một trận tiếng vang lọt vào tai, Vân Lãnh Ca lơ đễnh, trời sắp đổ mưa, gió mạnh quất vào cửa sổ gây tiếng động cũng không có gì kỳ lạ.
Vân Lãnh Ca ngửa đầu dựa vào mép dục dũng (2), vươn hai cánh tay trắng noãn vỗ vài cái vào cái lưng mỏi, cảm giác nước ấm dần dần rơi xuống, định mặc quần áo trở lại nội thất nghỉ ngơi.
(2): Dục dũng: thùng tắm, bồn tắm.
Nàng ngẩng đầu phát hiện trung y bị vắt ở bình phong bên ngoài cách đó mười bước, chắc Ngâm Cầm sợ nàng không cẩn thận làm ướt xiêm y.
Đi ra khỏi dục dũng, Vân Lãnh Ca dùng khăn bông vải lau khô nước trên người, đi đến trước tấm bình phong liền khiễng chân lấy trung y xuống.
Đang muốn mặc vào, đột nhiên cách bình phong không xa truyền đến một trận tiếng ho khan.
Vân Lãnh Ca đang chuẩn bị cho tay vào trong tay áo liền giương mắt nhìn, trong lòng chợt cả kinh, não bộ trống giỗng vài giây, ngay sau đó chợt phản ứng lại, cầm lấy trung y chắn ở trước người, giọng điệu lạnh lẽo quát khẽ: "Ai?"
"Vân tiểu thư không cần lo lắng, Bản thế tử cái gì cũng không thấy." Giọng nói lười nhát chợt vang lên.
Trong kinh ngoài trừ Thế tử Mộ Dung Diệp ra không ai dám cả gan đi làm loại chuyện này, cũng không có người nào khác để chọn.
"Mộ Dung thế tử, nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử, không khác gì hành vi của bọn tiểu nhân đầu đường xó chợ, như vậy, chỉ sợ dân chúng Đông Dương biết được, sẽ liên lụy đến thanh danh của ngài." Hai mắt Vân Lãnh Ca bốc hỏa, đan xen với sợ hãi, nhất thời nghiến răng nghiến lợi phản bác nói.
Cho dù ban ngày Mộ Dung Diệp chiếm tiện nghi của mình, nhưng nhớ hắn hỉ nộ vô thường một mực nhẫn nhịn, không nghĩ tới mới qua mấy canh giờ ngắn ngủi, Mộ Dung Diệp lại càng vô pháp vô thiên, học thói của bọn đầu trộm đuôi cướp tự tiện xông vào khuê phòng của mình, nhìn thấy mình tắm, còn không lui không tránh hào phóng nghỉ chân quan sát.
Tuy là cách một bình phong, nhưng Vân Lãnh Ca vẫn cảm thấy mặt mình bị hai mắt hắn nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, vừa định hô hoán nhưng trong đầu lại lập tức nhớ ra đây là khuê phòng của mình, vậy mới có thể áp chế được nỗi sợ trong lòng.
Nếu mọi người biết được ban đem có nam tử xông vào Liên Lãnh Uyển, còn ngay lúc mình tắm, danh dự cả đời nàng liền bị hủy hoàn toàn.
"Bản thế tử đến nội thất chờ ngươi." Mộ Dung Diệp nhìn chằm chằm mỹ ảnh yểu điệu mông lung đằng sau bình phong, con ngươi đen càng trở nên sâu thẳm, tiếp tục tận lực che giấu tiếng bước chân của bản thân, thỏng tha rời khỏi dục thất.
Vì hành động tùy hứng của Mộ Dung Diệp làm ra chuyện gì cũng khiến nàng tức giận, Vân Lãnh Ca cắn chặt răng, cấp tốc mặc trung y, trên người còn khoác thêm một kiện ngoại bào rộng rãi, oán hận rời khỏi dục thất.
Nàng cho rằng trong sân có ám vệ canh gác, an nguy được bảo đảm, liền dung túng thả lỏng bản thân, cho dù ám vệ của ngoại công lợi hại, nhưng xem ra vẫn kém Mộ Dung Diệp một bậc.
Mình thật sự quá sơ suất rồi.
Đi đến nội thất, khi Vân Lãnh Ca nhìn thấy người nằm trên giường của nàng, không khỏi hít một hơi lạnh.
Thân thể thon dài của Mộ Dung Diệp nằm nghiêng ở trên giường, cánh tay gấp khúc chống lên, mắt nhắm một nửa, lông mi của hắn hạ xuống phác họa đường viền mí mắt, ánh mắt ít đi một phần băng lạnh như ngày thường, khuôn mặt tuấn tú có vẻ dịu dàng vô hại hơn rất nhiều, tóc dài đùng kim quan buộc lên như thác nước rơi xuống gối ở trên đầu giường, một bàn tay vuốt ve thưởng thức viên ngọc Bát Bảo Như Ý màu xanh.
"Xin Mộ Dung thế tử đừng nhầm lẫn, đảo khách thành chủ, thật sự làm mất thân phận của ngài." Vân Lãnh Ca trợn trừng hai mắt nhìn Mộ Dung Diệp, lạnh giọng nói.
"Vân tiểu thư cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy, bản thế tử đã nói vừa rồi không nhìn thấy gì, ngươi không cần phải giận chó đánh mèo cùng bản thế tử đâu?" Mộ Dung Diệp lạnh nhạt bất động, khẽ mở cánh môi, lười biếng nói.
Cái gì gọi là đổi trắng thay đen, hôm nay Vân Lãnh Ca đã được lãnh giáo, Mộ Dung Diệp này mở mồm thật sự có thể làm người sống tức chết.
Bình phong này dùng lụa mỏng tốt nhất dệt thành, cực kỳ trong suốt, làm sao có thể không nhìn thấy gì.
"Không biết Thế tử tìm tiểu nữ có chuyện gì, đã rất muộn tiểu nữ muốn nghỉ ngơi." Vân Lãnh Ca không nghĩ sẽ đấu võ mồm tiếp, liền lạnh giọng nói.
Hai mắt Mộ Dung Diệp đột nhiên mở ra, đối diện với đôi mắt hàm chứa hờn giận của Vân Lãnh Ca, "Bản thế tử và Vân tiểu thư quan hệ nồng hậu, đã lâu không gặp mặt nói chuyện tâm tình, Bản thế tử có thể vì Vân tiểu thư mà gác chuyện chính sự qua một bên."
Thấy con ngươi đen thâm sâu của hắn phát sáng, trong đôi mắt ấy Vân Lãnh Ca còn đọc ra ý cười, không cần đoán cũng biết hiện giờ tâm tình của Mộ Dung Diệp rất tốt.
Trong lời nói còn mang theo quấy rối, Mộ Dung Diệp ngoại trừ áp chế mình, trước đó quan hệ của bọn họ có nồng hậu sao? Còn nữa cung yến mới kết thúc không lâu, tại sao lại bảo lâu rồi không thấy?
"Chẳng lẽ Mộ Dung thế tử nhàm chán? Lấy chuyện trêu đùa nữ tử làm vui?" Hàm răng của Vân Lãnh Ca va vào nhau kèn kẹt, khó thở nói.
Nhưng mà, tâm tình của Mộ Dung Diệp tốt, còn tâm tình của Vân Lãnh Ca thì toán loạn, tự nhiên lại bị một nam tử nhìn thấy thân thể mình, làm sao nàng có thể vui được.
"Bản thế tử không trêu đùa ngươi, trước kia chưa từng nói với ngươi, Bản thế tử rất thành thật, không lấy chuyện gạt người tìm niềm vui." Mộ Dung Diệp dùng ánh mắt vô tội lên tiếng, nhưng khóe miệng hắn lại cong lên, giờ phút này trên môi hắn không chỗ nào không hiện ra ý cười, không chỗ nào không thể hiện tâm tình của hắn đang rất tốt.
"Thế tử có việc gì mời nói thẳng, hôm nay tiểu nữ làm trò cười cho Thế tử đã rất mệt rồi, muốn đi nghỉ sớm." Vân Lãnh Ca đau đầu đưa tay lên nhéo nhéo giữa lông mày, cảm giác không khỏe vừa tan đi trong khoảnh khắc lại xông đến.
"Hả?" Hai mắt Mộ Dung Diệp hơi nheo lại, hai mắt xuất hiện một chút nguy hiểm, nụ cười trên mặt lộ ra một tia u ám, chẳng lẽ bồi hắn nói chuyện lại là làm trò cười? Còn cảm thấy rất mệt? Tâm tình vốn tốt đẹp giờ biến thành hư không, Mộ Dung Diệp vội vàng đứng dậy, bước một bước, đảo mắt liền đi đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, cánh tay dài duỗi ra, thô bạo kéo tay Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt thân thể nàng đã tựa vào trong ngực Mộ Dung Diệp.
Một tay để ở cổ tay nàng, một tay khác gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, không cho nàng có cơ hội rời đi.
Mùi hương thơm ngát thi nhau bay vào trong mũi Mộ Dung Diệp khiến cho tâm thần hắn rung động, cúi đầu nhìn Vân Lãnh Ca ở trong ngực, thấy sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngón tay đang không ngừng nắn nhẹ giữa lông mày, giống như đang chịu đựng đau khổ mãnh liệt, trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn, Mộ Dung Diệp ôn nhu nói: "Ngươi làm sao vậy."
Đầu Vân Lãnh Ca rất đau, nhất thời không có biện pháp né tránh tay hắn, liền để tùy ý hắn ôm mình, Vân Lãnh Ca không ngừng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Mộ Dung thế tử quan tâm, tiểu nữ không có việc gì, xin Thế tử buông tiểu nữ ra."
Thiên hạ trong lòng yếu đuối dựa vào trên người hắn, trán trơn bóng có rất nhiều mồ hôi trong suốt, đôi mắt hơi nhắm, môi đỏ hồng, da thịt chạm nhau, trong lòng Mộ Dung Diệp có chút cảm giác khác thường, là loại cảm giác mà hắn chưa bao giờ thử qua, lấy lại bình tĩnh, Mộ Dung Diệp vỗ vỗ người trong lòng, một tay nắm giữ tay nàng thay nàng bắt mạch.
"Mộng hồn thảo?" Mộ Dung Diệp kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn Vân Lãnh Ca vẫn còn đang nắn nhẹ giữa lông mày, lông mày khẽ nhíu lại, thấp giọng nói: "Vân Lãnh Ca, đừng nắn."
Nghe trên đầu truyền đến tiếng nói, Vân Lãnh Ca theo bản năng ngừng tay, mê muội ngước mắt nhìn.
Mộ Dung Diệp cúi đầu cùng Vân Lãnh Ca bốn mắt nhìn nhau, thấy thần thái hồn nhiên trong sáng như họa của nàng, dung nhan tinh xảo trắng ngần như búp bê sứ, môi nhỏ hơi mở, từng trận mùi hương ấm áp từ cơ thể truyền đến, ánh mắt Mộ Dung Diệp càng thêm sâu, con ngươi nhiễm lên xuân sắc mông lung, không tự giác cúi đầu muốn âu yếm.
Khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Vân Lãnh Ca chợt đau đớn kêu lên một tiếng, kéo hắn trở lại trong hiện thực, Mộ Dung Diệp thi hồi sâu thẳm trong mắt, buồn bực xẹt qua trong đáy mắt, hôm nay làm sao vậy, luân phiên động tâm tư với tiểu nha đầu trong ngực này.
Vân Lãnh Ca bị mùi cây cỏ vây quanh, hương bị nhàn nhạt như vuốt lên đầu nàng, cảm giác đau đớn, cuối cùng bắt được một tia thanh tỉnh trong não chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn mình gần Mộ Dung Diệp trong gang tấc, mùi hoa cỏ nhàn nhạt dường như làm rối loạn tâm tư của nàng, Vân Lãnh Ca nghĩ muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện hai tay nàng bị Mộ Dung Diệp gắt gao nắm lấy, trong lòng giận dữ, muốn mở miệng châm biếm.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Lời cho còn chưa kịp thoát ra, Mộ Dung Diệp đã nhét một viên đan dược trong tay vào trong miệng nàng.
Dược này vừa miệng đã tan, Vân Lãnh Ca muốn nôn ra cũng không được, đan dược đã tan rã chảy vào trong bụng.
"Dược kia dùng thiên sơn tuyết liên chế thành, có thể giải bách độc, mặc dù mộ hồn thảo không tính là độc, nhưng ít nhất cũng giải được sáu phần." Mộ Dung Diệp thích thú nhìn nàng một cái, chậm rãi nói.
Vân Lãnh Ca sốt ruột, thấy môi với răng nàng đầy hương thơm mát, quả nhiên là cơn đau đầu giảm đi không ít, từng cơn đau đớn truyền đến cũng biến mất vô tung, trong lòng biết mình hiểu lầm ý tốt của người ta, lại còn vịt chết cứng mỏ nói: "Nếu không phải Thế tử đêm hôm xông vào khuê phòng tiểu nữ, tiểu nữ cũng không tức giận đến mức khiến cho mộng hồn thảo phát tác."
Mộ Dung Diệp liếc mắt lườm Vân Lãnh Ca một cái, khẽ cười, không nói gì, thấy tinh thần nàng sảng khoái đấu võ mồm với mình, đột nhiên cảm thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng như vậy thật đáng yên, ý tưởng này vừa xuất hiện, trong lòng liền có chút kinh ngạc, nhíu nhíu mày, buông tay ôm ở eo Vân Lãnh Ca ra.
Vân Lãnh Ca lắc lư cánh tay có chút đau của mình, thù ghét đối với Mộ Dung Diệp cũng bởi vì hắn không duyên không cớ cho mình thiên sơn tuyết liên mà phai nhạt đi một chút, khôi phục lại bình tĩnh như cũ, thấp giọng nói: "Thế tử có gì dặn dò, xin cứ nói rõ với tiểu nữ."
Đầu óc trở nên rõ ràng, suy nghĩ cũng cẩn thận hơn, Mộ Dung Diệp nửa đêm tìm mình, chắc chắn là không phải tìm việc đến trêu chọc nàng.
Thấy Vân Lãnh Ca nghĩ thông suốt, đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện lên một tia tán thưởng, khéo miệng xuất hiện một chút trào phóng, xoay người khoanh tay nhìn mành che trước giường, lạnh nhạt nói: "Ngươi không cảm thấy thọ yến hôm nay thiếu mấy người trọng yếu sao?"
Thấy Mộ Dung Diệp không nói tiếp, trong lòng Vân Lãnh Ca biết chắc chắn mấy người trong câu hỏi của hắn là đầu mối rất quan trọng, nhíu mày suy tư nửa ngày, một ý tưởng kỳ quái xuất hiện trong đầu, nhưng không chứng thực được, nàng cũng không thể dễ dàng kết luận, vì vậy liền trả lời: "Không có ai ngoài đại thần lớn tuổi cùng Vương gia và Vương phi chưa tới cung yến, khiến tiểu nữ tương đối thấy lạ là con gái của Hạ tướng quân không tham dự."
Lúc tham gia cung yến Vân Lãnh Ca cảm thấy rất suông sẻ, có chút gì đó không thích hợp, sau đó nàng an toàn xuất cung, còn tưởng rằng mình đa nghi, đối với cảm giác trông gà hóa cuốc của bản thân liền thấy buồn cười, giờ nghe câu hỏi của Mộ Dung Diệp, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, hai tỷ muội Hạ Ngữ Nhi và Hạ Yên Nhi, một người ái mộ Âu Dương Phong, một người có tâm với Mộ Dung Diệp, trên yến hội hai người này đều sẽ cùng xuất trận, nhưng kỳ lạ là hai tỷ muội này lại không đến tham dự, đây không phải là rất kỳ quái sao? Chắc chắn là các nàng có chuyện tình không thể không ứng phó, nếu không với trình độ nhớ thương của hai tỷ muội các nàng, chẳng phải là rất kỳ lạ sao?
Vốn cho rằng Mộ Dung Diệp chỉ thuận miệng nói với mình một chút, trước mắt xem ra, trong đó là nước sâu không đáy.
"Hạ tướng quân và Bản thế tử có giao tình sâu đậm, trước khi tiến cung đã ôn chuyện với ta, sau dĩ nhiên có nói công chúa và hai nữ nhi của hắn thập phần kính nể ta, nhân tiện dẫn theo các nàng đến Tê Nhạc Cung." Mộ Dung Diệp đứng dậy, tay ngọc phủi phủi nếp nhăn trên y phục.
Trong mắt Vân Lãnh Ca hiện lên một chút dị sắc,điedanlqdonnnn chuyện này liên lụy đến rất nhiều người nha, chính mình cũng bị Mộ Dung Diệp lôi vào kế hoạch này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...