Editor: Búnn.
Đây là tỏ rõ thái độ của mình với hắn rồi.
Quả nhiên là nữ tử có suy nghĩ nhanh nhẹn, Mộ Dung Diệp nhìn nàng hồi lâu, chợt cười một tiếng như trăm hoa đua nở, trong đôi mắt lại lóe lên ánh sáng trầm tối: "Rất tốt, thức thời là trang tuấn kiệt, điểm này Vân tiểu thư làm rất tốt."
Thấy Mộ Dung Diệp cười như đông nhật xuân dương, mặc dù vẻ ấm áp nhàn nhạt vẫn luôn xen lẫn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, cử chỉ dáng vẻ cả người càng thêm vẻ bất cần đời vô hại, nhưng mồ hôi trên trán Vân Lãnh Ca đã chảy ròng ròng, tốc độ biến đổi sắc mặt của Mộ Dung Diệp có thể so với tốc độ lật trang sách, hắn giống như hoa ăn thịt câu hồn diễm lệ, dùng mỹ lệ ôn hòa để miêu tả dáng vẻ bỗng nhiên làm loạn nhân tâm, đóa hoa bình thường vốn ôn nhuận vô hại, lại tràn đầy nguy hiểm, hơi không chú ý, sẽ bị hắn nuốt vào trong bụng ngay cả da lẫn xương.
Hắn là người trên vạn người dưới một người, nàng không đắc tội nổi, phòng bị Vân Lãnh Ca đối với hắn trong nháy mắt tăng lên một độ cao chưa từng có, những coi thường cùng với hiểu biết trước kia đối với hắn đều bị xóa bỏ, nàng không dám xem thường từng tiếng nói cử động của hắn.
Vân Lãnh Ca phúc thân lần nữa, giọng nói cung kính: "Đa tạ thế tử."
Cuối cùng nhìn khuôn mặt biết vâng lời của nàng một cái, Mộ Dung Diệp cất tiếng cười to, đứng dậy sải bước đi ra ngoài.
Vân Lãnh Ca từ trong tiếng cười kia không nghe ra cái gì, cắn răng đuổi theo bước tiến của hắn.
Ra khỏi cung điện, Vân Lãnh Ca cúi đầu cẩn thận diệc bộ diệc xu(1) đi theo sau lưng Mộ Dung Diệp.
(1)nhắm mắt theo đuôi; rập khuôn theo kẻ khác.Trang Tử, Điền Tử Phương: "phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu". Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.
Từ lúc vào điện có chỗ khác biệt, dù trong nội tâm Vân Lãnh Ca nóng nảy như thế nào, bước chân của hắn vẫn không lớn không nhỏ, vẫn vô cùng thanh tao lịch sự tiêu sái.
Bước ra khỏi cửa, Vân Lãnh Ca mải lo suy nghĩ tới nguyên nhân giải thích vì sao mình biến mất không thấy gì nữa, vẫn đi về phía trước, không để ý liền đụng phải lưng Mộ Dung Diệp ở phía trước đột nhiên dừng bước lại.
Mộ Dung Diệp không có chút cảm giác nào với va chạm này, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, còn Vân Lãnh Ca thì bước chân không yên, lùi về phía sau, lảo đảo, khó khăn lắm mới ổn định thân hình được, trong đôi mắt đẹp có chút lửa giận, không tiếng động chỉ trích hắn vì sao không nói một tiếng nào đã ngừng lại.
"Vân tiểu thư rất thích bản thế tử? Muốn chạm vào bản thế tử như vậy sao? Hay là chúng ta tìm hiểu sâu sắc một chút?" Mộ Dung Diệp xoay người trầm ngâm nhìn dung nhan kiều mỹ của Vân Lãnh Ca, nhìn ý nghĩ thoáng qua rồi biến mất trong mắt nàng, hài hước trừng mắt nhìn, khẩu khí có vẻ hơi nhu hòa, khoan thai nói.
Lời của Mộ Dung Diệp luôn dễ dàng phá vỡ trấn định mà mình vất vả tạo nên, đang yên đang lành vào miệng hắn trong nháy mắt lại biến đổi mùi vị, hết lần này tới lần khác khiến người khác không có cách nào tiếp lời được.
Hắn giống như một con hồ ly giảo hoạt lại mang thù, hoặc là một con yêu nghiệt thành tinh, Vân Lãnh Ca thầm nói, không nên chấp nhặt với hắn.
Nàng bất đắc dĩ hạ thân hành lễ nói: "Thế tử tha lỗi, tiểu nữ nhất thời không quan sát kỹ đụng phải thế tử."
Mộ Dung Diệp nhướng mày cười một tiếng, tính toán canh giờ một chút, cũng không so đo nhỏ mọn với Vân Lãnh Ca nữa, duỗi dài cánh tay ra, Vân Lãnh Ca liền bị kéo vào trong ngực.
Vận công đề khí, mũi chân chạm nhẹ một cái, kéo tay Vân Lãnh Ca về phía ngực, mang theo nàng, nhanh chóng tới địa điểm tổ chức yến hội trong Hoàng cung.
Lần này Vân Lãnh Ca đã có kinh nghiệm, đàng hoàng vòng qua hôn của hắn, đầu cách ngực của hắn một đoạn ngắn, cơ thể nằm yên tĩnh bất động trong ngực của hắn, quanh mũi vương vấn mùi hương cỏ xanh trên nười Mộ Dung Diệp, khiến tâm tư đang vô cùng hỗn loạn của nàng bình tĩnh lại như một kỳ tĩnh.
Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca bị hắn giam cầm trong ngực, nhu thuận nhắm mắt không nhúc nhích, lông mi vừa dài vừa cong khẽ rung động, hai mí mắt gặp nhau tạo thành hình cung vô cùng đẹp đẽ, trong bụng thầm vui vẻ, cái này mới đúng mà, mèo con dĩ nhiên phải mềm mại nghe lời mới đáng yêu, hình ảnh dựng lông dĩ nhiên không làm cho người ta yêu thích.
Khi chân Vân Lãnh Ca thực sự chạm xuống mặt đất thì nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở mắt ra, mở mắt liền thấy khóe miệng Mộ Dung Diệp thoáng hiện nụ cười ranh mãnh, cánh tay vẫn giữ chặt eo nhỏ của nàng như cũ.
"Thế tử, xin buông tiểu nữ ra." Dùng ánh mắt ý bảo Mộ Dung Diệp buông tay ra, thế nhưng hắn lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của nàng, lực ở cánh tay không giảm đi một phần nào, Vân Lãnh Ca không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nhắc nhở.
"Vân tiểu thư đây là đang muốn qua sông rút cầu sao? Bản thế tử liên tục chạy hai chuyến không ngừng nghỉ, nội lực suy kiệt, cánh tay có chút vô lực, nhưng không ngờ Vân thế tử lại không thể chờ đợi muốn bỏ bản thế tử sang một bên như thế, thật sự khiến bản thế tử thất vọng và đau khổ vô cùng." Mộ Dung Diệp một tay giữ Vân Lãnh Ca, tay còn lại nắm thành quyền đặt nhẹ lên ngực, vẻ mặt buồn bã, lông mi dài hơi nhíu, giống như vô cùng khó chịu.
Vân Lãnh Ca cố gắng im lặng nhìn phần biểu diễn vừa hát vừa xướng này, thật ra thì nàng cũng muốn nói: "Màu sắc khỏe mạnh trên mặt ngươi khiến ngay cả ta cũng rất hâm mộ, dáng vẻ không có nửa phần khó chịu, vậy nên thế tử ngài đừng đóng kịch nữa."
Võ công Mộ Dung Diệp vô cùng cao cường, làm sao có thể mới thi triển hai lần khinh công mà lại suy kiệt nội lực? Dụ dỗ lừa gạt mình cũng phải có lý do mới có thể thuyết phục người khác chứ.
Câu nói lượn hai vòng ở khóe miệng, Vân Lãnh Ca vẫn nuốt xuống, tính tình của hắn giống hệt như đứa trẻ, không chừng còn phập phồng thay đổi giống như khí trời, một giây trước còn giống như xuân phong hóa vũ, một giây kế tiếp lại nóng nảy giống như ăn phải bom, không làm người khác thịt nát xương tan thì không thể bỏ qua.
Bây giờ lại ngây thơ giống như trẻ nhỏ.
Hẹp hòi, thích mang thù, thích giận chó đánh mèo người khác, vẻ ngoài yêu nghiệt lại có lòng dạ vô cùng hiểm độc.
Nhưng những điều hắn nói vô cùng chuẩn xác, dáng vẻ vô cùng xác thực, Vân Lãnh Ca không dám dễ dàng đạp vào khu vực đặt mìn của hắn, thân thể cứng ngắc bị Mộ Dung Diệp ôm vào trong ngực, đôi mắt xinh đẹp cẩn thận quan sát gương mặt coi như vô cùng tuấn tú của hắn, thử dò xét hỏi: "Thế tử, nơi này là Ngự hoa viên, nhiều tai mắt, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, tiểu nữ cũng là vì danh tiếng của thế tử ngài."
"Thì ra là như vậy, là bản thế tử trách lầm nàng rồi." Lúc này Mộ Dung Diệp cũng dễ nói chuyện, thuận theo buông cánh tay đang ở vòng eo của Vân Lãnh Ca ra, nhưng trước khi rời đi mặt vẫn không đổi sắc bấm nhẹ vòng eo mềm mại nhỏ nhẹ của nàng một cái, ngậm cười nói.
Cảm nhận bên hông truyền tới cảm giác đau đớn, Vân Lãnh Ca tức giận nâng mắt lên, lần nào Mộ Dung Diệp này cũng khiêu khích điểm giới hạn của mình, không ngừng nảy sinh ấn tượng mới về hắn trong lòng mình.
Thì ra hắn còn là kẻ háo sắc.
Cảm giác của tay không tệ, Mộ Dung Diệp định xuống một nhận định, thật ra thì hắn cũng không hiểu vì sao mình lại làm hành động hạ lưu như vậy, chẳng qua là trong đầu hắn đang suy nghĩ, cho nên tay cũng thuận tay bấm xuống.
"Vân tiểu thư sao thế?" Mộ Dung Diệp làm như không biết lửa giận của Vân Lãnh Ca từ đâu mà đến, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút, như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
"Không sao, thế tử đưa tiểu nữ tới đây là được rồi, tiểu nữ cáo lui trước." Vân Lãnh Ca hít sâu một hơi, đè ép ý tưởng muốn đánh Mộ Dung Diệp một trận, cắn cắn môi dưới, hạ thân hành lễ nói.
Đợi hắn cùng đi, khó bảo toàn mình sẽ không bị tức giận đoản mệnh mất đi ba năm rưỡi.
"Ừ, rất tốt." Nhìn lựa giận lập lòe nơi đáy mắt của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp mất tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, lệch khỏi tầm mắt của nàng, trong lời nói mang theo vẻ lạnh lẽo.
"Nay bản thế tử ước định với Vân tiểu thư, vậy mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này của nàng."
Lại đổi sắc mặt, Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ thầm nghĩ ở trong lòng, hỏa khí có lớn hơn nữa cũng bị giọng nói lạnh lẽo âm u tĩnh mịch uy hiếp tưới tắt: "Tiểu nữ hiểu được nặng nhẹ, tiểu nữ cáo lui."
Dứt lời, phúc thân hành lễ, tách ra với Lâm Thư Hàn đi về phía con đường kia.
Mộ Dung Diệp nhìn bóng dáng rời đi của Vân Lãnh Ca, đôi mắt còn sáng hơn cả ngôi sao thoáng qua vẻ phức tạp.
Lúc này khắp nơi trong ngự hoa viên treo các loại đèn lồng, mặc dù vẫn còn có chút tối nhưng cũng không gây trở ngại việc mình tìm đường, nơi Mộ Dung Diệp dừng lại rất kỳ diệu, liếc mắt một cái có thể thấy ngay phía trước chính là con đường bọn họ rời đi, chỉ cần lượn quanh một cái là có thể tụ hợp với Lâm Thư Hàn ở con đường kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...