Tân khách lục tục đến đầy đủ, cả hậu hoa viên của Tướng phủ khắp nơi đều là người, Vân Yên đứng trong một góc nhìn mọi người vây quanh một thân ảnh màu vàng sáng, ra sức nịnh nọt.
"Thì ra Yên Nhi ở đây a, bổn vương nói thế nào khắp nơi không tìm được ngươi." một thanh âm đột nhiên truyền đến.
Nghe thanh âm này, Vân Yên không khỏi đỡ trán, hắn đúng là âm hồn bất tán, nhưng nàng vẫn phải quay đầu lại, cười nói: "Bái kiến Lục vương gia."
Đối với nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười này của Vân Yên, hắn hồn nhiên không thèm để ý, nhìn nàng cười nói: "Nghe nói thọ yến hôm nay là một tay Yên Nhi chuẩn bị mọi thứ, trước tình hình thiên tai nghiêm trọng ở biên cương, trong Tướng phủ lại cử hành thọ yến xa hoa long trọng như vậy, ngươi đúng là gây phiền toái cho cha ngươi a."
Vân Yên cười nhạt, nói: "Ta chỉ muốn làm thọ yến cho cha ta thôi, Lục vương gia nghĩ nhiều."
"Thật sao? Hiện tại cha ngươi sợ là đang tâm thần thấp thỏm sợ bị Hoàng thương trách tội, lúc này mà chuẩn bị thọ yến lớn như vậy không phải là coi rẻ hoàng quyền sao? Yên Nhi làm những thứ này là muốn Hoàng thượng nảy sinh hiềm khích, kiêng kị với cha ngươi, bổn vương nói đúng không?" Mộ Cảnh Nam lại gần Vân Yên nói.
Ánh mắt Vân Yên lẫm liệt quan sát Mộ Cảnh Nam, hắn đoán được ý tưởng của nàng rồi sao? Sắc mặt lạnh lẽo, Vân Yên cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng nói ra có người tin không?"
"Tại sao bổn vương phải nói ra?" Mộ Cảnh Nam nhìn Vân Yên, cười khẽ.
Vân Yên nghi hoặc nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Nụ cười kia thật khiến người ta không thoải mái.
Cách đó không xa, Mộ Thanh Viễn nhìn bộ dạng Mộ Cảnh Nam cùng Vân Yên đứng chung trò chuyện vui vẻ, sắc mặt hơi trầm xuống, hai tay vô thức nắm chặt.
Trên đài ca múa, mấy nữ nhân ca múa tay áo thướt tha, bóng dáng lả lướt, chúng quan viên phía dưới có người nâng cốc nói cười, có người nhìn trêи đài không dời mắt, rất náo nhiệt.
Vân Nguyệt đứng trên đài cao, múa đến vong tình, chỉ cần nàng nhảy đẹp sẽ thu hút được ánh mắt của Tứ vương gia, chỉ cần nàng nhảy đẹp, Tứ vương gia sẽ thích nàng.
"Hôm nay Vân ái khanh thật nhọc lòng a." nam tử trung niên một thân hoàng bào ngồi trên cao nâng chén nói với Vân Mặc Thành.
Vân Mặc Thành nắm chặt ly rượu, mồ hôi đầm đìa, cười gượng nói: "Hoàng thượng chê cười, đây là tiểu nữ..."
"Vân tướng dĩ nhiên khổ tâm không ít, dù sao cũng là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, thọ yến đương nhiên phải tổ chức lớn a." Cao Khải ngồi đối diện vuốt râu cười nói, hả hê liếc nhìn Vân Mặc Thành.
Nghe vậy, sắc mặt Vân Mặc Thành chìm xuống, nhìn Cao Khải, hắn đang khích bác mình cùng Hoàng thượng sao?
Múa xong, Vân Nguyệt chầm chậm tiến lên, hành lễ với Hoàng thượng: "Thần nữ bái kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế!" Tuy đang nói với Hoàng thượng nhưng ánh mắt nàng lại nhìn Mộ Thanh Viễn, nhưng mà hắn lại không nhìn nàng.
Hắn đang nhìn, Vân Yên! Vân Nguyệt căng thẳng, trong lòng ghét hận.
Như Hà cũng nhìn bốn phía, thấy hai bóng dáng kia, hắn đang đứng cùng Vân Yên, lại là Vân Yên!
Mộ Chiêu Dương tìm bóng dáng Mộ Cảnh Nam khắp nơi, lúc nàng nhìn thấy Mộ Cảnh Nam, ngây ngẩn cả người, hắn lại đi tìm Vân Yên rồi, nàng tức giận ngồi phịch xuống.
"Nữ nhi của Vân ái khanh thật xứng là tài nữ, vũ kỹ rất cao, xem nữ nhi của trẫm này, điêu ngoa tùy hứng, đúng là bị trẫm chiều hỏng rồi." Mộ Dương Thiên nhìn Mộ Chiêu Dương, cười nói.
Vân Mặc Thành cười nói: "Hoàng thượng quá khen, công chúa đương nhiên tốt hơn tiểu nữ gấp trăm nghìn lần."
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương làm nũng nói: "Phụ hoàng, nào có ai như người nói nhi thần như vậy, có điều, nói đến lợi hại..." trong mắt nàng thoáng qua tia giảo hoạt, "Vậy phải nói đến Tam tiểu thư nhà Vân tướng rồi."
Nghe thế, Mộ Dương Thiên lập tức hứng thú: "Khó được nghe Chiêu Dương khen người nào, sao không thấy Tam tiểu thư nhà ái khanh?"
Vân Mặc Thành sững sờ, nói: "Tiểu nữ ngu xuẩn xấu xí cho nên thần không cho nàng ra ngoài."
"Lời này của Vân tướng nói sai rồi, mọi người đều biết, mẫu thân của Tam tiểu thư Lý Tố Ngọc là đệ nhất tài nữ kinh thành năm đó, chắc hẳn nàng đối với cầm kì thư họa tương đối tinh thông, làm sao sẽ ngu xuẩn đây?" Mộ Chiêu Dương cười nói.
Đúng lúc này, Vân Nguyệt cũng nói theo: "Công chúa nói rất đúng, từ nhỏ Tam muội đã được đại nương chân truyền, cầm kì thư họa dĩ nhiên không thua kém."
Vân Mặc Thành biến sắc trừng mắt Vân Nguyệt, thời điểm này nàng còn phụ họa cái gì, còn ngại mình khiêu vũ không đủ khiến hắn mất mặt, muốn để Vân Yên tiếp tục làm hắn mất mặt hay sao!
Vân Hoằng ngồi phía dưới Vân Mặc Thành cũng tức giận nhìn Vân Nguyệt, nàng không thể không biết Yên Nhi từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, sao có thể học cầm kì thư họa, sau đó lại ở nông thôn càng không biết phải ngậm bao nhiêu cay đắng.
Bên cạnh, Liễu Cao Hoán cười nói: "Xem ra hôm nay không kiến thức tài nghệ của Tam tiểu thư là không được rồi."
Mộ Dương Thiên cười cười: "Nếu Nhị tiểu thư đã nói vậy, trẫm càng muốn gặp vị Tam tiểu thư tài nghệ này rồi."
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương hả hê quay sang phân phó thái giám: "Còn không mau đi mời Tam tiểu thư tới đây." Vân Yên, ngươi dám giành Lục ca với ta, lần này sẽ cho ngươi biết lợi hại.
Vân Nguyệt cúi đầu, trên mặt thoáng qua nụ cười quỷ dị, Vân Yên, hôm nay sẽ khiến ngươi mất thể diện trước mặt Hoàng thượng, Tứ vương gia và mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...