Vì sắp đến đại thọ của Vân Mặc Thành nên thời gian này Vân Yên bận chuyện chuẩn bị thọ yến trong Tướng phủ, kể từ đêm đó nàng không đi tìm Lăng Ba nữa.
Lăng Ba là một người không hay biểu đạt tình cảm của mình, nhưng đêm đó nàng đã nói: "Tiểu thư, người biết cảm giác yêu thích không? Thích, không cần dè dặt, không cần băn khoăn quá nhiều, càng không bận tâm quá khứ người đó, chỉ cần giờ khắc này vui vẻ là được, ta biết thân phận mình hèn mọn, nhưng ta cũng khát vọng được yêu, dù nó không được đáp lại, ít nhất ta cũng đã cố gắng, không oán không hối."
Yêu sao? Vân Yên đứng trong đình viện, mặc cho ánh mặt trời chiếu vào người, nhưng đáy lòng nàng vẫn lạnh lẽo, nếu tình yêu thật sự tồn tại, mẹ nàng đã không có kết cục như vậy!
"Tiểu thư, hôm nay gió lớn, người ra ngoài sao không khoác thêm áo choàng?" Bích Thủy đem một cái áo choàng màu hồng phủ lên người Vân Yên.
Kéo chặt áo choàng lại, Vân Yên sâu kín nói: "Đúng là ta thật sự không hiểu, nhưng ta cũng không cần hiểu!"
"Tiểu thư, người đang nói cái gì?" Bích Thủy nghi hoặc nhìn Vân Yên.
Hít sâu một hơi, Vân Yên cởi áo choàng ra, đặt vào tay Bích Thủy: "Người mới từ chỗ Thu Diên về, chuyện thế nào rồi?"
Bích Thủy cất áo choàng xong, nhỏ giọng nói: "Ta đang định nói với ngài, chuyện đã làm xong."
Làm xong sao? Khóe miệng Vân Yên cong lên, vốn cho rằng hôm đó nàng sẽ đi tố cáo với Vân Mặc Thành, nhưng mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì, nàng vậy mà lại bảo trì bình thản, là muốn chờ cơ hội này sao? Chỉ tiếc khiến nàng thất vọng rồi, đây chỉ là bắt đầu thôi.
Trong Bích Vân Các, chỉ còn lại hai người trong phòng.
Vân Nguyệt ngồi một bên ăn bánh ngọt, nghe hai người nói chuyện.
"Kiều Tam, cửa hàng của chúng ta buôn bán thế nào rồi? Nhiều ngày như vậy, tiền đâu? Bản phu nhân đầu tư nhiều tiền như vậy, có phải nên có chút tiền lời rồi." Liễu Tịnh Lâm uống trà, nhìn nam tử trung niên đứng phía dưới nói.
Nam tử kia nhìn qua khoảng bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo có chút bỉ ổi, ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc về phía Vân Nguyệt, nghe được lời Liễu Tịnh Lâm, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Kiều Tam cúi người, lui về phía sau một bước, hắn tiếp tục nói: "Nhị phu nhân có điều không biết, trong khoảng thời gian này cửa hàng vẫn lỗ vốn, bạc ngài góp vào đã sớm hết, đều là tiểu nhân đau khổ chống đỡ, nếu không cửa hàng đã sớm phá sản, hôm nay tiểu nhân đến đây cũng là vì thương lượng với ngài chuyện này."
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm biến sắc, vỗ bàn nói: "Khốn kiếp! Ban đầu là ngươi nói vụ đầu tư này một vốn bốn lời, có phải ngươi muốn lừa tiền bản phu nhân không?"
"Tiểu nhân sao dám! Cũng không biết sao sau khi cửa hàng của chúng ta khai trương, cửa hàng khác cũng khai trương.
Một so với ba, dĩ nhiên chúng ta buôn bán kém hơn." Kiều Tam vội vàng giải thích.
Vân Nguyệt đặt bánh ngọt xuống, liếc nhìn Kiều Tam, bĩu môi nói: "Mẹ, ta còn muốn mua quần áo đẹp đó, phải làm sao bây giờ."
Nghe thế, Liễu Tịnh Lâm không nhịn được nói: "Cũng không có tiền, mua cái gì mà mua!"
Kiều Tam liếc qua Vân Nguyệt, hắn đã sớm bị sắc đẹp mê hồn, vội vã nói: "Nhị phu nhân, chuyện này cũng không phải hết đường cứu vãn.
Cửa hàng của chúng ta chỉ tạm thời không có vốn quay vòng thôi, chỉ cần tiền bạc đầy đủ, tuyệt đối kiếm tiền dễ dàng."
"Tất cả tiền của bản phu nhân đều đưa hết cho ngươi, làm sao còn tiền!" Liễu Tịnh Lâm nhìn chằm chằm Kiều Tam nói.
Vân Nguyệt nhìn Liễu Tịnh Lâm, không vui nói: "Mẹ, nếu như không có quần áo đẹp, Tứ vương gia càng không muốn liếc ta lấy một cái."
Nhìn bộ dáng yêu kiều này của Vân Nguyệt, Kiều Tam vô thức nuốt nước miếng, hồi lâu mới nói: "Nhị phu nhân, chỉ cần ngài nguyện ý thêm một chút tiền nữa, tiểu nhân đảm bảo sẽ kiếm được gấp mười lần trở lên."
Gấp mười lần trở lên sao? Liễu Tịnh Lâm hít sâu một hơi, có chút xúc động, nàng cười lạnh nói: "Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được ta?! Không phải chỉ là chút tiền thôi sao!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...