Vân Yên nghiêng người dựa vào giường, đêm qua nàng nằm mơ, trong mơ nàng nhìn thấy một vài người thân đã lâu không thấy, đôi mắt họ tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng, bọn họ đều nói gì đó nhưng nàng không nghe được thanh âm của họ.
Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng đất, tiếng kêu thảm thiết thê lương không dứt bên tai.
Mặc kệ người kia nói có thật hay không, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực điều tra, nàng tuyệt đối sẽ không để một nhà ông ngoại chết oan, công đạo của tộc Lý thị phải nhờ vào nàng đòi lại.
Bích Thủy bưng nước rửa mặt đi vào, nhìn dáng vẻ Vân Yên như người mất hồn dựa vào giường, trong lòng nàng sốt ruột, mặc dù không lấy được Thiên Hương đậu khấu nhưng tiểu thư cũng không thể như vậy a.
"Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, ăn chút gì lót dạ thôi." Bích Thủy mở to mắt, đáng thương nói.
Nghe vậy, Vân Yên liếc nhìn Bích Thủy, gương mặt tái nhợt: "Hôm nay ngươi đi Linh Lung Các một chuyến, nói Thu Diên không cần tra người kia nữa."
"Không tra nữa? Nhưng tiểu thư, không phải Thiên Hương đậu khấu trong tay hắn sao? Chỉ cần tìm được hắn, lấy Thiên Hương đậu khấu là được." Bích Thủy phân bua, phải lấy Thiên Hương đậu khấu cho bằng được.
Vân Yên lắc đầu, nói: "Các ngươi không phải đối thủ của hắn, chuyện này ta tự có chủ trương, nhớ, tuyệt đối không được tới gần người kia."
Nghe vậy, Bích Thủy vô thức gật đầu, nhưng môi mím thật chặt, tiểu thư luôn chịu đựng một mình, một năm kia, họ bị tặc nhân thành Thiên Mã đuổi giết, tiểu thư tách ra khỏi các nàng, một thân một mình chiến đấu đến trời sáng, nàng giết sạch hết tất cả, vì để bọn họ an tâm, nàng còn không kịp nghỉ ngơi trực tiếp đuổi theo bọn họ, vậy mà còn chưa nói được một câu đã ngã xuống đất ngất đi, bị thương, mệt nhọc, một lần đó suýt nữa mất mạng.
"Tam tiểu thư, Tứ Vương gia tới, Đại thiếu gia mời ngài qua đó." Bên ngoài có một thanh âm truyền đến.
Đại ca trở lại? Nghe vậy, Vân Yên để Bích Thủy đỡ dậy, nàng nhìn sắc trời, ánh mặt trời rạng rỡ, Mộ Thanh Viễn cũng rất rảnh rỗi.
"Tiểu thư, Tứ vương gia đến phủ vì sao lại gọi người qua, thật là, mấy vương gia bọn họ đúng là cao giá." Bích Thủy bất mãn nói.
Nhớ tới ước định với Dạ Mị tối qua, lòng Vân Yên trầm xuống, Mộ Thanh Viễn tới có lẽ là chuyện tốt.
"Được rồi, thay quần áo thôi."
Trong hoa viên Tướng phủ, Vân Hoằng dẫn Mộ Thanh Viễn đi dạo xung quanh, nhớ tới lần trước cách đây không lâu hắn xin Mộ Thanh Viễn đến đây, không ngờ lần này Tứ Vương gia chủ động nói muốn tới Tướng phủ, xem chừng có liên quan tới Yên Nhi, cho nên hôm nay hắn từ doanh ngũ trở lại.
"Nhớ thời điểm lần trước tới, chỗ viện này trăm hoa đua nở, hôm nay sao lại thanh u như thế." Mộ Thanh Viễn nhìn hai bên đường trống trải, mấy bồn hoa kia đã được thay bằng thanh trúc.
Vân Hoằng cười nói: "Dĩ nhiên là ý của Yên Nhi, tính tình nàng trong sáng thuần khiết cho nên cũng không thích những loại hoa diễm lệ kia."
Những cô gái khuê các khác thường thích các loại hoa cỏ kiều diễm, hiếm có người thích thanh trúc, nàng đúng là khác biệt, hắn nhìn bốn phía tìm kiếm, vừa nãy Vân Hoằng đã sai người đi mời nàng tới, sao còn chưa thấy bóng dáng.
Trong lòng Mộ Thanh Viễn kinh ngạc, từ khi nào mình lại muốn gặp nàng như vậy? Ngày đó ở trong cung, nghe được lời nói mập mờ của Mộ Cảnh Nam, thấy vẻ mặt lúc đó của nàng, trong lòng hắn tự nhủ, hắn không cam lòng, nàng nên là nữ nhân của hắn.
Bắt đầu từ lúc nào ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng? Là cái lần gặp thoáng qua trêи đường? Hay là lần đầu tiên gặp nàng thong dong thẳng thắn ở Tướng phủ, hay là nàng hào phóng thản nhiên ở Văn Hương Lâu?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, trái tim Mộ Thanh Viễn vui mừng, quay đầu nhìn người tới, sắc mặt cứng lại.
"Tứ ca, hôm nay thật đúng dịp a, ngươi cũng đến Tướng phủ?" vẻ mặt người tới tươi cười, giọng nói lộ ra sự lười biếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...