Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Tần Thư Dao tức giận trừng hai mắt, hừ lạnh nói: "Buông dân nữ ra!"

Mộ Thành Hi thấy vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Thư Dao, bỗng nhiên biến thành một con mèo hoang, tâm tư đùa giỡn càng sâu. Khóe miệng hắn nâng lên một ý tươi cười tà mị, sau đó vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gảy vài sợi tóc trên vai Tần Thư Dao, cúi người nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói một câu.

Sau khi Tần Thư Dao nghe xong sắc mặt lập tức đại biến, cũng không muốn giãy dụa kịch liệt như vừa rồi nữa, chỉ cười lạnh một tiếng: "Xem ra Ngũ hoàng tử cũng đã sớm muốn kéo dân nữ xuống nước, hôm nay mặc kệ là dân nữ đồng ý hay không đồng ý, cũng phải đáp ứng Ngũ hoàng tử."

Lúc này Mộ Thành Hi cũng buông Tần Thư Dao ra, khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười hoa mỹ như trước: "Tần cô nương đừng như thế, chuyện này đều là chuyện tốt cả với ta và cô nương!"

"Chỉ hy vọng như thế!"

Tần Thư Dao đi vòng qua Mộ Thành Hi, mở cửa ra, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao giữ Tĩnh Nguyệt lại, cau mày nghiêm nghị nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi có từng gặp qua người nào khả nghi không?"

Tĩnh Nguyệt suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Chưa từng thấy!"

Tần Thư Dao ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Tĩnh Nguyệt, thẳng đến khi da đầu Tĩnh Nguyệt tê dại, nàng mới phất phất tay: "Ngươi đi xuống trước đi."

Kiếp trước nàng từng bị người thân cận nhất bên người mình phản bội qua, nếu như nói không nghi ngờ đó là giả, chính là thà rằng nàng tin tưởng Tĩnh Nguyệt.


Tĩnh Nguyệt không biết hôm nay ở Túy Tiên lâu đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cho rằng tâm tình Tần Thư Dao không tốt.

Như thế yên ổn qua hai ngày, ngày hôm đó Tần Thư Dao trở về từ Vinh Thọ viện, Thanh Liên đang quét dọn trong phòng, dường như nghĩ tới cái gì đó, sau đó lập tức bảo những người khác lui ra ngoài trước, chỉ để lại một mình Thanh Liên.

Thanh Liên cúi đầu đứng ở trước mặt Tần Thư Dao, thấp giọng hỏi: "Đại tiểu thư có gì cần phân phó?"

Nếu Tần Thư Dao nhớ không sai, Thanh Liên này chính là bản thân mua về từ năm ngoái, tuy rằng người là bản thân chọn, nhưng mà cũng có khả năng là nội gián.

Tần Thư Dao cầm lấy ly trà sứ men xanh, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi ở trên mặt ra hai bên, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm: "Ngươi vào phủ lúc nào?"

"Tháng sáu năm ngoái nô tì vào phủ!"

Tuy rằng Thanh Liên là tam đẳng tiểu nha hoàn, nhưng làm việc lại lão luyện mà khôn khéo, nha hoàn như vậy quả thật sẽ được chủ tử thích. Cho nên lúc trước Tần Thư Dao vừa thấy Thanh Liên đã mua nàng.

Tháng sáu năm ngoái, ngày đó Mộ Thành Hi nói đều là chuyện sau tháng sáu năm ngoái. Chẳng lẽ lúc trước Mộ Thành Hi đã nhìn chằm chằm vào bản thân rồi?

Phòng trong im lặng, Tần Thư Dao lâm vào trầm tư, mà Thanh Liên vẫn là vẻ mặt trấn định như trước.

Tần Thư Dao cúi đầu bỗng nhiên nhìn thấy mặt trên hầu bao của Thanh Liên thêu cây trúc nhỏ tinh xảo, ngày đó nàng cũng từng nhìn thấy Mộ Thành Hi mang theo hầu bao như vậy.


"Cái hầu bao kia ngươi đưa cho ta xem một chút!" Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một chút ý cười yếu ớt.

Thanh Liên lập tức có chút phòng bị, chỉ là dù sao Tần Thư Dao cũng là chủ tử, mà Mộ Thành Hi cũng đã nói qua sau này sẽ hết lòng hết dạ nghe theo mệnh lệnh của Tần Thư Dao.

Cho nên Thanh Liên chỉ do dự một lát, rồi lấy hầu bao bên hông xuống, sau đó đưa tới trong tay Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao tiếp nhận hầu bao tinh tế nhìn một lần, ngày đó nàng bị Mộ Thành Hi ôm trong ngực, bởi vì không dám nhìn thẳng mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái hầu bao bên hông của hắn, cho nên nàng thấy rõ ràng cách thêu ở trên hầu bao.

Hầu bao này của Thanh Liên và hầu bao của Mộ Thành Hi hoàn toàn được làm từ tay một người.

"Ngày trước ngươi đã từng làm qua ở đâu?"

Tần Thư Dao nhớ được năm ngoái bản thân cũng từng hỏi qua, Thanh Liên chỉ nói là làm việc ở một tòa biệt viện. Mà tòa biệt viện kia cũng vô cùng có khả năng là một tòa biệt viện Mộ Thành Hi mua ở kinh thành.

"Chủ tử ban đầu của ngươi họ gì?"

Thanh Liên cũng không muốn giấu diếm, Mộ Thành Hi cũng nói qua tìm một cơ hội thỏa đáng, nói thân thế của bản thân ra.


"Chủ tử ban đầu của nô tì là Ngũ hoàng tử, sau đó nô tì không cẩn thận phạm vào một sai lầm nhỏ, cho nên Ngũ hoàng tử mới đuổi nô tì ra ngoài. . ."

"Đuổi ra ngoài?" Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Thực ra ngươi là người Ngũ hoàng tử phái tới, chắc hẳn là hắn có nói cái gì đó cũng muốn ngươi truyền lời lại cho ta!"

Hiện tại quan hệ của bọn họ, chỉ có thể tính tạm thời làm minh hữu, sau này sự tình sẽ phát triển như thế nào, ai cũng không rõ ràng.

Dù sao kiếp này khác với kiếp trước nhiều lắm, rất nhiều việc kiếp trước cũng chưa từng xảy ra.

Thanh Liên vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: "Kính xin đại tiểu thư thứ tội, quả thật là nô tì nghe theo mệnh lệnh của Ngũ hoàng tử, nhưng mà nửa năm đến nay nô tì cũng đã tận tâm tận lực hầu hạ đại tiểu thư!"

Mặt Tần Thư Dao trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chắc hẳn Ngũ hoàng tử cũng đã nói với ngươi rồi, sau này cũng sẽ không cần lại lén lút như vậy. Ta cũng không trách ngươi, chính là sau này nếu làm ra việc gây bất lợi cho ta, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thanh Liên vẫn luôn biết Tần Thư Dao không phải là một thiên kim đại tiểu thư có bề ngoài nhu nhược, cho nên vội vàng lắc đầu nói: "Cho dù nô tì có một vạn cái lá gan cũng không dám."

Tần Thư Dao vừa lòng gật đầu, xem ra Thanh Liên này tuy là người của Mộ Thành Hi, nhưng mà cũng có thể trọng dụng, chỉ là lại muốn xem dùng người như thế nào.

"Chủ tử nhà ngươi có nhắn nhủ gì không?"

Lúc này Thanh Liên mới nghĩ đến lời Mộ Thành Hi nói hai ngày trước, nàng lập tức nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử nói ở phủ Vinh Quốc Công có một yến hội, Tứ hoàng tử và Hàn công tử đều sẽ đi, Ngũ hoàng tử nói ngày đó ngài cũng phải trình diện."

Yến hội này Tần Thư Dao cũng nghe nói qua, Tần lão phu nhân cũng được mời, chỉ là không nghĩ tới lần đầu tiên Mộ Thành Hi ra trận lại chính là trận yến hội này.


Tần Thư Dao suy nghĩ rồi gật đầu cười nói: "Ta đã biết, ngươi trở về bẩm báo với chủ tử của ngươi, nói bọn họ không cần lo lắng!"

Thanh Liên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư không cần lo lắng, Ngũ hoàng tử đã nói đại tiểu thư không cần làm gì, chỉ cần đại tiểu thư có thể đúng giờ tham dự là tốt rồi!"

Tần Thư Dao khẽ hừ một tiếng, sau đó phất phất tay, ý bảo Thanh Liên đi xuống.

Sau khi tra ra người của Mộ Thành Hi ở bên người mình là ai, trong lòng Tần Thư Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đã trọng sinh một lần, nàng cũng không hy vọng sinh hoạt mỗi ngày của mình đều bị người giám thị.

Lúc trước là bản thân sơ sẩy, không nghĩ tới Mộ Thành Hi cũng đã sớm nhìn chằm chằm vào mình. Kế tiếp Tần Thư Dao nhất định sẽ càng thêm dè dặt cẩn thận, để Mộ Thành Hi bắt không được nhược điểm.

Tuy rằng hiện tại nàng và Mộ Thành Hi đã là minh hữu, nhưng mà Tần Thư Dao cũng không có coi Mộ Thành Hi là người chân chính tín nhiệm.

Hiện tại tuy đã là đầu mùa xuân, nhưng mà khí hậu vẫn rét lạnh không thôi. Tần lão phu nhân thấy Tần Thư Dao đã gần đến tuổi cập kê, cảm thấy có chút sốt ruột, tuy rằng trong ngày thường luôn tĩnh dưỡng, nhưng mà mỗi lần yến hội Tần lão phu nhân đều sẽ mang theo ba tỷ muội Tần Thư Dao.

Phủ Vinh Quốc Công là nhà ngoại của Hoàng hậu, Vinh Quốc Công Phương Hoa là phụ thân thân sinh của Hoàng hậu, Thái hậu còn là tỷ tỷ ruột của Vinh Quốc Công, cho nên mặt mũi của Vinh Quốc Công rất lớn, hoàn toàn không có ai cự tuyệt.

Tuy rằng thế lực của Trịnh gia nhà ngoại Hiền phi đã đủ cường đại rồi, nhưng lại không sánh bằng phủ Vinh Quốc Công. Chính là mấy năm nay người Phương gia càng ngày càng kiêu ngạo, mà người Trịnh gia lại cực kỳ ẩn nhẫn.

Vài năm nay trong phủ Vinh Quốc Công xảy ra không ít đại sự, ngay cả Hoàng thượng cũng có chút thất vọng với Vinh Quốc Công.

Ngay cả như vậy quyền lợi của Vinh Quốc Công cũng đều bị Hoàng thượng áp chế, nhưng mà dù sao sau lưng của ông cũng không chỉ có một mình Hoàng hậu, mà còn đứng một Thái hậu nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui