Vẻ mặt Tần Thư Dao bình tĩnh: "Dân nữ cũng chỉ là muốn dính chút ánh sáng của Ngũ hoàng tử mà thôi, về phần cửa hàng đối diện, dân nữ cũng không dám mơ tưởng!"
Mộ Thành Hi không nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng thật đúng là một chút cũng không sợ, lộ ra một chút tươi cười tà mị: "Bổn hoàng tử thật đúng là có vài phần chờ mong, không biết Tần cô nương sẽ mở dạng trà lâu gì!"
"Dân nữ cũng chỉ là một kẻ nữ lưu, mở cửa hàng đương nhiên cũng kém hơn Ngũ hoàng tử." Từ đầu đến cuối giọng điệu của Tần Thư Dao đều nhàn nhạt.
"Tần cô nương quả nhiên khác biệt với tiểu thư khuê các. Trừ bỏ dám đi thanh lâu ở mặt ngoài, thế nhưng còn có ý tưởng như vậy. Không biết sau này ai có phúc khí có thể cưới được Tần cô nương!"
Tần Thư Dao không muốn đắc tội Mộ Thành Hi, dù sao hắn là hoàng tử. Hôm nay bản thân đến Dật Tiên lâu, quả thật là muốn nếm thử trà của Dật Tiên lâu như thế nào, sau đó bản thân lại mở một gian cửa hàng ở gần đây.
Chính là nàng không muốn dùng danh nghĩa của bản thân đi khai trương, hoặc là nói nàng muốn tránh ở phía sau màn, không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết.
Nhưng mà hôm nay cố tình lại bị Mộ Thành Hi nghe được, điều này ngược lại làm cho nàng có vài phần hối hận.
Lần trước ở phủ trưởng công chúa, Tần Thư Dao đã đắc tội Mộ Thành Hi, nàng cũng không muốn để cho Mộ Thành Hi cho rằng bản thân cố ý đối nghịch với hắn.
"Dân nữ nghe nói Tình Họa cô nương nghiêng nước nghiêng thành, dân nữ cũng chỉ là là nhất thời tò mò. Về phần trà lâu, dân nữ cũng chỉ suy nghĩ mà thôi. Hơn nữa, nếu thật sự mở, cũng không dám mở ở đối diện Ngũ hoàng tử." Ngoài miệng Tần Thư Dao nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế.
Bao nhiêu người ước gì muốn nhìn mặt đám hoàng tử, nếu thật sự mở ở đối diện Dật Tiên lâu, như vậy hiệu quả nhất định không tệ.
Chỉ là nàng có chút hối hận, không nên thảo luận chuyện này ở trên địa bàn của người khác.
Mộ Thành Hi tự nhiên không biết mục đích chân chính của Tần Thư Dao khi đi thanh lâu, hắn cũng không muốn đi tìm hiểu. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy hứng thú với nữ tử trước mặt này mà thôi.
"Hiện tại canh giờ còn sớm, bổn hoàng tử ở thành Nam mở một tửu lâu, không biết Tần cô nương có thể nể mặt hay không." Mộ Thành Hi khẽ cười nói.
Tần Thư Dao không nghĩ sẽ đi, dù sao hiện tại nàng vẫn là nữ tử chưa lấy chồng, cũng không tốt khi quá thân mật cùng với nam nhân bên ngoài.
Ai biết Mộ Thành Hi lại bỗng nhiên nói: "Thời gian trước Bổn hoàng tử từng nhìn thấy Tần cô nương đi vào miếu đổ nát ở thành Nam, không biết Tần cô nương một cô nương vì sao đi loại địa phương hẻo lánh đó!"
Tần Thư Dao nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt bất an.
"Ngài muốn nói cái gì?"
Tần Thư Dao sợ hãi nhất chính là có liên quan đến thích khách ám sát Hoàng thượng ngày đó, nếu thật sự có liên quan, lại bị Mộ Thành Hi nhìn thấy mà nói, như vậy bản thân cũng chỉ có một đường chết.
Mộ Thành Hi thấy sắc mặt Tần Thư Dao thay đổi, khóe miệng nâng lên một thoáng ý cười yếu ớt: "Không bằng Tần cô nương bồi Bổn hoàng tử đến tửu lâu một chuyến, Bổn hoàng tử lại nói cho Tần cô nương biết thì thế nào?"
Tần Thư Dao không biết Mộ Thành Hi biết bao nhiêu, trong lòng càng hối hận ngày đó bản thân quá mức lỗ mãng.
Chỉ là nàng cũng không phải người dễ bắt nạt, nàng khẽ cười nói: " Ngũ hoàng tử, ngày đó đi miếu đổ nát ở thành Nam chỉ là vì có việc gấp, Ngũ hoàng tử sẽ cho rằng chuyện này có thể đủ áp chế dân nữ sao!"
Nếu Mộ Thành Hi có ác ý, hắn hoàn toàn có thể vu tội cho Tần Thư Dao, nói ngày đó từng nhìn thấy Tần Thư Dao hẹn họ cùng với người khác trong miểu đổ nát ở thành Nam.
Nhưng mà Tần Thư Dao lại không muốn để cho Mộ Thành Hi bắt lấy được nhược điểm của nàng, hơn nữa nàng cũng không biết Mộ Thành Hi đã biết bao nhiêu.
Mộ Thành Hi cầm lấy ly trà, khẽ cười nói: "Cô nương cần gì phải căng thẳng như vậy, chẳng qua phải đi ăn bữa cơm mà thôi."
Tần Thư Dao biết Mộ Thành Hi sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, hiện tại nàng bắt đầu hối hận ngày đó ở phủ trưởng công chúa, không nên đắc tội hắn. Hôm nay càng không nên đến trà lâu của hắn lấy kinh nghiệm.
"Dù sao dân nữ còn chưa cập kê, dân nữ sợ nói ra sẽ bôi nhọ danh dự của dân nữ!"
Cái này là một lý do không tồi.
Nhưng mà Mộ Thành Hi lại mặc kệ: "Nhìn Tần cô nương không giống như là người sẽ cố kị danh dự, bằng không ngày đó làm sao lại dám lớn mật đi Quần Phương lâu của Bổn hoàng tử!"
Tần Thư Dao thấy Mộ Thành Hi luôn không chịu buông tay, trong lòng thầm mắng vài câu, trên mặt vẫn lộ ra tình cảnh khó xử, chỉ là cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng: "Vậy dân nữ chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh."
Mộ Thành Hi luôn ham chơi, cũng thích kiếm tiền, chỉ là hơn phân nửa tiền hắn kiếm được đều đưa vào trong quốc khố. Cho nên Hoàng thượng cũng chưa từng trách mắng qua.
Mặc kệ là ngành nghề gì, đều có bóng dáng của Mộ Thành Hi. Như Trà lâu, Thanh lâu, Tửu lâu.
Túy Tiên lâu.
Mộ Thành Hi yêu cầu một gian nhã gian, ngoài cửa sổ là một hồ nước xanh lam, ngồi ở trong phòng có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc bên ngoài.
Khó trách tửu lâu này sinh ý thịnh vượng, nơi này trừ bỏ rượu và thức ăn ngon ở mặt ngoài, còn có chính là vị trí lựa chọn rất tốt, phía bên ngoài cửa sổ phong cảnh động lòng người.
Nếu chờ đến buổi tối, như vậy càng thêm hấp dẫn người khác.
Bởi vì đối diện bờ hồ là Quần Phương lâu, ngồi ở bên trong nhã gian cũng có thể thưởng thức được dáng múa đến động lòng cách đó không xa.
Tần Thư Dao đều luôn cúi đầu ăn thức ăn, nàng không muốn tiếp xúc nhiều với nam tử trước mặt này.
Mà Mộ Thành Hi lại mang theo lòng hiếu kỳ thật lớn với Tần Thư Dao, hắn ái muội gắp thức ăn cho Tần Thư Dao, cười nói: "Đây chính là thức ăn chiêu bài của Túy Tiên lâu, cô nương ở tửu lâu khác cũng không ăn được đâu!"
Màu sắc thức ăn ở tửu lâu này quả thật rất đặc sắc, có không ít thức ăn đều là trong Hoàng cũng dùng
Điểm này có thể đủ hấp dẫn không ít thực khách đến nhấm nháp, Tần Thư Dao không thể không thừa nhận, Mộ Thành Hi là một thương nhân khôn khéo.
Chính là không biết hắn có đủ tư cách làm hoàng đế hay không!
Tuy rằng hiện tại thấy Hoàng cung gió êm sóng lặng, nhưng mà mọi người đều biết hiện tại Hoàng thượng già đi, đám hoàng tử đều đã trưởng thành rồi, ở mặt ngoài mọi người đều hòa thuận, nhưng sau lưng cũng đã sơm phong trào gợn sóng rồi.
"Nghe nói đầu bếp Túy Tiên lâu này đều là người Ngự thiện phòng, Ngũ hoàng tử thật đúng là bỏ được, thế nhưng chuyển mọi người trong Ngự thiện phòng ra. Cũng khó trách nơi này thức ăn ăn ngon, mà khách nhân lại nhiều!"
Màu sắc thức ăn ở Túy Tiên lâu này đều là làm theo tiêu chuẩn của Hoàng thượng, không thể không nói Mộ Thành Hi quả thật là một thương nhân khôn khéo. Nơi này dân chúng bình thường không đủ khả năng để trả nổi, nhưng mà quý nhân quan to đều có thể tới nơi này ngồi xuống, dù sao tuy nơi này chi phí cao, nhưng mà mọi người đều muốn hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có Hoàng thượng mới có.
Tần Thư Dao để đôi đũa xuống, nhìn Mộ Thành Hi cười nói: "Chỉ là Ngũ hoàng tử không sợ Hoàng hậu làm khó dễ ngài sao?"
Tuy rằng Mộ Thành Hi mở những tửu lân này kiếm bạc đều đưa vào trong quốc khố, nhưng mà uy nghiêm của Hoàng gia cũng không thể tùy tiện bị người nhòm ngó. Tuy rằng một chiêu này của Mộ Thành Hi hấp dẫn không ít khách nhân, nhưng mà cũng để Hoàng hậu nắm được nhược điểm của bọn hắn ở trong tay.
Hai tròng mắt của Mộ Thành Hi hơi nheo lại: "Đây là Tần cô nương đang lo lắng bổn hoàng tử sao?"
"Lo lắng? Dân nữ chỉ tò mò thôi!"
Nàng biết Mộ Thành Hi mang bản thân đến nơi này, cũng không phải để nàng nhấm nháp thức ăn đơn giản như vậy, khẳng định còn có việc khác.
Bỗng nhiên Mộ Thành Hi ngửa đầu ra phá lên cười: "Quả nhiên Tần cô nương là người thú vị, Mậu Điền nói không sai!"
"Mậu Điền?"
Tần Thư Dao hơi nhíu đầu mày lại, cái tên này nàng có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Mộ Thành Hi phất phất tay, ý bảo những người khác ở trong phòng đều lui xuống. Tĩnh Nguyệt lo lắng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, Tần Thư Dao biết Mộ Thành Hi nhìn như phong lưu thành tính, nhưng mà lại không dính đến nữ tử đàng hoàng, hơn nữa bây giờ hắn còn có một kẻ địch, trong lúc này không có khả năng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Cho nên Tần Thư Dao phất phất tay, cũng ý bảo Tĩnh Nguyệt lui xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...