Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Xe ngựa coi như rộng rãi, Tần Thư Dao xốc màn xe lên nhìn đèn hoa đăng ngoài xe, cười nói: "Phố Liễu Hạng này người đông chật chội nhất, ta ngược lại không thích, không bằng đi phố Phù Dung, đèn chỗ kia nhìn cũng đẹp, người cũng không chen chúc!"

Bởi vì hàng năm Hoàng thượng đều là đi phố Liễu Hạng, dân chúng vì có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Hoàng thượng, đều ào ào chen lấn vào phố Liễu Hạng!

Tính tình Tần Khả Cầm tùy ý, nhẹ giọng cười nói: "Tỷ tỷ thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó!"

Tần Thư Dao cũng không đồng ý ở cùng một chỗ với đám Ngô thị, từ khi Tần Tuyết Như sinh bệnh trở về, Ngô thị đều luôn cực kỳ lạnh nhạt với nàng, còn thường xuyên ở trước mặt Tần Lương nói nàng nói bậy.

Nhưng nàng cũng không để ý, dù sao cũng không thể nào làm ra chuyện gì được, ngược lại Ngô thị bởi vì chuyện này bị Tần Lương mắng vài trận.

"Bây giờ ta sẽ sai người nói với mẫu thân!" Tần Thư Dao cười nói. Sau đó lại bảo Lục Trúc đi nói với Ngô thị một câu.

Lục Trúc nhận được mệnh lệnh lập tức bảo xa phu dừng lại phía trước, sau đó đến trong xe ngựa của Ngô thị nói vài câu.

Vốn Ngô thị đã cảm thấy phiền Tần Thư Dao cực kỳ, nghe nói nàng không muốn đi phố Liễu Hạng, càng vui mừng. Chính là ngoài miệng vẫn còn ôn hoà nói: "Nó thích đi thì đi thôi, đến lúc đó đừng xảy ra chuyện gì lại đổ lên trên người ta là được!"

Lục Trúc nói lại y nguyên lời Ngô thị nói cho Tần Thư Dao nghe, Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Xem ra bà ta ước gì ta xảy ra chuyện!"

Tần Khả Cầm cũng cau mày, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, chuyện lần trước..."


Tần Thư Dao cười lắc đầu nói: "Chuyện lần trước không có quan hệ gì với ta, chúng ta đi phố Phù Dung ngắm đèn thật vui vẻ. Còn có chỗ nào có bán mặt nạ, ta cũng nhớ được hồi nhỏ muội thích nhất chính là mặt nạ hồ điệp!"

Nàng không đồng ý để chính người muội muội này của nàng biết quá nhiều, quả nhiên sau khi Tần Khả Cầm nghe xong, trên mặt lập tức hiện lên một chút ý cười: "Đã nhiều năm rồi muội không ra xem hội đèn lồng!"

Bởi vì thân thể Tần Khả Cầm luôn không tốt, nguyên tiêu hàng năm Ngô thị đều lấy cớ thân thể nàng không tốt, không mang theo nàng ra ngoài. Lần này là Tần lão phu nhân lên tiếng, cho nên Ngô thị mới mang hai người tỷ muội Tần Thư Dao theo, bằng không cũng không đồng ý mang theo.

Phố Phù Dung cũng là đám đông chật chội, chính là tốt hơn phố Liễu Hạng nhiều.

Hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm xuống xe ngựa, liền đi đến trước một quán nhỏ mua hai cái mặt nạ.

Tần Khả Cầm mang mặt nạ hồ điệp phu nhân, mà Tần Thư Dao mang lại là mặt nạ hoa mai tiên tử, hai người nắm tay xem các loại đèn hoa đăng.

Bỗng nhiên một gã nam tử mặc áo choàng đen, trên mặt mang theo mặt nạ ma quỷ, đụng phải Tần Thư Dao, Tần Thư Dao vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng người nọ vô ý, nhưng người nọ thế nhưng nhanh chóng nhét cho Tần Thư Dao một tờ giấy, lúc lướt ngang qua, lại ở bên tai Tần Thư Dao nhẹ giọng đọc một câu.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

Tần Thư Dao kinh ngạc không thôi, nhưng mà đợi khi bản thân phục hồi tinh thần lại, người nọ đã đi xa.

Nàng không muốn để cho Tần Khả Cầm biết, liền để hai người Bạch Linh và Lục Trúc ở cùng Tần Khả Cầm, bản thân lấy cớ muốn đi nhà xí.


Hai người bọn họ đi đến phía dưới cầu hình vòm, nơi này mờ tối cũng không có người. Tần Thư Dao lập tức tháo mặt nạ xuống, sau đó cầm tờ giấy trong tay mở ra.

Đập vào mắt là một hàng chữ, khiến Tần Thư Dao đau đầu không thôi.

"Tiểu thư, không bằng chúng ta ném cái này đi, dù sao chúng ta cũng đeo mặt nạ, cũng không có người nào nhận ra chúng ta." Tĩnh Nguyệt nhẹ giọng đề nghị nói.

Tần Thư Dao trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Vừa rồi người nọ biết tên của ta."

Nàng rõ ràng nghe được người nọ ở bên tai nàng, kêu tên của nàng, hơn nữa còn khiến cho nàng nhất định phải làm được.

Tĩnh Nguyệt kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ trước khi bọn họ mua mặt nạ đã bị theo dõi?

"Đến cùng là ai? Lại muốn chúng ta làm chuyện gì?"

Tần Thư Dao cúi đầu lại nhìn thoáng qua chữ trên tờ giấy, bất đắc dĩ than một tiếng: "Chúng ta vẫn nên đi về trước thôi, chờ trở về rồi lại nói."

Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, đỡ Tần Thư Dao trở về tìm Tần Khả Cầm.


Nhưng bọn họ vừa mới đi đến trên đường, thì phát hiện không ít người bắt đầu chạy về phía này, Tần Thư Dao cau mày, không dám lại đi, lôi kéo Tĩnh Nguyệt chạy nhanh đến trên cầu.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Tần Thư Dao kéo một người qua đường hỏi: "Phía trước phát sinh chuyện gì vậy?"

"Nghe nói có thích khách đến ám sát Hoàng thượng, hiện tại quan binh đang bắt người!" Người qua đường kia nói xong đã chạy vội vã.

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua đám đông cách đó không xa, vội vàng lôi kéo Tĩnh Nguyệt nói: "Đi, chạy nhanh đi tìm nhị tiểu thư, sau đó trở về Tần phủ."

Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, sau đó đi theo Tần Thư Dao cùng nhau đi tìm Tần Khả Cầm.

May mắn Tần Khả Cầm không có đi xa, chỉ vì nhiều người trốn được ở chỗ tối,

"Nghe nói phố Liễu Hạng còn cháy, cũng không biết bọn tam muội có việc gì hay không?" Tần Khả Cầm ngồi ở trên xe ngựa, nhíu mày nói.

"Không sao đâu, bọn họ nhiều người. Lại gần Hoàng thượng, hẳn là không có việc gì!" Tần Thư Dao thản nhiên nói.

Nếu bọn Ngô thị cứ như vậy mà chết đi, như vậy mối thù của nàng coi như được báo.

Sau khi trọng sinh, vốn mục tiêu duy nhất của nàng là báo thù, nhưng hiện tại không biết vì sao lại liên lụy đến xảy ra nhiều chuyện. Nàng nhớ tới chữ trên tờ giấy kia, nhịn không được đau đầu một trận.

Sau khi trở lại Tần phủ mới phát hiện đám người Ngô thị đã sớm trở lại, bọn họ cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, vốn chậm chạp không thấy đám người Tần Thư Dao trở về, trong lòng Ngô thị còn vui mừng cực kỳ, hiện tại nhìn thấy bọn họ đã trở lại, trên mặt cũng trưng ra tươi cười giả dối.


"Ai u, các con cũng thật là. Ta đã nói các con đừng chạy loạn, làm thế nào các con cũng muốn đi phố Phù Dung, may mắn các con không có việc gì, nếu không thì ta làm sao bây giờ!" Ngô thị đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao nghe được bà ta nói như vậy, nhưng mà một chút cũng không kinh ngạc: "Để mẫu thân lo lắng rồi, chỗ phố Phù Dung kia không có gì trở ngại, chính là nghe nói phố Liễu Hạng có thích khách, mẫu thân có bị thương không?"

Nói một phen vừa săn sóc, vừa thân thiết, làm Tần Lương đang ngồi ở trên ghế thái sư biến đổi từ vẻ mặt tối đen trở nên dễ nhìn hơn một chút.

Tần Lương để ly trà trong tay xuống, đứng lên nghiêm nghị nói: "Hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, các con nhanh đi xuống nghỉ ngơi đi. Lần sau ngàn vạn lần không thể lại chạy loạn khắp nơi."

Xem ra trước khi Tần Thư Dao trở về, Ngô thị đã thổi không ít gió thoảng bên gối ở trước mặt Tần Lương.

Ngày đó, thích khách ám sát Hoàng Thượng ở phố Liễu Hạng vẫn chưa bắt được, Hoàng thượng lại bị hoảng sợ không ít. May mắn Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi vì bảo vệ Hoàng thượng cản một mũi tên, Hoàng thượng mới có thể bình an vô sự.

Tuy rằng Mộ Thành Hi bị thương, nhưng mà vẫn chưa thương tổn đến bộ phận quan trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn.

Tần Thư Dao đã sớm ném tờ giấy ngày đó, lại đã sớm khắc sâu những chữ đó ở trong lòng

"Tiểu thư, ngày mai chính là hai mươi tháng giêng. Chúng ta thật sự muốn ra khỏi phủ sao?" Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao một ly trà nóng, sau đó đứng ở một bên, lo lắng nói.

Cách ngày đó đã bốn ngày, Tần Thư Dao tìm một ít y phục cũ nát, lại tìm một quyển sách, lại kẹp tờ giấy ở trong sách.

Chính là Tần Thư Dao cảm thấy việc này có liên quan đến thích khách ở tết nguyên tiêu, nàng không biết làm như vậy là đúng hay sai. Nhưng lại cảm thấy người nọ nắm rõ từng hành động của nàng như thế, có phải đã sớm âm thầm theo dõi bản thân hay không. Nếu bản thân không làm theo lời hắn nói, vậy sẽ thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui