Rèn luyện trong khoảng thời gian này, cũng làm cho Tần Thư Dao từ một tiểu thư khuê các yếu ớt, trở thành mạnh mẽ hơn.
Hai người vẫn không nói gì, dọc theo đường đi rất yên tĩnh, luôn hái được mấy cây dược liệu.
Bọn họ không đi con đường của ngày hôm qua nữa, mà đi về một hướng khác, cũng luôn đánh ký hiệu vào trên thân cây.
Con đường này, Bạch Thiển đã từng nói qua có rất ít người đi vào, cho dù đi vào, cũng không có vài người có thể đi ra. Cho nên ngàn lần vạn lần dặn dò, nói bọn họ đừng đi con đường này.
Nhưng mà gần như bọn họ đi tìm ở khắp nơi trong vùng khí độc, chỉ có chỗ này chưa từng đi vào. Bây giờ bọn họ còn thiếu bảy, tám loại dược liệu nữa là có thể giải được độc trên người. Hơn nữa nói không chừng Thiên Tằm Hồng Đậu cũng ở trong đó.
Có Mộ Thiếu Dục ở đây, Tần Thư Dao cảm thấy có một chút yên lòng.
Sau khi hai người đi được một đoạn, thì phát hiện khí độc ở chỗ này còn nồng đậm hơn chỗ ban đầu rất nhiều, chính là khăn che mặt Bạch Thiển làm cũng dường như không ngăn chặn được. Điều này làm Mộ Thiếu Dục có chút do dự, có nên tiếp tục đi về phía trước hay không.
Tần Thư Dao cảm thấy trong chỗ này nhất định có hoa Liên Vụ, nói không chừng ngay cả Thiên Tằm Hồng Đậu cũng ở trong này. Cho nên nói: "Không bằng ngày mai chúng ta lại đến, đi về chuẩn bị thỏa đáng trước."
Mộ Thiếu Dục cảm thấy đề nghị của Tần Thư Dao có thể làm, lập tức gật đầu, mang theo Tần Thư Dao trở về đường cũ.
Nhưng mà không biết vì sao rõ ràng bọn họ đã đánh ký hiệu, lại không đi ra được khỏi nơi này, điều này làm trong lòng Mộ Thiếu Dục có chút căng thẳng, chỉ là trên mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Tần Thư Dao cũng nhìn ra nơi này không bình thường, hiện tại nàng chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, nếu không đi ra khỏi nơi này, bọn họ sẽ bị khí độc độc chết mất.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Mộ Thiếu Dục suy nghĩ, đã không đi ra khỏi nơi này được, như vậy cứ tiếp tục đi vào sâu bên trong, nói không chừng bên trong có chỗ tránh nạn.
Tần Thư Dao cũng không có dị nghị gì, luôn đi theo bên cạnh Mộ Thiếu Dục.
Không biết từ lúc nào, Mộ Thiếu Dục đã gắt gao nắm lấy tay của Tần Thư Dao, hành động như vậy Tần Thư Dao cũng không phản kháng, mà trong lòng cũng càng trở nên kiên định hơn.
Lại đi được một đoạn đường dài, khi bọn họ cảm thấy sức lực sắp cạn kiệt, lại phát hiện cách đó không xa, sương mù càng ngày càng mỏng, dường như có thể nhìn thấy cảnh vật cách đó không xa.
Điều này làm cho Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục bước nhanh hơn, lại đi thêm được một đoạn đường dài nữa, phát hiện khí độc càng ngày càng ít, mà cảnh vật phía trước cũng càng ngày càng rõ.
Bọn họ lại tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa, khí độc đã hoàn toàn biến mất, mà trước mặt bọn họ lại là một con sông rộng lớn, hai bên bờ sông có đủ loại Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi, gió nhẹ thổi tới, Bỉ Ngạn Hoa cũng phát ra tiếng vang xào xạc, giống như tiếng ca trên Thiên Cung.
Tần Thư Dao cũng không nghĩ tới, nơi này lại có một chỗ có cảnh vật đẹp như vậy, nhất thời nhìn thấy thần tiên.
Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại càng thêm cảnh giác, chỗ này người Nam Tĩnh đều không phát hiện ra, sao lại bị bọn họ phát hiện ra được?
Tần Thư Dao đi về phía trước hai bước, phát hiện trên một sườn núi nhỏ, có một mảng lớn cây đậu đỏ đỏ, nàng vui mừng phát hiện đó chính là Thiên Tằm Hồng Đậu. Khó trách nàng tìm nhiều chỗ như vậy vẫn không tìm được, hóa ra thứ này lại sinh trưởng ở chỗ này.
Nàng vui mừng chạy đến, nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại vội vã kéo nàng lại.
"Đừng đi qua, chỗ này lộ ra kỳ lạ. Cảnh vật xung quanh nơi này tốt như vậy, vì sao đám người Bạch Thiển đều không biết!" Mộ Thiếu Dục nói ra băn khoăn trong lòng mình.
Tần Thư Dao nghe xong trong lòng cũng ngẩn ra, cảm thấy Mộ Thiếu Dục nói cũng rất có đạo lý. Cảm thấy chỗ này lộ ra kỳ lạ. Nhưng mà nàng lại không nói ra được kỳ lạ chỗ nào.
Đúng lúc này trong bụi cỏ truyền ra tiếng xào xạc, vừa mới bắt đầu Tần Thư Dao còn tưởng rằng đó là gió thổi qua bụi cỏ phát ra tiếng, nhưng cẩn thận nghe lại thì không phải.
Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục vội vàng kéo Tần Thư Dao lui về phía sau lưng mình, hơn nữa làm động tác chớ lên tiếng, rồi chỉ cách đó không xa.
Giờ phút này Tần Thư Dao mới phát hiện hóa ra xung quanh bọn họ có không ít sói, ánh mắt của những con sói đó phát ra ánh sáng màu xanh, như hổ rình mồi nhìn bọn họ.
Khó trách người đi vào chỗ này đều không đi ra được, nhiều sói như vậy, làm sao bọn họ có thể chạy thoát được.
Cũng khó trách Nam Tĩnh có nhiều vật có độc như vậy, chỉ một nơi nhỏ thế này, đã có nhiều sói như thế.
Tần Thư Dao hoảng sợ nhìn những con sói kia, số lượng con sói rất nhiều, bọn họ hoàn toàn không giết hết được. Nhưng mà Thiên Tằm Hồng Đậu gần ngay trong gang tấc, nàng không lấy cũng không cam lòng.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
Tần Thư Dao nhỏ giọng nói bên tai Mộ Thiếu Dục.
Giọng nói nhẹ nhàng làm Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hắn quyết định sẽ mang Tần Thư Dao ra khỏi chỗ này.
"Khẳng định có Lang Vương, bắt giặc phải bắt vua trước!"
Đối với lời nói của Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao không có nhiều nắm chắc lắm, dù sao có nhiều sói như vậy, ngay cả võ công của Mộ Thiếu Dục cao cường đến đâu, muốn một người đánh lui cả đàn sói này là không có khả năng.
Mộ Thiếu Dục lấy ra một nhuyễn kiếm từ bên hông, sau đó nói với Tần Thư Dao: "Cung tiễn của nàng đâu?"
Lúc này Tần Thư Dao mới phản ứng kịp, trên người còn mang theo cung tiễn mà, chỉ cần bản thân trốn ở một nơi bí mật gần đó, giết chết mấy con sói là chắc chắn được.
"Nàng trốn trước đi, đứng ở trên tảng đá kia hẳn là Lang Vương, đến lúc đó sau khi ta bắt được Lang Vương, nàng lại ra đây."
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó trốn ở sau mộ tảng đá lớn.
Mộ Thiếu Dục nhảy lên, khinh công của hắn rất cao, trong nháy mắt đã dẫm nát vài đầu sói, sau đó lại giơ kiếm lên, dùng sức đâm về phía Lang Vương.
Lang Vương này đã sớm chuẩn bị công kích, ngửa đầu hét to một tiếng, một đám sói lập tức bắt đầu công kích Mộ Thiếu Dục.
Tần Thư Dao trốn ở phía sau tảng đá, cũng đã sớm kéo cung tiễn, bắn nhanh về phía con sói muốn cắn Mộ Thiếu Dục. Tuy rằng tốc độ của nàng không nhanh, nhưng cũng để Mộ Thiếu Dục càng thêm chuyên tâm.
Lang Vương không nghĩ tới phía sau còn có người đánh lén, lại rú dài một tiếng, đám sói này lập tức bắt đầu công kích Tần Thư Dao.
Mộ Thiếu Dục thấy tình hình không tốt, đẩy nhanh tốc độ hơn, chạy nhanh về phía Lang Vương, nhưng Lang Vương kia nhảy quá nhanh, Mộ Thiếu Dục đuổi theo vài lần vẫn không bắt được.
Cuối cùng hắn ném phi đao ra, nhưng phi đao kia đều bay về phía cái bụng của Lang Vương.
Chỉ một lát, Lang Vương kêu lên thảm thiết, ngã nhào trên đất.
Những con sói xung quanh nhìn thấy Lang Vương ngã nhào trên đất, nhất thời đều có chút kinh hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lang Vương rú dài vài tiếng, Mộ Thiếu Dục hành động nhanh chóng, lập tức đâm một kiếm vào cổ con Lang Vương, một kiếm này làm con Lang Vương hoàn toàn không còn kêu gì nữa.
Những con sói kia thấy Lang Vương chết thảm, nhất thời không dám tiếp tục công kích.
Tần Thư Dao lại nhân cơ hội bắn mấy mũi tên, mà Mộ Thiếu Dục cũng nhanh chóng giết chết mấy con sói.
Những con sói kia thấy thế lập tức muốn chạy trốn, chỉ là lúc chạy trốn vẫn tru thảm thiết vài tiếng.
Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao thấy bầy sói đã đi rồi, cũng không dám ở trong này lâu, dù sao nói không chừng nơi này không chỉ có đám sói này. Còn không biết có động vật nguy hiểm gì đang ẩn nấp bên trong nữa.
Cho nên sau khi Tần Thư Dao vội vàng hái Thiên Tằm Hồng Đậu xong, lại vội vàng tìm thêm một lần nữa, quả nhiên tìm được vài cây dược liệu.
Bởi vì bọn họ cũng tìm được toàn bộ dược liệu rồi, nhất thời Tần Thư Dao vui mừng không thôi, vui vẻ nắm tay Mộ Thiếu Dục nói: "Hiện tại ngài được cứu rồi!"
Vẫn là lần đầu tiên Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao thoải mái cười như vậy, trước kia Tần Thư Dao luôn lạnh lùng, mặc kệ là gặp được chuyện vui vẻ, hay chuyện khó khăn, vẻ mặt của nàng đều luôn lạnh lùng.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy Tần Thư Dao cười rất đẹp, giống như tiên nữ, nhất thời nhìn có chút sững sờ.
Tần Thư Dao không nhận thấy Mộ Thiếu Dục khác thường, chỉ cười nói: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...