Mộ Thiếu Dục tiếp nhận bình nhỏ, cũng đổ từ bên trong ra một viên thuốc nhỏ.
"Đây là cái gì?"
Mặc Kiếm đứng ở bên cạnh Mộ Thiếu Dục, cau mày vẻ mặt lo lắng.
Dạ Quân cười lạnh một tiếng: "Đây là Vô Ưu đan, sau khi ăn xong không có gì khác thường, nhưng mà mỗi đêm trăng tròn sẽ đau đớn vô cùng, mỗi một xương cốt đều như bị rắn độc cắn!"
Đây là độc dược, chỉ cần Mộ Thiếu Dục ăn, như vậy hắn sẽ bị Dạ Quân khống chế.
Hai mắt Tần Thư Dao trừng lớn, nàng cau mày trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Nàng muốn sống, nhưng lại không đồng ý để Mộ Thiếu Dục xảy ra chuyện.
Vô Ưu đan này chính là Dạ Quân muốn Mộ Thiếu Dục nghe lời ăn trước, hắn còn không đến mức ngốc như vậy, nếu thật sự giết người. Hoàng hậu cũng muốn mạng của hắn, khi nào lấy cũng được.
Hiện tại Mộ Thiếu Dục đối với hắn ta mà nói còn có tác dụng lớn hơn.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua viên thuốc trong tay, sau đó lập tức bỏ vào trong miệng.
Tần Thư Dao trợn to hai mắt, vội vàng kêu lên: "Đừng..."
Ngay cả Mặc Kiếm cũng không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục sẽ có hành động như vậy, hắn muốn ngăn lại nhưng mà cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Sau khi Mộ Thiếu Dục nuốt viên thuốc vào, lạnh lùng nói: "Hiện tại có thể thả nàng rồi chứ!"
Dạ Quân lộ ra nụ cười tà ác, sau đó dùng sức đẩy Tần Thư Dao tới bên người hắn.
"Hôm nay là đêm trăng tròn, trước hết ngươi nên cảm nhận loại cảm giác đau đớn khi bị vạn độc xà cắn đi!" Nói xong Dạ Quân lập tức phi người lên, biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Không có trói buộc, Tần Thư Dao vội vàng đi đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, nàng sốt ruột nắm tay hắn, hỏi: "Sao ngài lại ăn! Người nọ muốn mạng của ngài đấy!"
Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn không biểu cảm như trước, hắn lạnh lùng nói: "Không sao cả."
Nói xong cũng không hề để ý tới Tần Thư Dao, chính mình đi lên phía trước.
Vừa rồi Tần Thư Dao còn có một chút cảm kích, nhưng mà hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Thiếu Dục, một chút cảm kích kia lập tức biến mất không còn sót lại chút gì. Ngay cả Mặc Kiếm cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Mộ Thiếu Dục không hề suy nghĩ đã ăn viên thuốc kia, trong lòng hẳn cực kỳ coi trọng Tần Thư Dao. Nhưng mà vì sao hiện tại lại không nguyện ý để tâm đến nàng.
Chẳng lẽ Mộ Thiếu Dục có thuốc giải?
Mặc Kiếm không nghĩ ra, đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Tần Thư Dao thấy bộ dạng Mộ Thiếu Dục đối xử lạnh lùng với nàng, trong lòng càng thêm xác định, nhất định là hắn chán ghét mình, nếu không phải bởi vì mình có hôn ước với hắn, có lẽ sẽ không tìm kiếm mình.
Sau khi trở lại khách điếm, Tĩnh Nguyệt vừa thấy Tần Thư Dao, thì khóc chạy tới rất nhanh, kiểm tra trên dưới một vòng, xác định Tần Thư Dao không bị thương, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà Mộ Thiếu Dục trực tiếp đi về trong phòng mình, hoàn toàn không ở lại một lát nào.
Đám người Tuyết Ảnh đều luôn tìm kiếm ở bên ngoài, cũng nhận được tin tức trở về khách điếm. Nhìn thấy Tần Thư Dao hoàn hảo không tổn hao gì, cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đã nói tiểu thư phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối không có việc gì." Tuyết Ảnh nhanh mồm nhanh miệng, nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự trở về, thì vui vẻ cười nói.
Thanh Ngọc bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Cũng không biết vừa rồi là ai khóc nữa!"
Mắt hạnh của Tuyết Ảnh trừng lên, Thanh Ngọc lập tức ngậm miệng!
Tần Thư Dao cười khẽ, trong lòng vẫn còn lo lắng không thôi.
Tuyết Ảnh và Thanh Ngọc thấy Tần Thư Dao như thế, trong lòng lập tức hiểu được, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Mặc Kiếm nói đơn giản chuyện xảy ra vừa rồi, Thanh Ngọc lập tức nhảy dựng lên: "Chuyện này nên làm thế nào cho phải, Hắc Liên giáo gì đó đều là vật vô cùng độc!"
Mặc Kiếm khẽ gật đầu: "Lúc này hẳn là công tử đang ép độc ra." Hắn xoay người nói với đám người Thi Vận: "Ta mang theo một ít dược liệu tùy thân, các ngươi nhanh nấu cho công tử một chén thuốc, từng canh giờ một phải đổi cái mới!"
Nói xong mọi người lập tức bắt đầu chuyển động. Tần Thư Dao nghe thế mới biết hóa ra Mặc Kiếm cũng là cao thủ dùng độc, chính là hắn không dùng độc, đổi lại phải giải độc.
Nghĩ đến Dạ Quân hoàn toàn không ngờ bên cạnh Mộ Thiếu Dục thế nhưng lại có một cao thủ giải độc, bằng không thì cũng sẽ không cứ như vậy mà rời đi.
Cả một ngày trôi qua, trong phòng của Mộ Thiếu Dục vẫn không có nửa điểm động tĩnh. Tần Thư Dao ở trong phòng cũng ngồi không yên, cũng đi theo đám người Tuyết Ảnh, giúp đỡ Mộ Thiếu Dục nấu thuốc.
Ban đêm rất nhanh sẽ buông xuống, bên trong màn đêm một vầng trăng tròn trắng như tuyết xuất hiện, Tần Thư Dao lo lắng nhìn vào phòng Mộ Thiếu Dục. Nàng biết tối nay nhất định Mộ Thiếu Dục phải nhận hết tra tấn vô cùng.
Quả nhiên trăng tròn vừa xuất hiện, trong phòng Mộ Thiếu Dục lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Không phải ngươi nói độc của hắn đã được bức ra một nửa rồi ư? Sao còn có thể như thế?" Trên trán Tần Thư Dao đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, nàng không biết rốt cuộc người nọ muốn cái gì, vì sao lại muốn làm như thế.
Nếu thật sự là hoàng hậu phái tới, vì sao không một đao giết bọn họ, mà muốn tra tấn Mộ Thiếu Dục như vậy.
Hai hàng lông mày của Mặc Kiếm nhíu chặt, than một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đau đớn này cũng đã giảm một nửa rồi!"
Giảm phân nửa đau đớn đã làm cho Mộ Thiếu Dục phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy, nếu độc không bị bức ra, vậy Mộ Thiếu Dục sẽ nhận lấy đau đớn thế nào.
Hai hàng lông mày của Tần Thư Dao nhíu chặt, nàng không để ý những người khác ngăn cản, vọt vào phòng. Đã thấy toàn thân Mộ Thiếu Dục trống trơn, cả người đều ngâm ở bên trong thùng thuốc, mà thùng thuốc cũng đã biến thành màu đen
Ánh trăng chiếu vào, Tần Thư Dao có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh nổi trên người Mộ Thiếu Dục, toàn bộ thân thể như có vô số con rắn nhỏ bơi ở bên trong. Chẳng lẽ đây là bị vạn độc xà cắn mà người nọ đã nói sao?
Lúc này hai mắt Mộ Thiếu Dục đỏ bừng, hắn hoàn toàn không chú ý tới Tần Thư Dao đã đi vào phòng hắn. Hắn dùng hết toàn lực muốn kiềm chế độc trên người, nhưng mà mặc kệ hắn dùng bao nhiêu nội lực, độc kia vẫn chạy bên trong lục phủ ngũ tạng của hắn.
Hai mắt của Tần Thư Dao che kín một tầng hơi nước, kiếp trước nàng chỉ biết nỗ lực, cuối cùng rơi vào kết quả chết thảm. Kiếp này nàng trở nên ích kỷ cũng lại tham lam, nhưng mà nam nhân này lại dám vì nàng, nhận hết tra tấn như vậy.
Tuy rằng Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục không thích nàng, cứu nàng có lẽ cũng còn nguyên nhân khác. Nhưng mà lúc này trong lòng Tần Thư Dao cũng đã sớm không còn suy nghĩ nào khác, nàng lo lắng nhìn Mặc Kiếm, hỏi: "Còn biện pháp nào khác không?"
Đau đớn như vậy, ai có thể chịu được.
Mặc Kiếm khẽ lắc đầu: "Chỉ có đợi đến hừng đông, đau đớn mới có thể giảm bớt!"
Hai tay Tần Thư Dao run rẩy, từ khi trùng sinh cho tới nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực, cho dù lúc trước khi biết Tần Khả Cầm bị người hạ độc Tương Tư, nàng cũng chưa từng bất lực như vậy.
Nàng cắn chặt răng, thần trí cũng trở nên rõ ràng, thế nhưng hắn là vì cứu nàng mới nhận đau đớn như vậy, như thế thì nàng sẽ cùng hắn tiếp nhận đau đớn này.
Nàng khôi phục lại trong trẻo mà lạnh lùng như trước đây, nói với đám người Mặc Kiếm: "Các ngươi đều đi xuống đi!"
Mặc Kiếm nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao không nói nữa, chỉ đi đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, hai tay nhẹ nhàng sờ lên trên thân thể trống trơn của Mộ Thiếu Dục, phảng phất như sờ như vậy có thể làm Mộ Thiếu Dục giảm bớt đau đớn.
Có lẽ cảm giác được có người nhẹ nhàng vỗ về, Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Thư Dao, hai mắt của hắn giống như ngọn lửa, ngay cả trên mặt cũng dường như có vô số con rắn nhỏ đang chạy.
Mặc Kiếm lo lắng thần trí của Mộ Thiếu Dục lúc này đã có chút thất thường, sẽ xúc phạm tới Tần Thư Dao, cho nên cũng không dám rời đi. Nhưng mà đợi một lát, lại phát hiện Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không làm ra hành động xúc phạm đến Tần Thư Dao, mà trên mặt hắn luôn lạnh như băng, thế nhưng lại lộ ra một chút ý cười yếu ớt, một chút ý cười yếu ớt này dường như đang an ủi Tần Thư Dao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...