Editor: trang bubble ^^
Hôm nay, Ngao phủ đông như trẩy hội. Nhưng hễ là nhận được thiệp mời, đều nhất nhất mang theo quà tặng tới cửa chúc mừng.
Sáng sớm, Mộ Lam Yên đi theo Mẫn phu nhân chính là bận rộn các nơi trong phủ, chỉ sợ bữa tiệc này xảy ra mảy may sai lầm nào. Đợi kiểm tra tất cả không có sai sót, thì đi tới cửa chính thu nhận bao tiền lì xì, thấy người làm trong nhà sắp không chịu nổi, bèn vội vàng kêu Mộ Lam Yên cùng đi giúp một tay.
Trên đường càng thêm có không ít người mà Mộ Lam Yên nhìn quen mắt kiếp trước, đến đây chúc mừng với Mẫn phu nhân. Mộ Lam Yên chỉ có thể núp ở sau lưng Mẫn phu nhân, làm bộ không thấy những người đó. Ngược lại, Mẫn phu nhân bắt được một người quen, bèn kéo Mộ Lam Yên đi ra giới thiệu, hận không thể thông báo khắp thiên hạ, đó là con gái của nàng —— Mộ Lam Yên.
Bữa tiệc lần này của Ngao Tương có thể nói là vung tiền như rác. Trình độ xa hoa có thể sánh với tiệc cưới của đích tiểu thư quan viên nhất phẩm lần trước. Đứng ở nơi xa đám người nhất, Thượng Quan Thuần Nhi dẫn theo Ngao Lôi ghen ghét.
Hai năm trước, lễ thành niên của Ngao Lôi cũng chỉ mở tiệc mời một vài thân bằng hảo hữu tương đối thân thiết. Không giống lần này, đừng nói là quan lại quyền quý, ngay cả hoàng tử trong cung đình cũng có mời một vài người!
Ngao Lôi xa xa thấy Tư Không Thận đứng ở cửa cố ý tìm lời nói tán gẫu với Mộ Lam Yên, ngay lập tức chính là có chút tức giận.
Nữ nhân ghê tởm đó lại vẫn cả mặt ác cảm không muốn nói chuyện với Tư Không Thận!
"Lôi Nhi, con đến Mộng Tương viện xem một chút Ngao Tương chuẩn bị xong chưa?" Thượng Quan Thuần Nhi nói.
Ngao Lôi thu hồi ánh mắt mà mình phát ra, lạnh nhạt đáp một tiếng với Thượng Quan Thuần Nhi bèn quay đầu đi tới nội viện.
Bên trong Mộng Tương viện, Ngao Tương đang lắc lư trước gương đồng, áo thì Mẫn phu nhân đã sớm sai người chuẩn bị xong. Nàng nhìn trái nhìn phải một chút mới hoài nghi hỏi tỳ nữ bên cạnh: "Linh Linh, ngươi nói đợi lát nữa Nhị hoàng tử điện hạ nhìn thấy ta đầu tiên, sẽ khắc sâu ấn tượng đối với ta sao?"
Linh Linh hiểu ý cười một tiếng, tiến lên này đặt chủ nhân không yên phận ngay ở trên băng ngồi: "Tiểu thư, người đã lớn lên xinh đẹp như vậy rồi. Đừng nói là Nhị hoàng tử điện hạ, dù là hôm nay Cửu hoàng tử điện hạ đến, cũng sẽ lau mắt mà nhìn đối với người đấy!"
"Cửu hoàng tử điện hạ cũng tới hay sao?"
"Đúng vậy đấy! Nghe nói bộ dáng Cửu hoàng tử điện hạ phong lưu phóng khoáng, hễ là nữ tử đã gặp cũng hâm mộ hắn mãi. Ngẫm lại, đợi lát nữa gặp được hắn, là thật kích động!"
Ngao Tương đối với Linh Linh hoa si, khuôn mặt dâng lên ác cảm: "Coi như dáng dấp lớn lên đẹp hơn nữa, nhưng cũng chỉ đáng tiếc vẻ bề ngoài tốt. Hai ngày trước, tiểu thư Lâm phủ mời chúng ta qua thưởng thức trà không phải đã nói rồi. Tư Không Thận này mới trở lại từ bên ngoài đã dẫn về một cô gái tuyệt sắc. Hai người kiêu căng cưỡi ngựa qua phố, cuối cùng còn muốn nuôi nhốt nàng kia trong một tòa phủ đệ ở thành Biện Kinh. Nam nhân lang thang ngang ngạnh như thế, nhất định kém hơn Tư Không Vân ca ca của ta."
"Dạ dạ dạ, đều gọi đến ca ca rồi. Tiểu thư, người không ngượng ngùng à."
Ngao Tương nghe vậy, nhìn mình trong kiếng, vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười.
Đây thật đúng là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở trước mặt của Nhị hoàng tử Tư Không Vân. Bởi vì quan hệ của Tư Không Vân và Ngao Tháp không tầm thường, cho nên luôn đến thăm nhà. Nhưng nam nữ khác biệt, cho nên mỗi lần nàng nghe gã sai vặt báo lại Tư Không Vân lại tới làm khách trong phủ, nàng chính là núp xa xa theo dõi trong bóng tối. Dần dà, nội tâm của tiểu nữ tử này đã hoàn toàn bị Tư Không Vân khí khái anh hùng phi phàm bắt được trọn vẹn!
Ở ngoài cửa, Ngao Lôi nghe được câu nói kia của Linh Linh, tất nhiên lòng sinh đố kỵ, hận không thể hung hăng giẫm nữ tử lớn lên xinh đẹp ở bên trong dưới lòng bàn chân. Nàng cái gì cũng hoàn mỹ hơn nàng ta, nhưng diện mạo này lại chính là kém một khoảng dài như vậy. Mà mới vừa rồi lại nghe thấy nhắc tới Cửu hoàng tử điện hạ, ngọn lửa ghen ghét trong lòng giống như bị thêm dầu vào lửa vậy, thiêu đốt càng thêm hừng hực.
"Muội muội chuẩn bị xong chưa?" Ngao Lôi đột nhiên tiến vào, khiến hai người trong phòng lập tức cả kinh trong lòng. Nhìn rõ người đến là ai rồi, Ngao Tương mới treo dáng vẻ ngạo mạn lại trên mặt.
"Đây là ngọn gió nào giục tỷ tỷ đến nơi này của ta thế?" Từ trước đến giờ, Ngao Tương không thích tỷ tỷ giỏi về lấy lòng người khác này, còn ghét hơn cả Mộ Lam Yên.
Trên mặt Ngao Lôi lộ ra một chút khổ não, than thở một tiếng đi tới sau lưng Ngao Tương, cố ý làm cho đối phương có thể thấy biểu hiện trên mặt nàng ở trong gương: "Mới nãy, ta và mẫu thân ở tiền viện thay muội tiếp đãi khách. Không biết làm sao, Mộ Lam Yên kia và mẫu thân muội hai người như hình với bóng, mẫu thân muội càng là gặp người bèn nói Mộ Lam Yên là con gái của nàng. Thân là nữ tử còn chưa xuất giá, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài giống như vậy, quả thật cũng không sợ người cười nhạo không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ). Nhưng cố tình, mẫu thân muội chính là cưng chiều nàng cưng chìu muốn chết, ở tiền viện hoàn toàn không đề cập tới con gái ruột thịt là muội một câu. Ta nhìn khó chịu, bèn tới đây thăm muội một chút."
Ngao Lôi vốn là suy đoán kể xong những lời này, tính tình Ngao Tương dữ dội khẳng định sẽ không nhẫn nại được rống lớn lên. Nhưng cố tình, nàng nhìn hai người trong kiếng, trừ gương mặt nàng giả bộ khổ sở, Ngao Tương lại là mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không dừng lại ở trên mặt nàng một chút xíu nào.
Trước mắt lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, Linh Linh thay chủ nhân liếc mắt nhìn đại tiểu thư không sợ phiền phức lớn một cái, nói: "Chủ nhân của chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện như vậy lại nói này nói nọ với những người khác bên ngoài. Quan hệ của tiểu thư nhà chúng ta và phu nhân thẳng thắn, ngươi cũng đừng mở mắt nói mò ở chỗ này được không?"
Bị người làm bẽ mặt, kẻ làm chủ nhân nào có đạo lý không tức giận, lúc này Ngao Lôi hô: "Chủ nhân chúng ta nói chuyện, người làm như ngươi chen miệng cái gì!"
Thấy dáng vẻ đối phương muốn đánh mình, Linh Linh vội vàng lắc mình lui một bước.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một nữ tử yếu đuối như Ngao Lôi nào có động tác mau như Ngao Tương tập võ trong ngày thường. Còn chưa kịp thu hồi động tác của mình, Ngao Tương đã đứng dậy, đứng ở trước mặt của nàng, một cái tay hung hăng kéo cổ tay của nàng lại.
"Tỷ tỷ, đây là có ý muốn đánh muội muội?"
Vẻ mặt Ngao Lôi vốn là hơi giận, đối đầu vẻ mặt ngạo mạn của Ngao Tương, nhất thời lại giống như kẻ trộm bị bắt ăn vụng. Ánh mắt lóe lên một cái, cổ tay cứng rắn chìa ra từ trong tay đối phương, đứng vững thân thể.
Nàng là con thứ, dù là đại tiểu thư cũng không dám đụng đích tiểu thư chút nào: "Muội muội nói đùa, tỷ tỷ nào có gan này. Chỉ là......"
"Không có chỉ là cái gì? Linh Linh là tỳ nữ thiếp thân của ta, nàng nói chính là ý của ta. Phiền tỷ tỷ, lúc sau này muốn khích bác ly gián thì suy nghĩ rõ ràng, trang ## bubble hàng ngũ đối phương là sắp xếp như thế nào. Không có việc gì đừng luôn đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, xem một chút binh pháp Tôn Tử có lẽ có trợ giúp với các ngươi diễn trò đó!"
Ngao Tương thẳng thắn làm cho sắc mặt Ngao Lôi lúc xanh lúc đỏ. Không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn đối phương, trong lòng đã sớm là hận không ra tay xé đối phương, làm thế nào cũng không xuống tay được!
Ngay lúc môi thương khẩu chiến ở trong Mộng Tương viện, ở tiền viện Mẫn phu nhân thấy thời gian xấp xỉ rồi, bèn bảo Mộ Lam Yên mời Ngao Tương đi ra. Mộ Lam Yên vui mừng rốt cuộc không cần nhìn Tư Không Thận lắc lư ở trước mặt nàng, lập tức bèn chạy đi như một làn khói ngay trước mắt.
Mắt thấy lại rẽ một chỗ ngoặt thì có thể đi tới Mộng Tương viện kia, lập tức chính là tăng nhanh bước chân. Thật đúng là càng gấp gáp lại càng dễ loạn, nàng nghiêm túc nhìn đường, bị gì đó đột nhiên nhảy ra từ trong một lùm cỏ ven đường làm cho sợ hết hồn. Chỉ là trong nháy mắt đã bị một nam tử xa lạ hung ác lôi cổ tay một cái, kéo nàng đến vách tường hành lang trước mặt.
Lúc hoàn hồn thì cảm giác sự đau đớn của ót đụng vào trên mặt tường, mà trong khoảnh khắc, bản mặt nam nhân phóng đại đột ngột xuất hiện ở trước mặt của nàng. Theo bản năng, trái tim căng thẳng chính là muốn giơ tay lên đánh đối phương.
"Ngươi dám đánh ta thử xem?" Giọng nói quen thuộc của nam nhân làm cho động tác vung vẩy của nàng lập tức dừng lại ở trong không trung.
Thấy nam nhân từ từ rời khỏi mình một đoạn khoảng cách, mới nhìn rõ đối phương lại là Nhị hoàng tử điện hạ —— Tư Không Vân!
"Điện, Điện hạ......" Mộ Lam Yên giả vờ bộ dáng sợ hãi, một đôi mắt không ngừng lóe lên nhìn chăm chú đối phương.
"Biết ta là ai chứ?"
"Biết, biết."
Tư Không Vân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không biết."
Trong nháy mắt trong lòng Mộ Lam Yên nghi ngờ, Tư Không Vân nói như vậy chẳng lẽ là hắn còn có thân phận khác?
"Tại sao lại muốn tới giả mạo con gái của Mẫn phu nhân?"
Lời nói của Tư Không Vân làm cho Mộ Lam Yên có chút không hiểu: "Ngươi có ý gì? Không phải ngươi bảo ta nhận thức Mẫn phu nhân làm mẫu thân sao?"
"Ơ, bây giờ giọng điệu trả lời không có cảm thấy sợ chút nào à." Tư Không Vân vừa nói ra lời này, Mộ Lam Yên chính là hiểu muốn hỏi chiếu cố mới vừa rồi, không che giấu mình tốt. Có điều nếu Tư Không Vân cũng định thẳng thắn chuyện này, như vậy nàng cũng không cần trốn nữa, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt lưu manh của đối phương.
Tư Không Vân nhìn nữ tử trước mắt trở mặt trong nháy mắt, trong lòng chính là hồi hộp. Chỉ cần là nam nhân, đều sẽ có một mặt thích nữ tử cuồng dã.
"Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi kèm hai bên ta như vậy là muốn làm gì?"
"Ta vốn là, thực sự tìm một đứa con gái cho Mẫn phu nhân. Nhưng mà vào đêm hôm đó, ta lại không thấy nàng, ngược lại gặp được ngươi, cho nên chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Vốn là con gái của Mẫn phu nhân không sống hơn một tháng, nhưng trước mắt......"
Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt đối phương thăm dò mình, trong lòng có chút không thoải mái lắm, chuyển tầm mắt của mình: "Cho nên, bây giờ ngươi là muốn tới giết ta à?"
"Không, hiện tại ta không bỏ được." Giọng điệu Tư Không Vân gian xảo, khiến Mộ Lam Yên cảm thấy người nam nhân trước mắt này ghê tởm cực điểm: "Ta có thể bảo vệ ngươi không chết, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời của ta, làm......"
"Làm Đại Đầu Quỷ ngươi đó!" Mộ Lam Yên tự nhiên biết rõ phía sau đối phương muốn nói cái gì, đời trước gặp qua nam nhân nhiều hơn người khác, cũng không phải là nhìn vô ích. Từ khi Tư Không Vân nói ra ba chữ "Không bỏ được" kia thì trong lòng nàng đã biết rõ, đối phương nhất định là...... Ham sắc đẹp của mình!
Ngay lúc nàng chuẩn bị ra tay, một giọng nữ bén nhọn rít gào bên tai, làm cho nàng theo bản năng nghiêng mặt đi nhìn đến một cái.
Ngao Tương dẫn theo hai tỳ nữ thiếp thân xuất hiện ở trên hành lang kia của bọn họ, mà giờ khắc này tư thế của nàng và Tư Không Vân có thể nói là mập mờ không rõ. Một tay Tư Không Vân giam cầm nàng ở trên vách tường, đầu hai người dựa vào không gần nhưng cũng không xa, vượt ra khỏi phạm vi nam nữ bình thường nên cư xử!
Đại não của Ngao Tương như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, trong nháy mắt mất đi năng lực suy tư, cứng ngắc nhìn chằm chằm về hai người phía trước mấy lần, mới hốt hoảng chạy trốn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nam nhân trong lòng đấy, lại không nghĩ rằng vậy mà gặp phải hình ảnh Mộ Lam Yên quyến rũ nhị hoàng tử......
Theo bản năng nhanh chân bắt đầu chạy trốn từ trước mặt bọn họ.
Bên tai Mộ Lam Yên quanh quẩn tiếng gào của tỳ nữ Ngao Tương, Tư Không Vân cũng hệt như chạm điện nhảy ra từ trước người của nàng. Sau đó, ánh mắt ghét bỏ ngoài ra còn hết sức bất mãn liếc mắt nhìn tới Mộ Lam Yên, hừ lạnh một tiếng xoay người phất tay áo rời đi.
Mới vừa rồi, một màn kia quả nhiên là vô cùng nguy hiểm......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...