Editor: trang bubble ^^
Ngao Tương càng ngày càng cảm thấy tuồng vui trước mắt này hết sức đặc sắc, cùng với Mẫn phu nhân, hai người không nói lời nào chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.
Mộ Lam Yên thấy một tay Thượng Quan Thuần Nhi xoa vòng ngọc kia, mặc dù nhìn ra được đối phương rất là không nỡ, nhưng lại muốn phối hợp lão phu nhân diễn trò, bưng cái giỏ, chính là quỳ gối trước mặt Thượng Quan Thuần Nhi: "Lam Yên cám ơn di mẫu ban ân."
Quả thật, một màn mới vừa rồi kia, tất cả mọi người đều cho rằng Thượng Quan Thuần Nhi muốn lấy vòng ngọc xuống.
Nhưng duy chỉ có trong lòng chính nàng hiểu, mới vừa rồi nàng chỉ là trong lòng quấy phá muốn giấu nó đi!
Tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Thượng Quan Thuần Nhi nhịn đau, vẫn là cứng rắn lấy vòng tay này từ trên cổ tay mình xuống. Thành vòng tay ấm áp xẹt qua xương tay nhô ra, cấn mu bàn tay vốn cũng không có quá nhiều màu máu càng thêm trắng bệch.
Nhưng cái đau này cũng không so được với đau đớn trong lòng nàng.
Lão phu nhân thấy thế chút hờn giận trong lòng tiêu tán, ngay sau đó cũng không làm khó dễ với chi thứ hai nữa. Bà mỉm cười gọi Mộ Lam Yên từ trước mặt Thượng Quan Thuần Nhi về.
Mộ Lam Yên cầm vòng ngọc trên tay, được tiện nghi còn ra vẻ, cười hì hì lại hành lễ cho đối phương bèn đi tới phía lão phu nhân.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, giờ phút này Thượng Quan Thuần Nhi coi như tức giận nữa, cũng chỉ có thể giả vờ bộ dáng trưởng bối hiền lành, đưa mắt nhìn Mộ Lam Yên rời đi.
Mộ Lam Yên chia ra phái tặng một bình sứ màu trắng cho hầu hết mỗi người tại chỗ, đi ngang qua trước mặt Ngao Tương thì không chuẩn bị trước thấy đối phương lại vẫn đưa ra ngón tay cái về phía mình. Ngại vì ngăn cách phía trước, nàng cũng nhếch miệng mỉm cười bèn lập tức đi qua từ trước mặt nàng.
Lão phu nhân nhìn bình trong tay mình hơi lớn một chút so người khác, hỏi vội: "Đây là ý gì?"
Mộ Lam Yên đến gần phía lão phu nhân: "Ngài là trưởng bối, cho ngài đương nhiên phải khác biệt với người khác một chút. Lão phu nhân, con tới mở ra cho người nhé!" Mộ Lam Yên dứt lời bèn đặt nắp màu trắng ở bên cạnh.
Một gốc hoa sen trông rất sống động, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chén sứ của lão phu nhân vốn là rất khác với mọi người, chén tròn đáy hình cung hướng lên, giống như hai bồn đá có trồng thủy tiên (hoa súng) ở cửa Thanh Hà viện này. Mà bên trong lại còn là màu trắng làm đế, phía trên trải tầng bánh ngọt trong suốt, ví như nước hồ. Ở trên nữa chính là lá sen nằm rạp ở "Mặt nước", giữa lá sen có một cây trụ xanh biếc uốn lượn đi lên, nở ra một đóa hoa sen trong trắng lộ hồng.
Có hương thơm nhàn nhạt hệt như hoa sen phả tới trước mặt, chế tác kia có thể nói là vừa đẹp vừa thần kỳ đặc sắc vô song.
Lão phu nhân thấy thế, mừng rỡ vỗ tay hô lớn: "Đẹp! Quả nhiên là đồ tốt!"
Trước đó mẹ con chi thứ hai đã ăn quả đắng, giờ phút này thấy cảnh tượng này trong lòng lạnh lẽo như sông băng trong tháng hai, chết lặng người nhìn chăm chú về phía trước.
Lão phu nhân kỹ tính đột nhiên phát hiện mặt trên lá sen này còn có một ít chữ viết, vội cúi đầu xuống, nheo cặp mắt lại quan sát tỉ mỉ: "Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng......" Đây hiển nhiên là một bài từ, vội ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là con làm?"
Mộ Lam Yên cười một tiếng, gương mặt ửng đỏ gật đầu một cái.
Đây dĩ nhiên không phải là của nàng làm, đây là hai năm sau một thi nhân gọi là Dương Vạn Lý viết ra. Hôm đó khi tới viện của lão phu nhân, trong lòng bèn cực kỳ nhớ nhung đối với bài từ này. Rồi sau đó vì để làm lão phu nhân vui vẻ, chính là mang lên dùng một chút, dù sao bây giờ vị thi nhân này còn không biết ở phương nào, suy nghĩ một chút vậy cũng sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì đối với sáng tác thời kỳ sau của hắn nhỉ!
Trong miệng lão phu nhân vẫn lặp đi lặp lại nói thầm những lời này, Ngao Tháp càng là sâu thêm mấy phần cảm tình đối với vị con gái trước mắt này. Tuổi thơ của hắn không thích nghiền ngẫm từng chữ một. Nhưng những năm gần đây, sau khi vào triều làm quan mới phát hiện bên cạnh luôn vây quanh một đám quan văn tỏ vẻ nho nhã, hại hắn luôn không chen lọt lời nói.
Đến trong phủ, Mẫn phu nhân lại đọc đủ thứ thi thư từ thuở nhỏ, không có một loại nào không thuộc lòng ra được, trong lòng hắn bị đả kích lớn. Thật vất vả có hai đứa con gái, mặc dù đại nữ nhi cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, lại ngại vì mẫu thân của nàng, thế nào cũng không yêu thích được. Độc sủng tiểu nữ nhi —— đáng tiếc là một người cũng không thích đi học như hắn......
"Lôi nha đầu......" Lão phu nhân đột nhiên nêu tên, làm cho các vị đang ngồi ở đây đột nhiên giật mình, nghiêng mắt nhìn lại phía Ngao Lôi.
Ngao Lôi vốn là muốn khiêm tốn một chút lại biết điều một chút, toàn thân chấn động ngạc nhiên chống lại ánh mắt của lão phu nhân: "Lão phu nhân, sao ạ?"
Lần này, trước khi lão phu nhân nói chuyện đầu tiên là nghiêng mắt liếc nhìn Mộ Lam Yên bên cạnh: "Lúc trước không phải con nói, nha đầu Lam Yên không biết cầm kỳ thư họa sao?" Dứt lời, một đôi mắt lấp lánh ánh có thần trực tiếp bức Ngao Lôi, dọa đối phương sợ đến đần độn gật đầu một cái, mới tiếp tục nói chuyện: "Lam Yên làm một kỹ thuật tốt, hơn nữa tranh phía trên lại làm đẹp như thế, còn nhân tiện đề đôi câu từ cho ta. Có phải con cũng có thể thu hồi câu kia lại hay không?"
Lão phu nhân nói lời nhẹ nhàng, Ngao Lôi nghe vào trong tai lại là bẽ mặt bôm bốp, rất miễn cưỡng gật đầu một cái, nói xin lỗi với Mộ Lam Yên, hỏi han mấy câu với nhau, mới tính là kết thúc.
Giả bộ thu hồi tầm mắt, Ngao Lôi liếc mắt nghi ngờ nhìn lão phu nhân tươi cười đầy mặt, trong lòng thế nào cũng nghĩ không thông. Trong ngày thường lão phu nhân đều tập trung tinh thần oán giận Mẫn phu nhân, hôm nay thái độ lại chuyển biến lớn, dường như muốn giáng mẹ con hai người các nàng không đáng giá một đồng.
Sau khi Mộ Lam Yên vui vẻ thu nạp tất cả chỗ tốt lại, mới dẫn Tố Quý vẫn theo đuôi sau lưng trở lại vị trí mình nên có.
Trước khi ngồi xuống, Mẫn phu nhân cười thỏa mãn nhìn nàng. Trong lòng Mộ Lam Yên chính là hiểu nàng mưu tính một tuồng kịch lâu như vậy, vẫn tính là kết thúc hoàn mỹ.
Ngày mai chính là bữa tiệc lễ thành niên của Ngao Tương, lần này lão phu nhân kêu mọi người đến đơn giản chính là thông báo một ít chuyện vào ngày mai. Và nói cho mọi người, ngày mai mình sẽ không tham dự.
Đây đối với Ngao Tương mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện tốt. Xưa nay, nàng không thích bà nội nhìn không biết thật giả này. Giờ phút này, lòng dạ tràn đầy chỉ cần vây ở bên cạnh Mẫn phu nhân là đủ.
Lúc ra khỏi Thanh Hà viện, mặt Nhị phu nhân Thượng Quan Thuần Nhi tức tối dẫn Ngao Lôi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người. Ngao Tháp nói còn muốn trò chuyện thêm với mẫu thân, bèn bảo Mẫn phu nhân dẫn Mộ Lam Yên và Ngao Tương trở về viện mỗi người trước.
Dọc theo đường đi, trăng sáng cao chiếu, chiếu sáng tầm mắt đoàn người đi đường.
Vốn là Mẫn phu nhân ở trước, hai nữ nhi ở phía sau. Đi tới nửa đường, Mẫn phu nhân đột nhiên mở miệng dò hỏi: "Yên Nhi, con hãy nói cho vi nương, những thứ bánh ngọt kia thật sự là con làm à?"
Mộ Lam Yên chợt giật mình, ánh mắt bắt đầu lơ đãng trở lại: "A, mẫu thân đang nói gì?"
Mẫn phu nhân thấy bốn bề vắng lặng, dứt khoát dừng bước, quay người lại nói với Mộ Lam Yên: "Chớ giả vờ ngây ngốc với nương, chút bánh ngọt kia của con vừa nhìn đã biết không phải là con tự tay làm. Đó là một cửa tiệm bánh ngọt tên gọi ‘Cách Tây Lý’ ở Thành Tây của thành Biện Kinh làm ra, có đúng không?"
Ngao Tương hiển nhiên đã loại trừ khoảng cách với Mẫn phu nhân, một đôi mắt không biết các ngươi đang nói cái gì nhìn chằm chằm Mẫn phu nhân: "Mẫu thân đang nói gì thế? Cách Tây Lý lại là một cửa tiệm bánh ngọt có tiền cũng không mua được, làm sao Mộ Lam Yên lại mua được?"
Mộ Lam Yên vốn cho là vấn đề của Ngao Tương có thể làm cho Mẫn phu nhân cũng nhận thấy được bản thân, khiến bỏ đi nghi ngờ. Nhưng không biết làm sao thấy ánh mắt đối phương chắc chắc, chính là biết Mẫn phu nhân kiên quyết sẽ không cảm thấy đó là ngoài ý muốn, mới rủ rỉ nói: "Dạ, đó là con sai người mua về từ bên ngoài."
Lấy được câu trả lời thẳng thắn của Mộ Lam Yên, vẻ mặt Mẫn phu nhân vốn là căng thẳng, mới chậm rãi trở lại bình thường: "Vậy con có biết, ngay vừa mới rồi, lão phu nhân diễn một tuồng kịch với con hay không?"
Những lời này, hiển nhiên càng làm cho người ta thêm khiếp sợ so với Mẫn phu nhân biết nàng làm giả trước kia!
Ngay cả trên mặt Ngao Tương cũng lộ ra vẻ mặt khó mà tin được.
Trong chớp mắt như vậy, đầu óc Mộ Lam Yên trống rỗng, dĩ nhiên khi phản ứng lại, trên mặt mới hơi lộ ra một chút hoảng hốt, hỏi tới: "Vì sao mẫu thân nói như thế?"
Mẫn phu nhân vốn là vẻ mặt sáng láng, hai mắt đột nhiên ảm đạm xuống, quay người sang: "Vừa đi vừa nói thôi."
Tiếng bước chân của đoàn người lần nữa chậm rãi vang lên ở trong bóng đêm mông lung.
"Cách Tây Lý này là nổi tiếng ở kinh đô. Ở chỗ này, ai không biết bánh ngọt của Cách Tây Lý là có tiền cũng không mua được, ra vào cửa tiệm kia chỉ có quan viên và phu nhân chính nhị phẩm trở lên mới có cơ hội. Ta có một lần may mắn vô tình gặp được, đi vào ăn một lần, không hề có sự khác biệt với con mang tới lần này. Mà lão phu nhân chính là thê tử của đương kim tiền Thái Phó, tự nhiên có cơ hội có thể thưởng thức được bánh ngọt này. Cho nên, mặc dù con hù dọa mẹ con chi thứ hai, nhưng lão phu nhân nhất định là ăn ra được mùi vị của nhà kia."
"Lão phu nhân, từ trước đến giờ người này lấy mình làm trung tâm, lời nói của bất kỳ người nào đều là không nghe vô. Hơn nữa, con cố ý lấy lòng bà ấy, ngược lại bà ấy không thích con. Cho nên những năm này, chi thứ hai trôi qua cũng không phải là đặc biệt tốt. Ở bề ngoài ỷ vào lão phu nhân cáo mượn oai hùm, theo sát ở sau lưng lão phu nhân, khắp nơi đều suy nghĩ cho lão phu nhân. Nhưng con cũng thấy đấy, mới vừa rồi con cố ý bố trí chi thứ hai một phen, không phải là lão phu nhân không có ra tay giúp đỡ, càng là bỏ đá xuống giếng."
"Lão phu nhân đây chính là muốn dùng con giết chết kiêu ngạo của các nàng, để cho các nàng hiểu rõ, trong phủ này trừ bà ấy có thể phách lối, người khác là không thể."
Lúc Mẫn phu nhân nói hết lời này, trùng hợp dừng lại ở cửa chính Liễu Tâm viện.
Trong lòng Mộ Lam Yên lọc lại lời Mẫn phu nhân nói vô số lần: "Cho nên mẫu thân là bảo con về sau cách xa lão phu nhân và di mẫu có đúng không?"
Mẫn phu nhân gật đầu một cái, dưới ánh đèn u ám, toàn bộ bóng lông mi thon dài của nàng phủ trên gương mặt: "Đúng vậy. Con chỉ cần giống như vi nương vậy, làm một người trung lập là được rồi. Tuyệt đối không nên đi lấy lòng bất kỳ bên nào."
Lần này Mộ Lam Yên nghe nói vậy, nàng bừng tỉnh hiểu ra Mẫn phu nhân và lão phu nhân nhìn như quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, đi về lại cho nàng kiếm được một chỗ ngồi thở dốc.
Hôm nay ở Thanh Hà viện hiểu biết khí thế lực lão phu nhân chèn ép di nương, quả nhiên là làm cho lòng người sinh sợ hãi. Mà Ngao Tháp làm người trung gian, quan sát cả màn nháo kịch, hoàn toàn không nói một câu. Ngược lại thì trong ngày thường bởi vì Mẫn phu nhân đối nghịch với lão phu nhân, càng làm cho lòng Ngao Tháp thoáng sinh ra chút áy náy. Dù sao một là mẫu thân của mình, một là nữ nhân của mình, không thể chung đụng hòa hợp, chỉ có thể đối với hai bên đều tốt. Mà, Thượng Quan di nương đó cũng bởi vì cố ý lấy lòng, làm cho hắn cảm thấy tâm lý nàng đủ lớn có năng lực chịu đựng, tự nhiên không cần hắn mở miệng nhiều hơn.
Đưa mắt nhìn theo Mẫn phu nhân thì Ngao Tương cũng đột nhiên dừng lại bước chân. Mộ Lam Yên hỏi nàng ta chẳng lẽ không ghét nàng sao?
Ngao Tương cũng thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi quả thật làm cho ta mở rộng tầm mắt. Phụ thân nói cho ta biết, ngươi không phải là con gái ruột thịt của mẫu thân. Ta có lòng tin máu mủ tình thâm, quả quyết sẽ không để cho mẫu thân bị ngươi cướp đi từ bên cạnh ta."
Mộ Lam Yên nghe nói vậy, tất nhiên cười một phen, phất tay đưa tiễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...