Editor: trang bubble
Nghe tiếng nhìn lại, nàng lại thấy cách đó không xa Thượng Quan Thuần Nhi và Ngao Lôi đột nhiên đứng đó.
Mộ Lam Yên nhìn hai người kia, trong lòng chính là ‘lộp bộp’ một cái. Quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu binh định dẫn nàng đi, bảo đối phương chờ một chút, chính là xoay người nghênh đón vậy đôi mẹ con "Nhiều chuyện" kia.
Chỉ là trong nháy mắt, Thượng Quan Thuần Nhi đã đỡ Ngao Lôi đi tới.
Một buổi trưa này, Mộ Lam Yên ngoại trừ theo tiểu nha đầu kia đi dạo vương phủ, còn đặc biệt hỏi thăm quan hệ của Ngao Lôi và Tư Không Miễn. Nghe nói khi Ngao Lôi lúc mới tới, quả thật tính khí nóng nảy hung ác, gần như mỗi ngày đều là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nhưng kì lạ, Tam hoàng tử Tư Không Miễn người ngoài thoạt nhìn là một bộ dáng cực đoan đến quá đà. Nhưng từ lúc đi tới nơi Lăng châu này, chính là nhẫn nhịn đủ điều đối với Ngao Lôi, càng rất tôn kính đối với Nhị phu nhân Thượng Quan Thuần Nhi bị đuổi khỏi phủ kia.
Trái tim đều làm bằng thịt.
Ngao Lôi gây nữa, cũng là bởi vì cảm giác mình gả cho một kẻ "Tàn phế", trong lòng không thăng bằng. Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong dạng cuộc sống này, bị nhu tình của Tư Không Miễn cảm hóa, lâu ngày sinh tình, động phòng tốt đẹp, còn mang thai.
Thượng Quan Thuần Nhi này lại càng không cần phải nói rồi, đã được như nguyện lấy được cuộc sống mình muốn. Mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc con gái với con rể của mình, có thể nói là bà quản gia trong vương phủ này.
Vậy mà một đôi người được trong phủ cho điểm cao như vậy, đột nhiên tìm tới Mộ Lam Yên, mơ hồ làm cho trong lòng nàng có chút lo lắng. Có lẽ là cũng đã để lại bóng mờ ở Ngao phủ.
"Nhị muội muội." Giọng của Ngao Lôi mềm nhỏ mở miệng, bởi vì sắp phải làm mẫu thân. Mộ Lam Yên lại nhìn ra trên mặt nàng có bộ dáng từ mẫu. Dừng một chút, đối phương lại là mở miệng: "Không đúng, nên gọi ngươi là Mộ cô nương rồi. Mộ cô nương, xin nhận cái cúi đầu của Ngao Lôi ta."
Ngao Lôi dứt lời, buông tay Thượng Quan Thuần Nhi ra, bèn muốn quỳ xuống. Mộ Lam Yên thấy tình thế, lập tức đưa tay đỡ đối phương. Người ta lại là người đang có mang, hơn nữa còn là thai vị không yên, nàng nào dám tiếp nhận?
"Vương phi không phải làm đại lễ này. Chỉ là Lam Yên không biết, vương phi đây là vì sao?" Mộ Lam Yên dứt lời, Ngao Lôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã bị nước mắt thấm ướt.
Ở bên cạnh, Thượng Quan Thuần Nhi đau lòng con gái của mình đi đường nhiều như vậy, chỉ là vì tìm được Mộ Lam Yên, cho nên thay nàng mở miệng: "Lam Yên, dầu gì ta cũng coi là một trưởng bối. Thật ra thì lần này chúng ta tới đây, chính là vì nói lời xin lỗi với ngươi."
Nói xin lỗi?
Trong lòng Mộ Lam Yên càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ là nói xin lỗi vì chuyện mưu sát?
Nhưng ngay cả như vậy, làm sao một câu thật xin lỗi là có thể lật qua mọi chuyện.
Ngao Lôi lo lắng mẫu thân nói không rõ ràng, cản lại tư thế Thượng Quan Thuần Nhi chuẩn bị mở miệng, dẫn tầm mắt Mộ Lam Yên lại lần nữa tới bên phía nàng: "Kể từ khi ta nghe thấy Liễu Tâm viện cháy, ngươi vùi thân trong biển lửa, trong lòng ta chính là rất lo lắng. Sau lại nghe vương gia nhắc tới, ngươi đi theo Cửu hoàng tử điện hạ, ta mới an tâm. Có điều trong lòng thật sự áy náy bất an, nghe nói ngươi sắp tới, ta đã suy nghĩ tìm thời gian nói xin lỗi ngay mặt với ngươi, ban đầu thật sự là ta quá mức nhỏ mọn, mới có thể phạm phải sai lầm như vậy."
Mộ Lam Yên nghe, mắt khẽ nheo lại, quan sát hai người trước mặt không giống làm bộ. Trước mắt cũng không để ý tới bên cạnh còn có người trong vương phủ, trực tiếp mở miệng hỏi dò: "Vậy ngươi tìm người ám sát Dung Chi lại là ý gì?"
Trên mặt Ngao Lôi đột nhiên co rút một hồi.
Vẻ mặt của Thượng Quan Thuần Nhi, nếu người sáng suốt là có thể nhìn thấy một chút khủng hoảng.
Mà Mộ Lam Yên không thấy được hai người sau lưng nghe lời nói này, rối rít hoài nghi đánh giá một chút vương phi với Thượng Quan phu nhân trong ngày thường làm người thân thiện kia.
"Chuyện này là ta làm, không trách Lôi Nhi." Thượng Quan Thuần Nhi giành nói nhận lấy chuyện này.
Bộ dáng Ngao Lôi suy ngẫm hồi lâu mới cắt đứt lời của các nàng, lúc nhìn về phía Mộ Lam Yên mới nói ra nghi vấn trong lòng: "Tạm thời không nói làm sao muội muội biết chuyện Dung Chi chết. Có điều, muội biết vì sao hai người giết Dung Chi kia lại xuất hiện ở cửa sau Thành phủ không?"
"Không phải là các ngươi bảo bọn hắn đến?"
Lúc này Thượng Quan Thuần Nhi cũng nhớ tới nhếch nhác ngay lúc đó, vốn là cãi cọ đến mặt đỏ tới mang tai với Lâu Lan trong phủ kia. Rồi sau đó chuẩn bị trở về gian phòng thì đột nhiên có người nói cửa sau tìm nàng, nàng mới đi nhưng không ngờ lại là người phái đi giết Dung Chi lúc trước. Khi đó, trên người các nàng đã không có ngân lượng dư thừa, cho nên chỉ đành phải thôi. Nhưng cố tình hai người kia đột nhiên kêu gào tuyên bố người đã giết, muốn nàng bỏ tiền.
"Hai người kia là ta gọi tới giết chết nha đầu Dung Chi lúc trước. Nhưng mặc dù Lôi Nhi lập gia đình, không biết làm sao trên tay không có tiền." Thượng Quan Thuần Nhi tỉ mỉ nhớ lại nói: "Hơn nữa, đêm đó là ngày đầu chúng ta ở trong phủ Cửu hoàng tử điện hạ. Ngay cả ta cũng đến buổi tối mới biết, thì làm sao ta kịp nói cho bọn họ?"
Thượng Quan Thuần Nhi nói không giả, đây cũng là vấn đề mà cho tới nay Mộ Lam Yên và Tư Không Thận cũng sơ sót. Hiện nay nghĩ đến, sợ trong này cũng là có mờ ám, hơn nữa thêm vào biến cố Lâu Lan sau đó, sợ rằng hai người giết chết Dung Chi kia cũng không chừng là Lâu Lan phái đi.
Có điều, bọn họ làm điều thừa, lại là ý gì đây?
Đến lúc đó, tiểu binh sau lưng Mộ Lam Yên đột nhiên cắt đứt lời của các nàng: "Mộ cô nương, tìm ngươi đã lâu, chớ để cho vương gia và Cửu hoàng tử điện hạ chờ nóng lòng."
"Cũng phải." Thượng Quan Thuần Nhi đột nhiên nói tiếp, nở nụ cười nhìn Mộ Lam Yên có chút áy náy: "Mới vừa rồi, ta với Lôi Nhi cũng là đi theo vị tiểu ca kia tìm một lúc lâu. Ngươi đi cùng hắn trước đi, nếu có thời gian, mẹ con chúng ta sẽ nói vài lời với ngươi."
Mộ Lam Yên gật đầu một cái, làm bộ chuẩn bị muốn rời đi: "Trong lòng Mộ Lam Yên đã rõ ràng ý tứ của hai vị, vậy ta tạm thời đi qua trước. Thân thể vương phi yếu, kính xin Thượng Quan di nương cẩn thận đỡ trở về sớm đi nghỉ ngơi."
Dứt lời, hai nhóm người chia nhau càng đi thì càng xa.
Đi tới thư phòng của phủ An Nhàn vương, Mộ Lam Yên đẩy cửa vào. Phản ứng đầu tiên chính là không khí bên trong có chút nặng nề.
Ngước mắt nhìn lại, Tư Không Miễn ngồi nghiêm chỉnh với trước bàn đọc sách. Trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt gì, đôi mắt thâm thúy trực tiếp nhìn chằm chằm tới nàng. Mà Tư Không Thận lại là thân thể thẳng tắp đứng ở bên trái đằng trước Tư Không Miễn, cúi đầu giống như đang trầm tư chuyện gì, cũng không có chú ý tới nàng đã đến.
Mộ Lam Yên cảnh giác xoay người đóng cửa, mới nhanh chóng đi tới trước mặt bàn đọc sách, chào một cái: "An Nhàn vương gia cát tường, không biết vương gia tìm Lam Yên vì chuyện gì?"
"Trước tiên, ta tìm Cửu đệ hiểu rõ một chút chuyện liên quan tới ngươi. D13nDanL3w1D0n Nghe nói, ngươi chính là cháu gái ruột của tiền thái sư Uông Phẩm Lương, chuyện này là thật?"
Tư Không Miễn nói thẳng vào vấn đề, làm cho Mộ Lam Yên lập tức không biết trả lời như thế nào. Bởi vì cái thân phận này của nàng sẽ dẫn đến quá nhiều chuyện lộn xộn lung tung, cho nên trước khi trả lời, theo bản năng liếc mắt nhìn Tư Không Thận. Lúc này, Tư Không Thận đã đi ra từ trong suy nghĩ của mình, nhìn Mộ Lam Yên thì biểu lộ ra ánh mắt có thể tin người phía trước.
"Đúng vậy. Lần này ta đi theo Cửu hoàng tử điện hạ tới đây, cũng là muốn đòi lại công bằng thay gia tộc mà ta chưa từng gặp mặt."
Dứt lời, Tư Không Miễn lại là hừ lạnh ra một tiếng từ bên trong cánh mũi. Ánh mắt sâu kín nhìn Mộ Lam Yên, làm cho nàng có chút chột dạ. Lúc này, toàn thân Tư Không Miễn tản ra một loại cảm giác mạnh mẽ áp bức lòng người, rất là khác biệt với bộ dáng chăm sóc Ngao Lôi lúc ăn cơm trưa, càng thêm không giống với loại tự ti và cực đoan đã gặp bên trong hoàng cung kia.
Chẳng lẽ thân là người hoàng tộc, đều có mấy loại tính tình đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy?
Dừng một chút, Tư Không Miễn mới mở miệng: "Phụ vương từng chủ trì vụ án phủ thái sư, hiện nay cũng đã băng hà. Mà ngươi lại tới đây nói với ta đòi công bằng, có phải ngươi tìm lộn chỗ hay không?"
Một câu nói nửa đùa làm cho Mộ Lam Yên càng thêm không hiểu, liếc về phía Tư Không Thận thì đối phương mới không nhịn được ngắt lời Tư Không Miễn làm chuyện xấu: "Tam ca, ngươi cũng không cần nói giỡn lung tung. Hãy nói với Lam Yên chuyện gọi nàng tới đây đi!"
Nghe được câu này, trong lòng Mộ Lam Yên mới thở một hơi dài nhẹ nhõm!
Làm hoàng tử quả nhiên đều là phần tinh anh!
Tư Không Miễn vẫn có chút chưa thỏa mãn phì một tiếng bật cười, mặt ngó tới Tư Không Thận thì nói ra suy nghĩ trong nội tâm: "Mới vừa rồi, ta luôn nghe Cửu đệ nói Mộ cô nương rất tốt cực tốt. Nghe đến trong lỗ tai Tam ca ta đây cũng muốn chai, bèn muốn thử dò xét thái độ Mộ cô nương một chút."
Nói tới nơi này, ánh mắt lại chuyển dời đến trên người Mộ Lam Yên: "Nhưng không ngờ, từ lúc Mộ cô nương vào cửa gần như mỗi một câu nói cũng sẽ liếc mắt nhìn Cửu đệ ta. Nghĩ như thế, hai người các ngươi quả nhiên là ứng với một câu nói của phụ vương ta lúc còn sống kia, vốn là trời sinh một đôi mà."
Tiếp sau Tư Không Miễn tiếng cười lớn, nghe đến hai lỗ tai của Mộ Lam Yên nóng lên. Đây lại là trần trụi nói nàng thích Tư Không Thận, nếu mà đặt ở trên người bất kỳ một đại gia khuê tú nào đó, cũng nên xấu hổ xoa mũi rời đi chứ?
Đáng tiếc nàng không thể đi, trước mắt Tư Không Miễn gọi nàng tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng gì đó muốn bàn giao với nàng. Nàng chỉ cần trơ mắt nhìn hai đấng mày râu trước mặt "Đùa giỡn" nàng!
Đến lúc này Tư Không Thận đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, lớn tiếng nói về phía Tư Không Miễn: "Tam ca, ngươi có nói hay không? Không nói, ta thật sự sẽ dẫn theo Lam Yên rời đi đó."
Mộ Lam Yên hoài nghi nhìn lại phía hai người bọn họ.
Tư Không Miễn cười gần đủ rồi, mới thu hồi trạng thái. Khoát tay áo, hắn ra lệnh tiểu binh bên cạnh, đi chuyển động một cái bình hoa cách đó không xa.
Thời gian chỉ trong nháy mắt, tủ sách sau lưng Tư Không Miễn đón lấy tiếng kéo rắc, mở ra một cái cửa mà một nam tử trưởng thành có thể đi vào.
"Đi vào giúp ta lấy đồ vật ra." Đầu của Tư Không Miễn cũng không xoay nói với tiểu binh sau lưng.
Tiểu binh đáp một tiếng, chính là chui vào.
Hiển nhiên người nơi này có thể nói là quen cửa quen nẻo đối với bên trong.
Mộ Lam Yên không biết trong hồ lô của Tư Không Miễn và Tư Không Thận bán thuốc gì, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cùng đợi tiểu binh đó đi vào, xem một chút đợi lát nữa mang cái gì ra ngoài.
Ước chừng thời gian một ly trà, cửa mật thất u ám đã truyền đến tiếng có người đi bộ. Hơi một lát nữa, tiểu binh kia chính là ôm một thánh chỉ màu vàng kim với một cái lệnh bài đi ra.
Tư Không Miễn nhận lấy đồ trong ngực tiểu binh, ho nhẹ một tiếng, nói về phía Mộ Lam Yên và Tư Không Thận: "Cửu hoàng tử Tư Không Thận, cháu gái ruột của thái sư Mộ Lam Yên tiếp chỉ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...