Đích Nữ Khó Gả


Chuyện Vương tam thiếu gia vẫn được mọi người say sưa bàn tán, không hề có ác ý gì, chỉ là ngày đó chứng kiến Vương Gửi Lâm bị trói khiêng về cảm thấy vô cùng thú vị,.

Lại nhìn dung mạo của Tề tiểu thư, đào hôn này quả thật có chút không đáng.

Đảo mắt tháng tư, xuân ý đang đậm đặc, trên dưới Thẩm gia vội vàng chuẩn bị tổ chức tiệc trà hai ngày sau, mấy Noãn Các trong hoa viên đã sớm sắp xếp trà cụ tinh xảo, đây là nơi các phu nhân tiểu thư dừng chân nghỉ ngơi, còn tiền viện ngoài đại sảnh, dựa theo Thẩm lão gia tử phân phó, đã sớm dựng chắc những tấm bình phong, đặt nhiều loại trà, một bên có dụng cụ chuyên môn ngâm trà, khách của Thẩm gia cũng được sắp xếp vị trí tốt xung quanh khu để trà.

Thủy Nhược Thiên đi theo Nghiêm thị nhìn một vòng, xác nhận không có vấn đề gì liền di chuyển đến viện Thẩm lão gia tử báo cho ông cụ biết.

Thẩm lão gia tử đứng ở trước lồng chim trêu đùa, ông nhặt mấy hạt gạo từ cốc đựng ném vào trong lồng, nhìn con chim bay xuống mổ, xoay người chống quải trượng đi tới trước bàn, nhận quyển sách trong tay Nghiêm thị, nhìn đại khái một chút rồi ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi nói, "Tiệc trà này ngươi an bài tốt, mẹ chồng nàng dâu hai người các ngươi cũng có thể hoàn thành."
Trong sách viết chi tiết mọi công đoạn chuẩn bị đều do một tay Nghiêm thị phái người phụ trách, không hề nhắc đến tên Thẩm nhị phu nhân và Sở Diệc Dao.

Nghiêm thị không nghĩ tới lão gia tử sẽ nhắc tới chuyện này, tất cả chuyện trong phủ nhiều năm qua đều do chính bà ta một tay an bài, đến đây báo với ông cụ chẳng qua là hình thức tôn trọng ông, sao đột nhiên hôm nay lại có ý kiến.

Nghiêm thị đang muốn đặt câu hỏi, Thẩm lão gia tử đã thay bà ta giải đáp thắc mắc trong lòng, "Vợ lão nhị không quan tâm mấy chuyện này cho nên trước giờ đều do một mình ngươi quản lý, hôm nay vợ của nhị tiểu tử đã vào cửa, những chuyện này ngươi cũng có thể dẫn dắt hai nàng dâu cùng nhau phụ giúp ngươi.

Tiệc trà lần này tổ chức lớn làm hai mẹ con các ngươi bận rộn đến đến đi đi thế này, chẳng lẽ vợ nhị tiểu tử phụ giúp không làm cho ngươi cảm thấy tín nhiệm."
Nghiêm thị nghe vậy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng rất không thoải mái, hôm nay là tiệc trà chia chút chuyện, ngày khác có phải trực tiếp chia quyền cho chi thứ hai hay không?
"Cha, chuyện lần này đều đã an bài thỏa đáng, giờ cho quản sự đến gặp mặt, sợ là vợ Thế Hiên nhất thời không tiếp thu được, để lần sau trong nhà lại có tiệc, con sẽ nhớ mang theo nàng cùng Nhược Thiên một khối dạy." Nghiêm thị cười đáp ứng Thẩm lão gia tử định đem tiệc trà lần này phủi qua, nhưng lão gia tử đâu dễ dàng để cho bà ta lộng qua như vậy, ông cụ cầm lấy quyển sổ cẩn thận lật xem một chút, trực tiếp phân phó, "Chuyện bên trong liền giao cho ngươi cùng vợ Thế Cẩn, Diệc Dao khi còn tại gia có làm kinh doanh quen biết cũng nhiều, chuyện ngoài tiền viện liền giao cho nàng đi."
Tiền viện đều là khách như thế nào, cho Sở Diệc Dao chịu trách nhiệm khu đó cũng lợi cho nàng quá, Nghiêm thị quả quyết không đồng ý.

Vì vậy bà ta giả bộ bừng tỉnh kinh ngạc lên tiếng, "Xem đầu óc con này, chuyện quan trọng như vậy lại quên mất, may mắn có cha nhắc nhở, Diệc Dao có thể thay con tiếp chuyện các vị phu nhân trong hoa viên, một mình con bận trước bận sau chỉ sợ chú ý không đến, nàng một thân nữ nhân đi đến phòng trước cũng không thích hợp."
...!
Sở Diệc Dao cứ như vậy nhận được Quan thị phân phó đến hoa viên hỗ trợ, nói là đại bá mẫu phái người đến nói, Sở Diệc Dao nghe Lý má má giải thích, vẻ mặt cũng có chút vi diệu, nàng đây là phải đi hàn huyên cùng các vị phu nhân?.

Ngôn Tình Sắc
Nghiêm thị tất nhiên sẽ không đem những chuyện gấp gáp giao cho Sở Diệc Dao làm, vì qua loa tắc trách với Thẩm lão gia tử, trực tiếp cho Sở Diệc Dao đến đại hoa viên cùng các vị phu nhân, có cái gì cũng có thể kịp thời canh chừng.


"Lý má má, không phải đại phu nhân nói mọi chuyện cần thiết đều đã an bài thỏa đáng rồi sao?" Theo lý thuyết, việc giao tiếp tăng tiến quan hệ này nên để đại tẩu ra mặt, tại sao Nghiêm thị lại cho nàng đi?
"Đại phu nhân đã an bài thỏa đáng, nhưng mà sáng nay sau khi đến viện của lão gia tử, buổi chiều mới phái người tới báo cho nhị phu nhân." Lý má má đem những gì mình nghe được đều nói ra, Sở Diệc Dao khẽ nhăn mày, nhất định lão gia tử đã nói gì đó.

Lý má má xem vẻ mặt nàng không đúng lắm, ở một bên đề nghị, "Kỳ thật đại phu nhân làm như vậy cũng không phải không có lý, hôm nay trong phủ có thêm hai vị thiếu phu nhân, tự nhiên là muốn cùng nhau hỗ trợ."
Sở Diệc Dao đột nhiên cười nhìn Lý má má, "Lý má má, bà cảm thấy đại phu nhân là người sẽ để người khác nhúng tay vào chuyện của mình sao, nhất là nương và ta." Lý má má ngẩn ra, bị nàng hỏi lời này lập tức sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Trong phủ ai mà không biết đại phu nhân không thích chi thứ hai, nhưng biết thì có ai dám nói gì, những thứ này đều là chuyện sáng tỏ, chờ lão gia tử qua đời, nhà này nhất định là đại lão gia lên làm chủ, hôm nay nghe thiếu phu nhân nhắc tới, Lý má má cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Nếu không phải là phong cách đại phu nhân, chuyện này cũng không phải chuyện bà ta muốn, làm sao đến có đạo lý hay không, Lý má má, bà nói có đúng hay không?" Lý má má gật đầu liên tục, luôn cảm thấy nhị thiếu phu nhân cười so với không cười còn khiến người hoang mang hơn.

Sở Diệc Dao thu hồi nụ cười, nhàn nhạt phân phó.

"Lý má má là lão nhân trong phủ, tiệc trà này chắc hẳn không phải lần đầu, có chỗ nào nên chú ý, còn cần má má chỉ điểm thêm."
Lý má má vội vàng đồng ý, "Thiếu phu nhân yên tâm, ta sẽ không để cho phu nhân xảy ra rủi ro."
Lý má má rời khỏi phòng, Bảo Sênh đi đến, cầm trong tay hai phong thư, một cái là đại tẩu gửi tới, một cái khác là tin tức thu thập được.

Trong thư đại tẩu kể rất nhiều chuyện Sở gia, mỗi một người đều có nhắc tới, nhị tẩu hiện nay đã mang thai tháng thứ ba, người khẩn trương nhất là nhị ca, Kiều Tòng An ở trong thư đùa giỡn, không hổ là huynh đệ, năm đó nàng khi có thai, đại ca luôn trầm ổn vô cùng cũng toát ra kinh hoảng như vậy.

Ứng Trúc bắt đầu đi theo Trung thúc làm quen chuyện cửa hàng, ba ngày hai bữa lại la hét muốn đến Thẩm gia gặp nàng.

Cuối thư có nhắc tới Hoài Sơn, vài nét bút mang qua, ngôn từ cũng không nhiều, nhưng Sở Diệc Dao cũng nhìn ra được, những lời lúc trước nàng cùng đại tẩu nói đã có hữu dụng.

Phong thư thứ hai là tin tức Sở Diệc Dao cho người điều tra nhà nhị thúc lúc trước, đã cách không thiếu thời gian, thư dày một xấp, viết rất tường tận.

Cửa hàng bên cạnh Hương Khuê bắt đầu mở từ tháng đến bây giờ đã mở ra có hơn ba tháng, là nhị thúc chi bạc mở cho nhị thẩm, làm ăn cũng không tệ lắm, cho dù đều là nhái theo, giá cả rẻ một nửa, người mua liên tục không ít.


Mà nguyên nhân kích thích nhị thẩm ra mặt mở cửa hàng chính là nhị thúc cưới bình thê.

Vốn Sở Diệu Lạc gả vào Trình gia, có một cái thông gia cường lực như vậy, Sở Hàn Lâm về mặt làm ăn hẳn là có một đại trợ lực, nhưng Sở Diệu Lạc sau khi sinh nữ nhi liên tục không mang thai lần nữa, cộng thêm Trình phu nhân nhắc nhở con trai, quan hệ thông gia béo bở này, Sở Hàn Lâm cắn không được.

Theo Sở Hàn Lâm rời khỏi Sở gia tự lập môn hộ, lúc mới bắt đầu quả thật không tệ, nhưng dần dần, tiền lời cũng dần ít đi, phải nói là Sở Hàn Lâm chưa đủ trải nghiệm, hắn đến Kim Lăng lập chí muốn giống như đại ca xây dựng sự nghiệp, làm sao có thể chịu thiệt 1-2 cửa tiệm.

Cho nên Sở Hàn Lâm lại cưới một bình thê, cho Tiêu thị lý do chính là, "ngươi không có thể sinh cho ta con trai nối dõi".

Hai người đã gần hai mươi năm vợ chồng, đến bây giờ mới nói không thể nối dõi, lý do này Tiêu thị không tin, thế nhưng không có biện pháp khác, bà ta không có một người thân nào, không có một nhà mẹ đẻ hùng mạnh để giúp trượng phu.

Mấu chốt là Sở Hàn Lâm cưới bình thê là một quả phụ, con gái một, mới hai mươi mấy tuổi, trước kia đi theo trượng phu làm ăn liên tục không sinh con, về sau trượng phu bệnh chết, lại không có cha mẹ chồng, một mình thừa kế vài cửa tiệm sống qua ngày, nhà mẹ đẻ cũng là thương nhân làm ăn ở Kim Lăng.

Sở Hàn Lâm cưới người này, đạt được không chỉ tài sản của chồng trước, còn có tương lai nàng thừa kế nhà mẹ đẻ.

Sở Diệc Dao xem xong hơn nửa tập thư đã không biết nên biểu đạt cảm tưởng như thế nào đối với nhị thúc, một quả phụ ru rú trong nhà, nhị thúc lại có thể quen biết, còn làm cho người ta cam tâm tình nguyện mang theo toàn bộ gia sản phu gia và nhà mẹ đẻ lấy hắn, nhị thúc thật đúng là 'bảo đao chưa mòn'!
Khó trách nhị thẩm không hiểu kàm ăn cũng bất chấp đi mở cửa hàng, bình thê cùng con nối dòng không phải là trọng điểm, trọng điểm là ai có thể giúp nhị thúc nhiều hơn, nhị thẩm chỉ có kiếm bạc trắng mới có thể có chỗ đứng trong lòng nhị thúc, chuyện phòng the bà ta có thể nhịn, dù sao quả phụ đúng là nhỏ hơn bà ta mười mấy tuổi, một người 'niên lão sắc suy', một người còn 'phong nhã hào hoa'.

Sở Diệc Dao tiếp tục nhìn xuống, hai tờ cuối cùng viết tin tức về Sở Diệu Lạc và Sở Diệu Lam.

Ở trong thư, Sở Diệc Dao còn thấy được một cái tên đã lâu không được nhắc đến: Bảo Thiềm.

Sau chuyện Sở Diệu Lạc cố ý hủy mặt Lý Nhược Tình, một nha hoàn thiếp thân bị Sở Diệu Lạc trách phạt đuổi đi làm tạp dịch, người này nửa năm làm tạp dịch không biết dùng biện pháp gì lại khiến cho Lý Nhược Tình ra mặt muốn đem người trong viện Sở Diệu Lạc đi, làm nha hoàn trong viện Lý Nhược Tình, hiện tại đang mang thai.


Sở Diệu Lạc hối hận không kịp, bởi vì hiện nay cao thấp Trình phủ chỉ có một người mang thai con của Trình Thiệu Bằng, Bảo Thiềm dù sao chỉ là nha hoàn thông phòng, có thể cân nhắc lên làm thiếp thất, nếu đứa bé sinh ra là con trai, đứa nhỏ cho dù do nha hoàn thông phòng sinh thì cũng là cháu trai duy nhất Trình gia hiện giờ, nuôi dưới danh nghĩa của ai đều có lợi, mà quân bài tốt như này lại không ở trong tay Sở Diệu Lạc.

Sở Diệc Dao trực tiếp đưa tin tức về Bảo Thiềm cho Bảo Sênh xem, ánh mắt rơi trên cành khế ngoài sân viện.

Vì sao nàng lại cho Bảo Sênh để ý hành động của Bảo Thiềm à?
Bởi vì đời trước người Bảo Thiềm hạ thủ không phải là Trình Thiệu Bằng, mà là nhị ca của nàng.

Sở Diệc Dao biết mình cũng không phải là cái người thiện lương gì, giữ lại nàng ta, chỉ vì muốn để cho nàng ta theo Sở Diệu Lạc đến Trình gia mà thôi.

Năm xưa dưới tình huống nhị ca đang quỵ lụy dưới bàn tay Uyên Ương có thể thuận lợi bò lên giường nhị ca, làm thiếp thất của hắn cũng sinh cho hắn một đứa con, năng lực như thế đưa vào Trình gia, quả thật là không làm nàng thất vọng.

Hai vị thiếu phu nhân Trình gia đều muốn đem đứa nhỏ này nuôi dưới danh nghĩa của mình, không biết các nàng có nghĩ tới hay không, cái người mẹ ruột kia, đâu có chịu.

...!
Qua hai ngày, tiệc trà Thẩm gia.

Sáng sớm cửa liền mở ra, đến giờ Tỵ nhân khách đã bắt đầu kéo đến đông đủ, hai người Sở Diệc Dao và Thủy Nhược Thiên ở trong đại hoa viên tiếp đãi các vị phu nhân, trong Noãn Các luôn có nha hoàn ở bên phụng dưỡng pha trà bưng điểm tâm.

Những người này là gia quyến của các trà thương (thương nhân buôn trà), chỉ cần việc làm ăn trong nhà có dính đến lá trà Nghiêm thị đều phát thiệp mời, trong đó không ít trà thương phụ thuộc vào Thẩm gia, coi Thẩm gia như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó*, cho nên không đợi hai người Sở Diệc Dao tiến lên chào hỏi, những phu nhân kia tiến lên trước bắt chuyện với hai người.

(*) Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó: Bảo sao nghe vậy, sai gì làm nấy.

Hai vị thiếu phu nhân lần đầu gặp khách, ai cũng có lòng hiếu kỳ, phần lớn mọi người đều hướng chú ý về phía Thủy Nhược Thiên nhiều hơn, nàng là dâu trưởng Thẩm gia, tương lai chính là chủ mẫu Thẩm gia.

Sở Diệc Dao cũng không tranh phần danh tiếng này, yên lặng lui về phía sau mấy bước, vẫn có người chú ý tới nàng.

Một người phụ nữ tầm tuổi Kiều Tòng An cười nhìn nàng, thấy nàng quay đầu lại, hô một tiếng Sở tiểu thư.

"Lão gia nhà chúng ta cùng Sở gia cũng có làm ăn lui tới, cho nên ta thường nghe lão gia nhắc tới ngươi." Phu nhân kia không giống mọi người vây quanh Thủy Nhược Thiên, ngược lại nhiệt tình nói chuyện cùng Sở Diệc Dao, "Thời điểm lão gia nhà chúng ta nhắc tới ngươi, luôn khen nói: nếu có một nữ nhi như vậy hắn cũng cam lòng!"
"Đều là bá bá ưu ái, Diệc Dao hổ thẹn." Nghe xong Sở Diệc Dao liền biết đối phương đang nói đến Dương lão gia mới cùng Sở gia hợp tác hai năm trở lại đây, khó trách nàng chưa từng gặp mặt Dương phu nhân.


Dương phu nhân vui vẻ cười nói: "Ngươi còn khiêm tốn, lô trà cụ hồi tháng 3 Sở gia nhập về, lúc lão gia nhà ta đến đã chẳng còn lại bao nhiêu, ông ấy thấy ưng liền dứt khoát không bán, tự mình cất đi 2 bộ, còn lại cũng để tặng người."
"Chuyện này ta cũng biết một chút, vốn chỉ đang thử cho nên nhập về cũng không nhiều." Trà cụ Dương phu nhân đang nhắc tới là trước khi xuất giá nàng đưa bản vẽ cho Trung thúc đi làm, số lượng không nhiều lắm nên cũng không thông báo mọi người đặt trước, đầu tháng thương thuyền trở về, vừa đặt lên kệ bày bán vài ngày liền bán sạch, Dương lão gia còn có thể mua được mấy bộ đã là nhanh chân lắm rồi.

Dương phu nhân nói xong liền nhìn quanh Noãn Các, ánh mắt dừng trên trà cụ trên bàn, đáy mắt đầy nghi hoặc nhìn Sở Diệc Dao, Thẩm gia có một thông gia buôn bán trà cụ tốt như vậy sao lại không dùng, đồ sứ của Sở gia so với trà cụ đang bày trên bàn tao nhã hơn nhiều.

Loại chuyện trong nhà này người ngoài như Dương phu nhân tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi mở miệng hỏi, nàng lại cùng Sở Diệc Dao nói sang chuyện khác, rất nhanh liền đến thời gian yến tiệc.

Mọi người đến phòng thiết yến, sau khi sai người an bài tốt vị trí cho Dương phu nhân, Sở Diệc Dao ra ngoài phòng muốn tìm Quan thị, đi qua bên cạnh hai vị phu nhân, vài câu nói bay vào trong tai Sở Diệc Dao.

"Thẩm lão gia tử không biết suy nghĩ thế nào mà không an bài trưởng tôn đi Lạc Dương."
"Ai biết a, nhị thiếu gia không biết làm gì mà lọt được mắt xanh của lão gia tử, ta nghe lão gia nhà ta nói, Thẩm đại thiếu gia nghe xong toàn bộ sắc mặt liền thay đổi."
"Vốn dĩ là vậy, loại chuyện đi Hoàng cống này đáng lẽ phải giao cho đích trưởng tôn, bây giờ lại loạn hết lên rồi."
Sở Diệc Dao chợt dừng bước, một người trong đó nhìn thấy Sở Diệc Dao liền không nói tiếp, lôi kéo người kia đi vào trong phòng, Sở Diệc Dao nhìn theo bóng dáng các nàng, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, thấp giọng phân phó Khổng Tước phía sau vài câu, quay bước đi về hướng Thư Hương viện.

Trở lại Thư Hương viện không bao lâu, Thẩm Thế Hiên được Khổng Tước đi mời cũng mau chóng trở về, nhìn thấy Sở Diệc Dao hoàn hảo ngồi trên giường, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn vẻ ngưng trọng khó nén trên mặt nàng, ân cần hỏi: "Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?"
Sở Diệc Dao nghiêng người nhìn hắn, trở tay cầm ngược lại tay hắn "Ta vừa mới nghe được phu nhân khác nói đến chuyện đi Lạc Dương hoàng cống, có phải có liên quan đến chàng hay không?"
Thẩm Thế Hiên không nghĩ tới nàng biết chuyện nhanh như vậy, hắn trấn an sờ mặt nàng, cười nói, "Nàng biết chuyện thật nhanh, lần hoàng cống này, tổ phụ muốn ta đi, mười ngày sau liền xuất phát."
Vừa dứt lời, Sở Diệc Dao căng thẳng nắm chặt tay Thẩm Thế Hiên, nôn nóng bật thốt lên: "Không thể đi!"
Thẩm Thế Hiên giật mình, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Sở Diệc Dao ý thức được cảm xúc của mình quá kích động, rút tay về, cúi đầu giấu đi đáy mắt thất thố, giải thích nói, "Ta là nói, chuyến này liền đi vài tháng, ta luyến tiếc chàng."
"Đồ ngốc." Thẩm Thế Hiên kéo đôi tay khẽ run của nàng lại, bật cười nói, "Nàng có thể đi Lạc Dương với ta."
Sở Diệc Dao vừa định nói không được, lời tới bên miệng lại không thể nói ra, nàng không có khả năng ngăn cản Thế Hiên đi Lạc Dương.

Nhưng một năm này ở kiếp trước, thương đội đi Lạc Dương hoàng cống gặp phải núi lở, người chết, người bị thương, tổn hại không ít người.

Nàng không biết kiếp trước người Thẩm gia phái đi thoát được kiếp nạn này như thế nào, đời này nàng sẽ không để Thế Hiên đi mạo hiểm.

Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn hắn, trên má còn phiếm một mạt hồng, mắt mang ngượng ngùng đáp ứng nói, "Hảo, ta đi Lạc Dương cùng chàng."
===============.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận