Chuyện phát sinh hôm qua đã làm cho Tam Hoàng tử cùng Nhã Quý phi không vui, thế nên, Trữ Ngọc Linh hiện tại càng phải thận trọng hơn.
Nàng chợt nhớ ra Nhã Quý phi dường như muốn Trữ Tuyết Yến trở thành tiểu thiếp của Tam Hoàng tử, nụ cười âm hiểm liền lộ ra trên khuôn mặt Trữ Ngọc Linh.
Nàng đã tìm Trữ Tuyết Yến được một lúc nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh nàng ta.
Ả tiện nhân đó ở đâu được chứ?Trữ Tuyết Yến thực tế đã có mặt ở yến hội, chỉ là nàng đứng ở một nơi hẻo lánh, cách xa đám đông, nên Trữ Ngọc Linh không nhìn thấy.
Nàng đứng tựa vào một thân cây, nhàn nhã chờ đợi kịch hay.
Nhã Quý phi cùng phủ Hộ quốc tướng quân đã ngầm tự quyết để Trữ Ngọc Linh trở thành Chính phi tương lai của Tam Hoàng tử.
Nàng tự hỏi không biết Trữ Ngọc Linh sẽ làm ra loại náo nhiệt gì nếu trở thành Tam Hoàng tử phi.Thanh Ngư cũng đi theo Trữ Tuyết Yến đến yến hội nhưng đã được phân phó đi làm một số việc, hiện tại chỉ có Lan Trữ bên cạnh nàng."Người có phải là Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân không?" Thế tử Lý quận vương cười hỏi Trữ Ngọc Linh, giả vờ quy củ lễ độ nhưng lại đến phẩm cách của công tử nhà phú quý cũng không bằng, ánh mắt đầy dâm tà nhìn Trữ Ngọc Linh từ trên xuống dưới, đặc biệt dừng lại một chút ở bộ ngực đẩy đà của nàng.Đứng từ xa nhìn, nàng đã nghĩ hắn là một Thế tử cao quý, nhưng đến khi hắn lại gần, Trữ Ngọc Linh mới cảm thấy có chỗ không đúng.
Hắn trông giống một khuất cái ven đường hơn là một Thế tử kế thừa tước vị vương tôn.
Thật kinh tởm! Hai mắt hắn dán chặt vào người nàng như thể đang tháo rời từng lớp y phục trên người xuống, khiến Trữ Ngọc Linh vô cùng xấu hổ cùng tức giận.Hắn không thể nào là Thế tử Lý quận vương được.
Hắn đích thực là một tên lưu manh không biết xấu hổ!"Ngươi…ngươi là ai? Cút đi!” Trữ Ngọc Linh tức giận mắng, cố gắng len qua con đường bên cạnh để rời đi.
Một vài vị tiểu thư khuê các đứng cạnh nàng cũng nhận thức được chuyện đang phát sinh nên đã gấp rút tránh xa ngay khi phát hiện người đến là Thế tử Lý Quận vương.
Thiên hạ đều biết tiếng xấu của hắn, dính líu vào chỉ có tự tìm rắc rối.
Có vẻ như hắn vừa mắt Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân.Phá gia chi tử cùng nữ nhân đanh đá, đích thực là kịch hay.
Đám nữ tử che miệng, cười mỉa mai, di tản ra vài bước để thuận tiện xem chuyện tình phát sinh tiếp theo.Thế tử Lý Quận vương phi thường hài lòng, sau khi thưởng thức dung mạo tuyệt sắc của Trữ Ngọc Linh, ánh mắt hắn rơi vào bộ ngực nẩy nở của nàng.
Quả nhiên, nàng đích thực là mỹ nhân hợp khẩu vị của hắn, khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng rất hiếm gặp.
Kể từ khi Trần Thanh đưa bức chân dung đến chỗ hắn, liền khiến hắn mất ăn mất ngủ.Vừa nghe được tin nàng sẽ tham dự yến hội hôm nay, hắn liền sáng sớm tức tốc chạy đến chỗ này để gặp mặt nàng.Điều bất ngờ hơn là nàng cũng có thiện cảm với hắn.Vừa rồi hắn còn đang tìm kiếm hình bóng nàng, tên họa sĩ đó cũng không cung cấp thêm được bất kỳ thông tin gì, chỉ nói rằng nàng xuất thân từ phủ Hộ quốc tướng quân.
Tiểu thư nổi danh nhất trong Trữ phủ chỉ có Nhị tiểu thư, hắn tin chắc rằng nữ tử trong bức tranh đích thực là Trữ Ngọc Linh.
Vả lại, khi vừa đến Hàn San Tự, hắn nghe đám hạ nhân truyền tai nhau nói rằng Trữ Ngọc Linh vừa diễm mỹ tuyệt luân vừa hiền lương thục đức.
Tiểu thư khuê các, vừa hoạ bức tranh như vậy, vừa có thanh danh tốt, thật khiến hắn tò mò, thôi thúc muốn đến gặp mặt nàng.Vào lúc Thế tử Lý quận vương không tìm được Trữ Ngọc Linh, một nha hoàn từ hướng khác tiến đến, cúi thấp đầu, thì thầm vài câu với thuộc hạ của hắn rồi rời đi.
Nàng bảo rằng Nhị tiểu thư ở bên kia, thỉnh Thế tử qua gặp mặt.
Câu nói này khiến hắn rộn ràng vui sướng không thôi.Thế tử Lý quận vương đích thực là một nam nhân phóng đãng chân chính, chỉ cần nghe được mỹ nhân đang đợi, xương cốt hắn liền tan chảy, bất chấp mọi thứ đi đến tìm nàng.
Nhìn thấy Trữ Ngọc Linh, trong lòng hắn liền sướng run lên, nàng hẳn đã nhận ra dung nhan tuấn mỹ quyến rũ của hắn, nên mới chủ tâm phân phó nha hoàn mời hắn đến đây.
Chính là, Trữ Ngọc Linh lại tức giận khiến hắn rất kinh ngạc, bất quá hắn có thể hiểu được.Nàng không nhận thức hắn nên nghĩ rằng hắn là kẻ lưu manh vô lại đang trêu hoa ghẹo nguyệt, do đó mới buôn lời quở trách.
May thay, hắn mặt dày mày dạn, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, nụ cười càng sâu hơn: "Nhị tiểu thư, ta là Thế tử Lý quận vương, rất vui được gặp nàng!"Vừa dứt lời, hắn đặc biệt hành bán lễ chào hỏi nàng, ánh mắt di chuyển từ đầu đến chân, mỉm cười đầy âm hiểm.Trữ Ngọc Linh tức giận đến sắc mặt tối sầm lại, là tiểu thư khuê các, nàng chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như vậy.
Bị ánh mắt dâm dục của hắn nhìn lên nhìn xuống, nên những gì hắn nói đều không lọt được vào tai nàng.Nàng lửa giận bừng bừng hét lên, "Người đâu! Đánh hắn cho ta!"Trữ Ngọc Linh là chủ tử trong phủ đệ, nên đám bà tử phía sau nàng đều đã làm việc này đến quen tay quen chân.
Họ lao về phía Thế tử Lý quận vương, bà tử đi phía trước liền tát vào mặt hắn một cái.Mặc dù Thế tử còn trẻ, nhưng lại luôn đắm chìm trong tửu sắc khiến sức khoẻ hắn suy giảm dần.
Sáng nay còn uống liền hai vò rượu, trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể ôm được Trữ Ngọc Linh vào tay, liền đến những gì nàng nói cũng không nghe thấy.
Giây tiếp theo, một cái tát liền bất ngờ giáng xuống mặt hắn.Hắn loạng choạng, lùi về phía sau vài bước, đám thuộc hạ vừa vội vàng chạy đến đỡ lấy để hắn không bị ngã xuống đất, vừa la lên, "Thế tử, thế tử!"Hắn là đích tôn yêu quý của Thái Quận vương phi, đám bọn họ chắc chắn bị trừng phạt nếu có chuyện gì xảy đến với hắn.Thấy bà tử đi đầu đã thành công đánh trúng hắn nhưng bọn họ lại còn chưa đụng được tới, đám bà tử còn lại liền vội vàng nhào vào đánh.
Biết Nhị tiểu thư hiện tại đang phi thường tức giận, bọn họ không thể bỏ qua cơ hội biểu hiện lòng trung thành của mình.
Thấy đám thuộc hạ của Thế tử Lý quận vương chạy đến đỡ lấy hắn, đám bà tử liền cố sức đẩy bọn họ ra, đánh tới trên người Thế tử.Đám thuộc hạ che chắn kín mít, không để một bà tử nào đụng tay vào được trên người Thế tử Lý quận vương.
Hắn rất trân quý, ngay cả phụ thân hắn cũng sẽ bị trừng phạt nếu chỉ cần chửi nặng hoặc đánh mạnh vào người hắn.
Đương nhiên, bọn họ phải thề sống chết bảo vệ hắn.Trữ Tuyết Yến đứng trên một bờ dốc cạnh sông, nhìn rõ ràng mọi thứ.
Một tay nàng đặt nhẹ lên tay Lan Trữ, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt giận dữ của Trữ Ngọc Linh đến góc phía tây nam của yến hội.
Vừa nãy nàng cũng nghe thấy có tiếng nói phát ra từ đấy, bất quá, âm thanh nhỏ hơn nhiều so với tiếng ồn áo náo nhiệt phía bên này.Một nét cười nhẹ hiện lên trên môi nàng, nhưng trong mắt lại không có một tia vui mừng nào.Lăng phu nhân tính kế Trữ Tuyết Yến, bất quá Trữ Tuyết Yến lại tương kế tựu kế, hiện tại người gánh lấy hậu quả chính là nữ nhi của bà ta.Đám bà tử lao đến muốn đánh lập công trong khi đám thuộc hạ lại sống chết bảo vệ chủ tử của họ, gây ra một trận hỗn loạn, thu hút chú ý của Nhã Quý phi cùng đám phu nhân ngồi trong trung đình.
Một thị nữ vội vàng chạy đến, thì thầm vào tai Nhã Quý phi.
Nhã Quý phi liền cau mày, liếc nhìn về phía Thái phu nhân phủ Hộ quốc tướng quân, sắc mặt tối sầm lại."Nhã Quý phi, có chuyện gì vậy? Tại sao lại ồn ào như vậy? Mấy ngày này, đám công tử tiểu thư xử sự đều không có quy củ." Thái Lý Quận vương phi nhìn một đám hỗn độn bên đó liền không vui nói."Đi! Đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?" Thái phu nhân cảm thấy có gì đó không ổn liền sai Tương Diêu đi điều tra, chính là suy nghĩ một lúc, bà liền nói, "Tìm Nhị tiểu thư trước."Bà có linh cảm không tốt.Trước khi Tương Diêu kịp quay lại bẩm báo tình hình, đám đông náo nhiệt đã di chuyển đến trung đình.Thế tử Lý quận vương lúc đầu còn mơ mộng ôm ấp người đẹp trong lòng, nay đã bị đánh cho bầm dập, vừa lấy lại được tinh thần.
Đám tiểu thư thiếu gia đứng xung quanh hắn đều chỉ trỏ, chế giễu, khiến sắc mặt hắn u ám khó chịu.Trên thiên hạ này còn chưa có ai dám sỉ nhục hắn như vậy, bây giờ người hắn ghét cay ghét đắng chính là Trữ Ngọc Linh.
An bài người mời hắn đến, nhưng lại giả vờ tỏ vẻ thanh cao, phớt lờ hắn.
Thêm nữa, còn sai người vây đánh hắn, dù Trữ Ngọc Linh có là mỹ nhân, hắn cũng không đời nào dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.
Mỗi ngày hắn đều vui đùa với mỹ nhân.
Có người cũng vì được hắn cưng chiều mà kiêu căng ngạo mạn nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến chết."Ngừng tay! Chính Nhị tiểu thư của các ngươi mời ta đến đây.
Ta sẽ cắt tay đám các ngươi nếu còn dám đánh tiếp.
Trữ Ngọc Linh! Nói đám hạ nhân của ngươi lập tức dừng tay cho ta!" Thế tử Lý quận vương hét lên.Hắn đẩy thuộc hạ của mình ra, lao vào tát thật mạnh lên mặt đám bà tử, tiếng tát cùng tiếng hét lớn của Thế tử khiến đám đông lập tức yên tĩnh trở lại.Hắn nói Trữ Ngọc Linh cho người mời hắn gặp riêng, đây có thể được xem là tư tình a! Nhưng nàng sẽ chọn có quan hệ tư tình với Thế tử Lý Quận vương dâm dục phóng đãng sao? Mọi người nghĩ rằng Trữ Ngọc Linh ngưỡng mộ địa vị hắn, nên mới bí mật mời hắn gặp riêng, nhưng không ngờ hắn lại là kẻ ăn chơi trác táng, thế cho nên mới đặt cả hai vào tình thế khó xử như hiện tại."Ngươi nói bậy! Ta chưa bao giờ cho người mời ngươi đến đây!" Trữ Ngọc Linh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng mắng, "Đánh! Đánh hắn thật mạnh cho ta!""Đánh cho ta! Ngươi! Ả tiện nhân khốn kiếp! Dám làm không dám nhận, cho người thỉnh lão tử đến giờ lại không dám thừa nhận, còn sai người đánh ta.” Thế tử Lý quận vương chưa từng bị một nữ tử nào làm cho bẽ mặt đến như vậy.
Nộ khí bừng bừng, trừng mắt nhìn Trữ Ngọc Linh, đột nhiên hắn lao về phía nàng, giáng một cái tát lên một bên má của nàng.‘Ả tiện nhân ngươi là người mời ta đến đây, giờ lại dám giả vờ thanh cao vô tội?’ Nghĩ đến liền khiến Thế tử hắn điên tiết lên, không quan tâm nàng ta xuất thân từ đâu, cũng như những bài luyện tập kìm chế lửa giận hắn đã được dạy.
Trong đầu hiện tại chỉ có một việc, chính là hắn rơi vào tình huống xấu hổ này bởi vì nàng ta.Những công tử quyền quý Trữ Ngọc Linh gặp hằng ngày đều rất thanh lịch, nho nhã, cư xử dịu dàng, quy củ lịch thiệp.
Nàng chưa bao giờ gặp một ai như hắn.
Bất ngờ bị Thế tử Lý Quận vương đánh, khiến đầu nàng choáng váng một lúc, trâm cài trên đầu rơi xuống, tóc tai buông lỏng rũ rượi.
Nàng ngã vào người bà tử đứng bên cạnh.Đám tiểu thư khuê các đều như xem kịch hay, chỉ trỏ vào người nàng.
Đám thiếu gia quý tộc thì đứng từ xa nhìn vào, trên mặt đều là biểu tình khinh bỉ xem thường.
Không ai có ý định khuyên can.
Nàng thậm chí còn nhìn thấy Tam Hoàng tử đang trò chuyện với một vài vị tiểu thư liếc mắt về phía nàng, ngay khi nhìn thấy chuyện xảy ra bên này liền quay người rời đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng tuyệt tình.Nàng xấu hổ, tức giận, trong lòng đầy ấm ức, không thể kìm nén thêm nữa, bắt đầu oà khóc, chạy về chỗ của Thái phu nhân.
Đám bà tử cũng ngừng ẩu đả, chạy theo phía sau nàng, cố gắng an ủi Trữ Ngọc Linh, "Nhị tiểu thư, người đừng khóc, chúng nô tỳ sẽ bẩm báo lại với Thái phu nhân, ngài ấy chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho người""Tiểu thư của ta, người không cần phải vội.
Thái phu nhân ở đây…".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...