Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt nước nặng trĩu mang theo chút se lạnh từ từ trút xuống dưới đêm đen ảm đạm, âm u!Trữ Ngọc Linh nắm chặt mảnh giấy trong tay, cùng nha hoàn Hương Hồng âm thầm đi đến Hương Các Đình.
Tâm tình vui sướng đến nỗi những hạt mưa mà chiếc dù Hương Hồng đang cầm không thể ngăn lại, rơi lên thân thể nàng cũng không nhận thức.
Chỉ cần nghĩ đến việc bắt tại trận Trữ Tuyết Yến đang hẹn hò lén lút với nam nhân, sau đó giết chết Trữ Tuyết Yến, liền nhịn không được háo hức.‘Trữ Tuyết Yến cũng thật xui xẻo.
Mảnh giấy nàng ta làm rơi trước cửa viện của mình vô tình lại được Hương Hồng nhặt được.’ Trữ Ngọc Linh phấn khích nghĩ.
Làm sao nàng có thể bỏ qua cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Trữ Tuyết Yến, làm cho cả thiên hạ này biết nàng ta là người như thế nào?.Nàng tăng nhanh bước chân, hướng đến Hương Đình Các.Trữ Ngọc Linh từ xa trông thấy một bóng người trong đình các, nhưng nàng lại không nhận thức được người đó là ai.
Bầu trời ngày càng tối đen, có vẻ như nàng đã đến sớm, Trữ Tuyết Yến còn chưa đến.Trữ Ngọc Linh trốn vào một góc, đứng dưới trời mưa khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bồn chồn chờ đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy thân ảnh Trữ Tuyết Yến.
Trữ Tuyết Yến phát hiện mảnh giấy bị mất nên liền không đến nữa?"Tiểu thư, Ngũ tiểu thư sẽ đến sao?" Hương Hồng cầm dù một lúc lâu cũng có chút mệt mỏi, hiện tại họ lại đứng khá xa nên không thể nhìn rõ dung mạo của nam nhân, liền nhịn không được hỏi.Nghe Hương Hồng hỏi, Trữ Ngọc Linh trong lòng cũng hoang mang, chẳng lẽ lại quay về tay trắng sao? Trữ Ngọc Linh đã chờ đợi lâu như vậy, chịu đựng mưa gió cùng khí trời lạnh lẽo, nàng không cam lòng tay trắng trở về.
Nhìn đình các trước mắt không xa, thầm ra quyết định, "Theo ta!"Ngay cả khi nàng không thể bắt tại trận bọn họ, ít nhất cũng phải xem được dung mạo tên nam nhân bí mật hẹn hò với Trữ Tuyết Yến.
Sau đó, nàng sẽ tìm cơ hội khác vạch trần bọn họ.
Trữ Ngọc Linh không tin nàng không giết chết được Trữ Tuyết Yến.
Không ngờ rằng Trữ Tuyết Yến thường ngày lãnh đạm, thờ ơ lại không thể chịu được cô đơn, mẫu thân vừa qua đời liền lập tức hẹn hò với nam nhân.Trần Thanh cũng đang chịu đựng cái lạnh dưới ngày mưa, không ngờ tiết trời lại thay đổi đột ngột như vậy.
Để giả vờ vô tình gặp gỡ, hắn đã cố ý ăn mặc như một học giả nho nhã, dung mạo cũng khá tuấn tú, nhưng lại rất thích chưng diện, hai mắt láo liên, không giống người tốt.Ngồi đợi được một lúc, hắn sốt ruột đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, ‘Sao người vẫn chưa đến? Mưa ngày càng lớn, có lẽ nàng ta sẽ không đến.’ Trần Thanh thầm nghĩ.
Nếu hôm nay hắn không thể hoàn thành bức tranh, chuyển nó đến chỗ Thế tử Lý quận vương, phần thưởng liền bay mất.
Nghĩ đến nó, Trần Thanh liền chán nản, thêm nữa, hắn còn phải bẩm báo lại với Lăng phu nhân.Hắn chỉ muốn bỏ về, nhưng rõ ràng điều đó là không thể.Trần Thanh lo lắng ngó ngang ngó dọc, đột nhiên bóng dáng một cặp chủ tớ lọt vào trong tầm mắt hắn.
Người đi phía trước chắc là Tiểu thư, nàng vận ngoại bào hồng nhạt điểm xuyến vài đoá hoa đào cùng chiếc váy xếp li xanh nhạt.
Ngay khi nàng vừa xuất hiện, lực chú ý của Trần Thanh liền bị nàng thu hút.Một thiếu nữ xinh đẹp với sắc mặt trắng hồng, tuyệt mỹ đầy bắt mắt.Không phải họ nói nàng là một bệnh nhân sao? Trần Thanh còn dự định tô thêm một chút sắc hồng lên khuôn mặt tái nhợt của nàng trong bức tranh khiến nàng càng mỹ lệ hơn.
Nhưng người trước mặt hắn đây không cần phải tô điểm thêm bất kỳ thứ gì nữa, khuôn mặt hồng hào, đầy sức sống cùng quyến rũ ấy có thể thu hút ánh nhìn của nam nhân ngay lập tức.So với hoa khôi của kỹ viện, nàng còn sáng chói hơn."Sao ngươi lại một mình ở chỗ này?" Trữ Ngọc Linh bước vào đình các, đánh giá Trần Thanh, khẽ nở nụ cười hỏi.
Không ngờ Trữ Tuyết Yến lại tìm một thiếu gia tuấn tú, dường như cũng là trâm anh thế phiệt.Trần Thanh chỉ định nhìn người một cái, rồi quay về hoàn thành bức tranh, nhưng không ngờ, mỹ nhân này nhìn thấy hắn lại không né tránh, còn tiến vào đình các.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, Trần Thanh liền bị mê hoặc.Hắn thường lui tới chỗ kỹ viện, cũng thường xuyên nhìn thấy hành vi lẳng lơ của đám kỹ nữ khi tiếp khách nhân.
Thế cho nên, hắn nghĩ một tiểu thư khuê các như nàng sẽ không nên nói chuyện với một người xa lạ.
Nhưng nàng lại bắt chuyện với hắn, hắn tự hỏi liệu nàng có hứng thú với hắn sao.
Nghĩ về điều đó, hắn liền không thể tự chủ.
May thay, hắn vẫn còn một chút tỉnh táo, nhận thức chỗ này là Hàn San Tự, rất nhiều nhân vật tôn quý đều ở tại địa phương này, hắn không thể hành động thô lỗ."Ta ngồi nghỉ ở chỗ này một chút, đợi tạnh mưa.
Hạ nhân đã chạy đến sân viện của các Thế tử khác xem thử liệu có mượn được chiếc ô nào không." Trần Thanh đầy lịch thiệp, tao nhã chắp tay chào Trữ Ngọc Linh.
Hắn đã học được kiểu hành lễ như vậy trong kỹ viện, lúc này liền lấy ra vận hành.Nghe thấy hắn quen biết với các Thế tử vương tôn khác, Trữ Ngọc Linh ánh mắt lập tức biến đổi.
Nàng đã nghĩ rằng hắn giàu sang nhưng không có quyền thế.
Thật không ngờ, hắn lại là nhi tử của vương tôn, vả lại hắn cũng rất dịu dàng, tao nhã.
Đây đích thực là hình mẫu hảo phu quân của Trữ Ngọc Linh.
Thế nên lập tức, Trữ Ngọc Linh liền thẹn thùng xấu hổ."Công tử, tiểu nữ có đem dư một chiếc ô, hiện tại trời cũng đã khuya, nếu người không che có thể lấy nó dùng tạm." Trữ Ngọc Linh thanh âm mềm mại nói.Trữ Ngọc Linh đích thực đem dư một chiếc dù.
Theo mưu tính của nàng, nếu Trữ Tuyết Yến ở đây, Hương Hồng sẽ chạy đi gọi tất cả đám hạ nhân trốn sau ngã tư lại chứng kiến vụ việc, sẽ thuận tiện cho họ hơn nếu có hai chiếc dù.“Ta....Ta sợ rằng chình mình liền không có cơ hội trả lại chiếc ô cho người!" Nhìn mỹ nhân dịu dàng trước mắt, Trần Thanh liền say mê, nhưng vẫn cố tình cau mày, do dự một lúc."Không vấn đề gì, quên ô khi đi ra ngoài cũng là chuyện bình thường, nếu có cơ hội, lần tới người có thể trả lại, còn nếu không, cứ giữ lấy nó." Trữ Ngọc Linh nói."Được, đa tạ cô nương!" Trần Thanh lần này liền không từ chối, mỉm cười, cầm lấy chiếc ô Hương Hồng đưa qua.Trữ Ngọc Linh không thể ở lại lâu thêm nữa, liền quay người cùng Hương Hồng rời đi.Nhìn thân ảnh biến mất trong tầm mắt, Trần Thanh mỉm cười đắc ý, không ngờ lại là một mỹ nhân.
Hy vọng rằng phủ Hộ quốc tướng quân sẽ không giết nàng, một mỹ nhân động lòng người như vậy phải chết thì thật đáng tiếc.Lần trước, lúc Dì hắn quay về, có nói với hắn chuyện của một Tiểu thư khác, hắn trong lòng thầm thở dài tiếc nuối khi một nữ tử xinh đẹp như vậy bị dìm chết.Lần này cũng tốt, nếu Thế tử không thích nàng, hắn có thể lấy cớ lần gặp gỡ này để hẹn nàng ra ngoài, chắc chắn nó sẽ là một chuyện tình đầy lãng mạn.
Nghĩ đến điều đó, hai mắt Trần Thanh liền sáng rực lên, không quan tâm đến trời mưa lạnh lẽo, cầm dù, sải bước quay trở về.
Hắn không dám làm trái lệnh của Cáo Mệnh phu nhân phủ Hộ quốc tướng quân, buộc phải hoàn thành bức tranh càng sớm càng tốt.Cả Trữ Ngọc Linh lẫn Trần Thanh đều không phát hiện được Trữ Tuyết Yến đã đứng dưới cây đại thụ trên đỉnh núi một lúc lâu cùng Thanh Ngư Lan Trữ.
Toàn bộ khung cảnh bên dưới bọn họ đều chứng kiến tất cả.
Trữ Tuyết Yến đứng ở vị trí trên cao, nên không thể nghe rõ bọn họ nói những gì, nhưng nàng lại thấy rõ Trữ Ngọc Linh để lại chiếc ô cho người nam nhân đó.Thấy Trần Thanh rời đi, Trữ Tuyết Yến khẽ nhìn Thanh Ngư một cái.
Thanh Ngư liền vội vàng đi xuống dưới đồi từ một phía khác để tìm hiểu tin tức về hắn ta.
Một nam tử bên ngoài sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây mà không có lý do.
Không ai lại mưu tính chỉ để nàng đến gặp mặt một tên nam nhân như vậy.
Trữ Tuyết Yến cười lạnh, ánh mắt thâm trầm sâu sắc.Mưu kế của Lăng phu nhân thật cao thâm, tuy bà ta không có mặt ở đây, nhưng vẫn có thể mưu hại Trữ Tuyết Yến.Hết lần này đến lần khác Lăng phu nhân đều tính kế Trữ Tuyết Yến.
Tại thời điểm này, mưu kế chắc phải liên quan đến Yến hội thưởng hoa cúc...!Trữ Tuyết Yến hy vọng mục đích của mưu kế này không giống như những gì nàng nghĩ.
Vụ việc Thái phu nhân bị hạ độc vừa được bộc lộ, Lăng phu nhân liền không thể đợi được muốn trừ khử Trữ Tuyết Yến.
Trữ Tuyết Yến đích thị là người Lăng phu nhân ghét cay ghét đắng, càng sớm càng tốt giết chết nàng.Thật sự là cấp cho Trữ Tuyết Yến đại mặt mũi a!Cũng thật lạ khi Lăng phu nhân luôn nhắm đến Trữ Tuyết Yến.
Minh phu nhân đã chết, Trữ Tuyết Yến không thể nổi trội hơn Trữ Tử nghiên cùng Trữ Ngọc Linh, nhưng Lăng phu nhân lại không để cho Trữ Tuyết Yến sống yên ổn.
Chẳng lẽ vì bà ta phi thường ghét Minh phu nhân nên không muốn nữ nhi của nàng sống tốt? Nhưng Trữ Lăng Vân cũng không phải nữ nhi thân sinh của Lăng phu nhân, bà ta cũng không đối xử như thế.
Chuyện này càng ngày càng thú vị.Thanh Ngư trở lại rất nhanh, lúc Trữ Tuyết Yến hồi sân viện, nàng cũng đã hỏi rõ về tên nam nhân đó."Tiểu thư, hắn ta là một họa nhân, mọi người bảo rằng hắn vẽ tranh rất đẹp.
Lần này, hắn đến cùng với Thế tử Lý quận vương.
Thế tử Lý quận vương vẫn chưa đến, nhưng hắn đến trước, hiện đang ở tại sân viện được an bài cho Thế tử Lý quận vương.
Nô tỳ đã hỏi một số nha hoàn về hắn ta, tất cả đều xem thường hắn.
Họ nói rằng hắn sống trong kỹ viện, không biết hắn làm thế nào quen biết với Thế tử Lý quận vương, cũng không biết tại sao Thế tử Lý quận vương lại đưa hắn đến Hàn San Tự.""Hắn đến đây lúc nào? " Trữ Tuyết Yến khẽ nheo mắt hỏi."Hôm nay hắn vừa đến.
Vào giờ ăn trưa hắn cùng với một hạ nhân của Thế tử Lý quận vương đến chỗ sân viện.
Sau khi sắp xếp cho hắn, hạ nhân bảo rằng chính mình phải quay lại hầu hạ Thế tử Lý quận vương, sau đó rời đi, để hắn một mình ở lại đây." Thanh Ngư vừa rồi trò chuyện với một bà tử trong phủ Lý quận vương, nên nàng liền bẩm báo lại rõ ràng mọi chuyện.Hắn nằm trong đoàn tuỳ tùng của Thế tử Lý quận vương, nhưng hạ nhân trong viện Thái Lý quận vương phi lại không thích hắn, thậm chí còn có chút xem thường.
Bằng hữu của Thế tử Lý quận vương chắc cũng là một kẻ ăn chơi trác táng khác.
Hắn giỏi vẽ chân dung mỹ nhân, chuyện này thật đáng ngờ.
Xung quanh đây, có rất nhiều tiểu thư khuê các trong Hàn San Tự, hắn muốn làm cái gì chứ?Một họa nhân, Thế tử Lý quận vương, ban đêm hẹn gặp...Một tia sáng vô hình từ từ hình thành trong suy nghĩ của Trữ Tuyết Yến, xâu chuỗi vấn đề lại với nhau.
Trữ Tuyết Yến đã hiểu rõ tại sao một họa nhân lại ở chỗ này.
Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng nàng không quan tâm.Họa nhân....!Chân dung....!Chân dung này tin chắc rằng sẽ là tín vật đính ước của nàng....!Bức tranh sẽ trở thành vật chứng không thể chối cãi.
Kiếp trước, Lăng phu nhân cùng Trữ Tử Nghiên cũng đã đưa ra một bức tranh Trữ Tuyết Yến bán khỏa thân, vu khống rằng nàng bí mật hẹn hò với nam nhân.
Chỉ cần nghĩ đến nó, Trữ Tuyết Yến liền cảm thấy đau đầu, như thể nàng đang bị ấn vào trong lòng nước.Lăng phu nhân cùng Trữ Tử Nghiên đã âm mưu hãm hại nàng trong kiếp trước.
Ngày trọng sinh, Trữ Tuyết Yến cũng đã quyết định phải tìm bằng được chứng cứ cho vụ việc này.
Lúc này đây, nàng phát hiện ra rằng nó ở ngay đây.
Lăng phu nhân muốn dùng mưu kế đó một lần nữa để giết chết Trữ Tuyết Yến!‘Lăng phu nhân, bà đã tặng ta một lễ vật lớn như vậy, ta cũng nên đáp lễ tương đương với nó, hy vọng bà có thể chịu được ...’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...