Đích Nữ Họa Phi

Editor: Lạc Huyên
Beta-or: Diệp Nhược Vân
Bạc nói chuyện? Bạc làm sao có thể nói chuyện? Lời nói này có chút thú vị, đám người đồng loạt nhìn Tưởng Nguyễn, ngay cả lão đầu đang tức giận giậm chân cũng quay đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi ngờ. Bạch Chỉ và Liên Kiều trố mắt nhìn nhau, cũng không biết phải nói với Tưởng Nguyễn như thế nào.
Người đàn bà kia thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói châm chọc: “Tiểu nha đầu, ngươi đang nói nhảm phải không? Chẳng lẽ ngươi có thể làm cho bạc mở miệng nói chuyện, nếu thực sự có bản lĩnh như vậy, thì thực hiện nhanh chút để mọi người được mở mang tầm nhìn. Nếu là nói hươu nói vượn, cũng đừng khiến cho mọi người nhìn mà cười nhạo.”
“Dĩ nhiên bạc sẽ nói chuyện.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói: “Ta hỏi lại lần nữa, vị phu nhân này, bạc thật sự là của ngươi hay sao?”
“Đương nhiên là ta giao cho Xảo nhi rồi.” Bà ta hơi ngửa mặt lên, hùng hổ nói.
“Tốt.” Tưởng Nguyễn nói: “Bạch Chỉ, ngươi đi tìm một chậu nước trong mang tới.”
Mọi người đều không biết Tưởng Nguyễn có ý định làm gì, có người bán hàng rong bên cạnh đường nói: “Ta có sẵn chậu nước trong đây, cô nương có thể dùng một lát.”

Bạch Chỉ mang chậu nước tới, nghiêm túc đặt dưới chân Tưởng Nguyễn.
“Mời phu nhân đưa bạc cho ta.”
Bà ta nghi ngờ nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, nữ đồng cầm túi tiền chặt hơn nữa.
“Phu nhân không đưa bạc cho ta, làm sao ta hỏi bạc được?” Tưởng Nguyễn nghiêm túc nói.
Vừa nghe được lời này, xung quanh đã vang lên từng trận cười, vốn dĩ người xem náo nhiệt ngày đã nhiều, bây giờ nhìn tiểu cô nương có khí chất không tầm thường này đột nhiên nói chuyện như vậy, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhìn thì thấy cũng là một cô nương cô thông minh, không ngờ đầu óc lại có chút vấn đề.
Liên Kiều trừng mắt nhìn đám người xung quanh, cũng bởi vì thấy mọi người cười ầm lên thành ra người đàn bà kia mới tỏ ra tự tin, liền lấy bạc trong tay nữ đồng giao cho Tưởng Nguyễn: “Đây này, ngươi cần phải hỏi rõ ràng đấy, tất cả mọi người đều nghe a.”
Trong đám người ở chỗ này chỉ có ba người Tưởng Nguyễn không cười, Liên Kiều và Bạch Chỉ không cần phải nói, ông lão kia cũng nhíu chặt lông mày, cẩn thận quan sát động tác của Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn nắm bạc trong lòng bàn tay, mặt không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói nhẹ nhàng vô cùng, nàng nói: “Bạc ơi bạc, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc thì ai đang nói dối?”

Người đàn bà bật cười đầy mỉa mai: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng nói rằng cứ như thế là bạc sẽ nói cho ngươi biết đấy. Rõ ràng ngươi là kẻ lừa gạt, nhưng cũng đừng xem chúng ta là kẻ ngu mà đùa giỡn!”
Tưởng Nguyễn cũng không thèm nhìn bà ta, buông lỏng tay, bạc trong tay rơi vào chậu nước dưới chân, mặt nước gợn nhẹ một cái. Nàng nói: “Bạc đã nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Bà ta đã có chút không kiên nhẫn được: “Nhiều lỗ tai như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi nghe thấy nó nói chuyện?”
“Không phải nghe thấy, mà là nhìn thấy.” Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm vào chậu nước.
Có thiếu niên trong đám người tò mò rướn cổ lên nói: “Nó nói chuyện sao?”
“Không có sao?” Tưởng Nguyễn hỏi lại, thân thể nhỏ bé của nàng được bọc lại trong lớp áo bông rộng thùng thình, vốn dĩ là bộ dạng cực kỳ yếu đuối giờ lại có vẻ kiên định khác thường, giống như trên đời này sẽ chẳng có chuyện lớn gì có thể làm lung lay một phần sự bình tĩnh và thong dong của nàng.
Mọi người không hiểu vì sao, đều đồng loạt nhìn vào chậu nước, nhưng không nhìn ra được điều gì.
Một lát sau, có một người dẫn đầu kinh ngạc thốt lên: “Nhìn! Mặt nước có cái gì!”

Chỉ thấy trên mặt nước trong veo, hiện lên một lớp dầu mỡ nhàn nhạt, màu vàng của dầu mỡ nổi trên mặt nước đặc biệt nổi bật và rõ ràng.
Tưởng Nguyễn nói: “Lão tiên sinh ăn bánh rán xong thì cầm đồng tiền, dầu mỡ trên tay dính lên bạc là chuyện bình thường. Chỉ là không biết phu nhân làm thế nào lại để dầu mỡ dính lên bạc đây, chẳng lẽ bây giờ phu nhân mới nhớ lại, chính mình hoặc là nữ nhi của phu nhân cũng đi mua bánh rán sao?”
Giọng nói của nàng thản nhiên, nhưng lại để người ta nghe được trong đó có sự trầm bổng khác thường. Diệp Gia Quán. Một câu đã nói rõ ràng đầu đuôi sự việc, thuận tiện chặn lại khả năng mà người phụ nữ kia có thể đưa ra lý do thoái thác, nếu tiếp tục tranh cãi, sẽ làm người khác cảm thấy giấu đầu hở đuôi.
“Thì ra là như thế!” Có người than thở nói: “Vậy thì đó là bạc của lão đầu rồi, bởi vì mua bánh rán mới dính dầu mỡ, bây giờ bạc gặp nước mới hiện ra, cũng xem như là bạc nói chuyện đấy!”
Đám người thảo luận sôi nổi, đến lúc nhìn Tưởng Nguyễn đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tâm tư sắc sảo như vậy, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, thật sự là làm cho người tán thưởng.
Ông lão vẫn quan sát từng cử động của Tưởng Nguyễn, thấy nàng dễ dàng rửa sạch tội cho mình, ngoài cảm giác hết sức vui mừng còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn cũng dịu dàng hơn, không cố chấp tránh xa người lạ ngàn dặm giống như trước.
Phụ nhân ôm lấy nữ đồng trong ngực còn muốn cãi lại: “Ngươi…cái này là lời từ một phía…”
“Lão tiên sinh.” về cơ bản thì Tưởng Nguyễn không thèm nghe lời nói của đối phương, nhìn ông lão rồi nói: “Chuyện rất đơn giản, nếu đã nhiều người như vậy mà không thể làm chủ cho lão tiên sinh. Vậy thì không cần phải tốn thời gian ở đây nữa, không bằng đi tri phủ ở phố Đông hỏi một câu, có lẽ có thể làm chủ giúp lão tiên sinh.”
Người có thể làm chủ ở Huyện tri phủ phố Đông, dĩ nhiên là Huyện lệnh quan. Từ xưa đến nay dân chúng không đấu với quan lại, tuy người ở phố Tây đều có tính tình không thích người ngoài nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân, thì không người nào sẵn sàng nhảy vào vũng nước đục này, vốn dĩ là một đám người ngay lập tức nhao nhao tản ra hết.

Người phụ nữ kia thấy tình hình không tốt, Tưởng Nguyễn lại thay đổi dáng vẻ mềm mại dịu dàng thành thái độ vô cùng cương quyết cứng rắn, tự biết tranh cãi tiếp cũng không có lợi, lập tức ôm lấy nữ đồng nói: “Ta không tranh cãi với các ngươi nữa, Xảo nhi, chúng ta đi.”
Đợi phụ nhân đi rồi, Tưởng Nguyễn lấy bạc trong chậu ra đưa cho lão đầu, lão đầu nhận lấy bạc, tìm tòi nghiên cứu nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn: “Tiểu nữ oa rất thú vị, ngươi là tiểu thư quý phủ nhà nào?”
“Lão tiên sinh cũng rất cố chấp, cũng không biết là đại nhân quý phủ nhà nào?” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. Diệp Gia Quán.
Lão đầu sững sờ, không ngờ tới tiểu nữ hài vẫn luôn giúp đỡ mình đột nhiên lại lạnh lùng với mình như vậy, nghi ngờ nói: “Ngươi có điều gì không vừa lòng đối với lão phu?”
“Có.” Tưởng Nguyễn đáp, thấy lão đầu lại ngẩn ngơ, mới thản nhiên nói: “Gặp phải chuyện tranh chấp không rõ này, lão tiên sinh hẳn là nên báo quan ngay lập tức. Lão tiên sinh cũng đã sống đến từng tuổi này, đạo lý nào mà không biết. Hôm nay nếu không có ta đến đây, có lẽ là lão tiên sinh tranh cãi cả một ngày cũng không có kết quả gì, không chừng lại bị áp đặt cho tội danh gì đó.”
“Ngươi cái tiểu nữ oa này,” cổ ông lão thẳng lên: “Thấy ngươi ra tay giúp đỡ, cứ tưởng rằng là người can đảm nghĩa hiệp, không ngờ cũng giống những người khác vậy, phải trái đúng sai, đương nhiên phải nói rõ ràng. Ta đúng, ta không sợ đối đầu với bọn họ.”
Tưởng Nguyễn suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, lão tiên sinh đã lớn tuổi như vậy còn cùng người khác tranh cãi ở giữa đường, khí phách thật sự làm người ta khâm phục, chắc hẳn lúc còn trẻ cũng không sợ cường quyền( ý là quyền lực dạng bạo lực) như vậy, gặp chuyện không đúng liền tranh cãi lý luận ngay.”
Vẻ mặt nàng không thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng, trong lúc nhất thời cũng không biết lời này là khen ngợi hay mỉa mai.
“Bảo kiếm lúc đầu cũng là từ mài giũa mà ra, hương thơm của hoa mai cũng từ trong rét lạnh mà có. Khi phách của lão tiên sinh lại rất giống cành mai hồng này. Bạch Chỉ, đưa cành mai hồng cho lão tiên sinh, coi như thành toàn cho một đoạn duyên phận.” Tưởng Nguyễn mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui