Thẩm Như Phong vừa trở về, nghe vậy an ủi: “Đừng sợ, có đại ca ở đây, ai cũng không dám thương tổn ngươi.
Thẩm Ngạo Tuyết lớn lên ở làng quê, tâm địa ác độc, không chịu dung nhượng ngươi.
May mà ta đã báo thù cho ngươi.”
Thẩm mẫu vẻ mặt sầu bi: “Thi thể của hài tử đâu?”
Thẩm Như Phong ghét hận nói: “Đã phái người xử lý, loại người âm hiểm ác độc như vậy, không xứng vào từ đường Thẩm gia.”
……
Thẩm Ngạo Tuyết phiêu đãng trong không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ năm người tề tụ một đường lên án mạnh mẽ “hành vi phạm tội” của nàng.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.
Nguyên lai một sợi u hồn cũng có thể cảm nhận được đau lòng.
Nàng trở lại pháp trường, thấy thi thể mình bị người dùng chiếu bọc ném vào bãi tha ma.
Đầu của nàng bị mấy con chó hoang tranh giành cắn xé, da thịt rời rạc.
Trong lúc nàng đang tức giận bất đắc dĩ, một thân ảnh màu đen rơi xuống.
Hắn mang một bộ mặt nạ quỷ dị, màu xanh lơ răng nanh thị huyết âm trầm, nhưng đôi mắt thâm thúy lại tràn ngập thương tiếc.
Hắn rút bội kiếm xua đuổi chó hoang, nhặt lấy đầu của nàng về, đặt lên thi thể.
Thẩm Ngạo Tuyết thấy tay hắn đang run rẩy, từng chút một giúp nàng gỡ rối sợi tóc bù xù.
“Thực xin lỗi...!Ta đã tới chậm.”
Nam nhân chôn thi thể nàng tại một chỗ phong thủy bảo địa, dựng mộ bia.
Trên đó khắc: "Ngô thê Thẩm Ngạo Tuyết chi mộ."
Nàng đầy nghi hoặc, muốn đuổi theo xem rõ hắn là ai, nhưng một lực lượng thần bí kéo linh hồn nàng vào cơn lốc đen tối!
……
Chiêu Liệt quốc năm 326.
Gió lạnh đến xương, Thẩm Ngạo Tuyết dần khôi phục ý thức.
“Đã nói với ngươi không được tìm Song Nhi phiền toái, sao ngươi lại làm ngơ lời huynh trưởng?”
“Thẩm Ngạo Tuyết, đừng tưởng ngươi là con ruột Thẩm gia mà có thể thay thế Song Nhi trong lòng chúng ta!”
“Trước mặt các hoàng tử, ngươi tranh giành tình cảm không tiếc ôm Song Nhi nhảy cầu, làm mất hết thể diện Thẩm gia!”
“Nếu không có nha hoàn phát hiện kịp thời cứu giúp, ngươi đã sớm mất mạng!”
……
Trong mê man, Thẩm Ngạo Tuyết dần phục hồi tinh thần, sờ cổ thấy hoàn hảo không tổn hại gì.
Những lời trách cứ sắc bén bên tai làm lòng nàng nổ tung ý niệm.
Nàng trọng sinh, trở về mười năm trước!
Trời xanh thương xót, biết nàng bị hại oan khuất mà chết, cho nàng cơ hội lần nữa!
Giương mắt nhìn lại, chính là đại ca Thẩm Như Phong, người đã giám trảm mình đời trước.
Hắn tuấn tú, mặt đầy giận dữ, nghiêm nghị nhìn nàng, không kiên nhẫn mà nhíu mày.
“Ngươi câm sao?”
Tiếng chất vấn rơi xuống, Thẩm Ngạo Tuyết ngẩng đầu căm tức nhìn hắn.
Hôm nay, là ngày nàng trở lại Thẩm gia ba tháng, cũng là lễ mừng thọ 50 của Thái phó Thẩm Dực, các hoàng tử đích thân tới mừng thọ.
Thẩm Vô Song vì muốn làm nàng xấu mặt, kéo nàng cùng nhảy hồ.
Sau đó lại vu oan nàng vì muốn thu hút chú ý các hoàng tử mà không từ thủ đoạn!
Nhớ lại nỗi đau khi đầu rơi xuống đất, Thẩm Ngạo Tuyết tràn ngập hận ý.
Nàng cắn răng, cố đứng dậy, ướt sũng đứng trong gió lạnh, dù run rẩy vẫn đứng thẳng lưng.
Lúc này, Thẩm Vô Song đã được cha mẹ Thẩm gia khẩn trương ôm vào phòng, mời đại phu, nấu canh gừng, hầu hạ chu đáo.
Không ai để ý nàng lạnh hay không, càng không ai quan tâm nàng cũng suýt chết đuối.
Nhìn đôi mắt lạnh nhạt kia, Thẩm Ngạo Tuyết đã nản lòng thoái chí.
Nàng bước lên một bước, ánh mắt vững vàng thanh tỉnh, lạnh giọng hỏi: “Thẩm Như Phong, ngươi lúc đó ở gần, hẳn thấy ta đến hồ trước Thẩm Vô Song, nếu ta đẩy nàng, sao nàng vẫn đứng sau ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...